Ma Thiên Ký
Chương 758
Dịch giả: khangvan
Liễu Minh và La Thiên Thành đều tung ra một kích toàn lực, mặc dù bị thương không nhẹ, còn thổ huyết, nhưng mà khi hắn quay về động phủ, dùng thần thức quét qua cơ thể thì phát hiện thương thế cũng không đến nỗi trầm trọng, nguyên nhân có thể là do phục dụng Thiên Yêu tinh huyết, nên hắn chỉ cần điều tức hơn nửa ngày thì liền hồi phục như lúc ban đầu.
Nhưng mà hôm nay hắn vừa mới ra khỏi động phủ nửa ngày thì liền gặp bốn người đến khiêu chiến, ngoại trừ La Thiên Thành thì ba người còn lại đều không chịu nổi một kích, nhưng cũng khiến hắn đưa ra quyết định là tạm thời tránh đi một thời gian.
Vì vậy hắn liền treo bên ngoài lệnh bài từ chối tiếp khách, cùng với phi lâu và cốt hạt bế quan tu luyện trong mật thất.
Vài ngày về sau, hắn nhận được tin từ Chấp Pháp Điện đưa tin tới, do hắn cùng với Phạm Chính, La Thiên Thành bên ngoài Thái Trân Điện xảy ra tranh chấp, trên danh nghĩa xử phạt hắn bị khấu trừ một năm tài nguyên cung cấp cho nội môn đệ tử.
La Thiên Thành bị xử phạt cũng giống hắn, nhưng mà Phạm Chính là người chủ động ra tay, bị nhốt trong Huyền Thiên Phong không được ra ngoài ba năm.
…
Nửa tháng sau, trên quảng trường làm bằng đá xanh trước đại điện của ngọn chủ phong Vạn Linh sơn mạch tụ tập hơn một ngàn người.
Những người này ăn mặc có chút khác nhau, đứng thành ba nhóm lớn, nhìn kỹ có thể thấy được đây đều là những đệ tử nội môn, đứng sau những chưởng tọa của những ngọn núi khác nhau.
Trong đám người này thì có một vài người mặc trang phục màu đen, đứng đầu là một lão giả toàn thân mặc tạo bào, khuôn mặt một nửa khô quắt, một nửa thì hồng thuận, đúng là Âm Cửu Linh.
Đứng sau hắn có ba người cũng mặc trang phục màu đen của đệ tử Lạc U Phong, một người trong đó có tướng mạo bình thường, mặt không biểu tình, đúng là Liễu Minh, người mà thời gian gần đây có danh tiếng cực kỳ vang dội.
Xung quanh bọn họ thỉnh thoảng truyền đến vài tiếng bàn luận khe khẽ, thỉnh thoảng liếc mắt nhìn sang, có hâm mộ, có kinh ngạc, cũng có vẻ khinh thường.
Đối với việc này thì Liễu Minh đều không để ý, đưa ánh mắt nhìn hết thảy xung quanh.
Lại nói, mặc dù hắn gia nhập tông môn đã lâu, nhưng đây mới là lần đầu tiên đặt chân lên đến ngọn chủ phong này, nên tự nhiên cũng muốn ngắm nhìn chỗ mà được truyền thừa từ thời Thượng Cổ, được xưng là trung tâm của tứ đại thái tông của Trung Thiên đại lục này ra sao.
Những ngọn núi xung quanh nhiều vô số kể, nhưng nếu so sánh với ngọn chủ phong này thì đều thấp hơn rất nhiều, giống như là quần tinh ủng nguyệt, đem ngọn chủ phong vây tại trung tâm.
Vách đá xung quanh của ngọn chủ phong thì cực kỳ hiểm trở. Đứng trên đỉnh núi mà nhìn ra xung quanh thì khiến cho người ta có một cảm giác bồng bềnh, ngạo thị vạn vật.
Trên đỉnh núi rộng vài trăm mẫu, ngoại trừ quảng trường ra thì tại cuối quảng trường có một chủ điện chiếm diện tích lên đến gần mười mẫu, toàn bộ được xây dựng từ một loại cự thạch màu vàng tím nào đó.
Cánh cửa của đại điện thì cao và rộng lên đến ba trượng, trên đó có khắc một ít linh văn, mà trên nữa là một cái bảng hiệu cực lớn dài đến bảy tám trượng, trên mặt viết ba chữ “Thái Thanh Điện” màu vàng, cực lớn. Nét chữ mạnh mẽ, có lực, lộ ra một luồng khí tức tang thương từ thời Thượng Cổ.
Xa xa nhìn lại thì bên trái và bên phải của tòa Chủ Điện có thêm hai tòa Thiên Điện to bằng một phần ba tòa Chủ Điện, xếp thành chữ “Phẩm”, vây Chủ Điện tại chính giữa.
Trước đại điện có một pho tượng của một lão giả mặc đạo bào, tiên phong đạo cốt sống động như thật, đứng chắp tay, khẽ ngẩng đầu, hai mắt nhìn về hư không có chút mê ly, làm cho người ta có một cảm giác cao thâm mạt trắc.
Ánh mắt Liễu Minh lúc này nhìn vào pho tượng của lão giả, lông mày khẽ cau lại, tựa như nghĩ đến một điều gì đó.
Đúng lúc này, đại môn vốn đang đóng chặt thì bỗng nhiên được đẩy ra từ bên trong, sau đó một nam một nữ sánh vai đi ra.
Nam tử là một gã hơn ba mươi tuổi, toàn thân mặc áo bào màu bạc, lưng đeo một thanh trường kiếm, mặt như đao gọt, nói cười tự nhiên tựa như không câu nệ cái gì.
Nữ tử là một thiếu nữ có dung nhan kinh diễm, mặc áo bào tím, dáng người mềm mại thướt tha, da trắng như tuyết, phía sau đầu mà một mái tóc dài nghiêng sang một bên.
Hai người vừa đi ra khỏi đại môn thì chia ra hai bên, dừng lại, lặng yên không nói gì. sau đó thì một nam tử trung niên, đầu đội ngọc quan, mặc áo bào màu vàng, khí vũ bất phàm, chậm rãi đi ra.
Liễu Minh thấy vậy thì trong nội tâm rùng mình, người này chính là Thiên Quan chân nhân, môn chủ của Thái Thanh môn
. “Tốt rồi, nếu như mọi người đã đến đông đủ, ta chính thức tuyên bố danh sách của những đệ tử tham gia Thiên Môn Hội của bổn tông hai năm sau.” Thân hình Thiên Qua chân nhân chớp động một cái, sau đó xuất hiện trên đài cao trước quảng trường, đưa tầm mắt nhìn xuống phía dưới, không nhiều lời, trực tiếp cao giọng nói.
Nghe Chưởng môn tuyên bố, trên quảng trường vốn đang bàn luận ầm ĩ, trong khoảng khắc liền biến mất, trở nên lặng ngắt như tờ, mà tất cả ánh mắt đều không ngoại lệ nhìn về phía Thiên Quachân nhân.
“Huyền Thiên Phong La Thiên Thành, Thiên Kiếm Phong Long Nhan Phỉ, Lạc U Phong Liễu Minh …
“Mười người này tạm thời là đệ tử tham gia Thiên Môn Hội. Bởi vì sự kiện Thiên Môn Hội ảnh hưởng đến hưng suy của bổn tông mấy trăm năm, cho nên nếu đã là lợi ích của tông môn, những đệ tử phù hợp với điều kiện tham gia Thiên Môn Hội, từ hôm nay trở đi có thể tùy ý khiêu chiến với mười người này, nếu chiến thắng thì có thể lấy được danh ngạch của hắn, thời hạn là ba tháng.” Thiên Qua chân nhân chậm rãi tuyên bố.
Lời nói vừa dứt khiến cho dưới đài nổi lên một hồi nghị luận, trong đó có một ít đệ tử biểu hiện ra vẻ kích động, ánh mắt nhao nhao nhìn về vị trí của mười người này.
Sau đó, Thiên Qua chân nhân động viên mọi người một chút, sau đó cho tất cả mọi người rời đi.
Khi mà Thiên Qua chân nhân vừa bước xuống bệ đá thì lập tức có vài người đồng thời hướng về danh sách đệ tử, bắt đầu khiêu chiến.
Có lẽ do lúc trước cùng với La Thiên Thành một trận thành danh, nhất thời không có người nào mạo muội tìm Liễu Minh khiêu chiến.
Hắn cũng lười nhìn những người khác thi đấu, quay sang Âm Cửu Linh bái biệt, sau đó kết pháp quyết, chân đạp mây đen bay về động phủ.
Sau thời gian đó, hắn không hề ra khỏi cửa, tiếp tục tu luyện trong động phủ, với tu vi của hắn thì chỉ cần không ngừng phục dụng Uẩn Linh Đan, sau đó lại phục dụng thêm Địa Phẩm Uẩn Linh Đan thì trùng kích Giả Đan cảnh giới có lẽ cũng không còn khó khăn nữa.
Tháng đầu tiên, số người đến khiêu chiến hắn rải rác không có mấy người, bị hắn dễ dàng đánh bại, đến tháng thứ hai thì không có một người nào nữa.
Đến tháng thứ ba, khi thời hạn kết thúc khiêu chiến chỉ còn vài ngày thì có hai gã đệ tử nội môn không biết lượng sức mình đến cửa khiêu chiến, nhưng Liễu Minh chỉ dùng Long Hổ Minh Ngục Công, vận dụng một long và một hổ đơn giản đuổi hai người đi.
Mặt khác, La Thiên Thành cùng với vài đệ tử có thanh danh hiển hách khác thì tình hình cũng tương tự như vậy.
Ngược lại, trên danh sách có vài tên đệ tử liên tục bị khiêu chiến, ba tháng sau cuối cùng cũng bị một vài người khác thay thế.
Trong lúc này, Liễu Minh ngoại trừ trong ảo cảnh tu luyện thì còn vận dụng trận bàn hỏi thăm về tin tức của nhiệm vụ trên huyền bảng, nhưng một mực vẫn không có tin tức về yêu thú có thuộc tính Hư Không, khiến hắn cảm thấy bất đắc dĩ.
Một ngày, trong mật thất của động phủ, Liễu Minh đang khoanh chân ngồi, tay vuốt vuốt hai cái túi màu sắc tối tăm, phía trên túi còn hiện ra linh văn giăng khắp nơi, khá là xinh đẹp. Đây là Dưỡng Hồn Đại có thể chứa được linh sủng Hóa Tinh Kỳ mà trước đây hắn vào phường thị của tông môn, bỏ ra năm mươi vạn linh thạch đặt hàng trước.
“Hai ngươi thử xem hai cái Dưỡng Hồn Đại mới này có phù hợp hay không?” Liễu Minh hướng về Hạt Nhi và Phi Nhi đang ở một bên tu luyện, phân phó.
“Tốt, để ta xem thử trước.” Đồng tử áo lục nghe vậy thì đem sương mù màu xanh lá toàn thân thu lại, sau một cái nhảy nhót liền xuất hiện bên người Liễu Minh.
Thân hình của thiếu nữ mặc lụa đen cũng lóe lên rồi xuất hiện một bên Liễu Minh, vểnh chân lên.
“Hôm nay đã kết thúc thời gian khiêu chiến danh ngạch Thiên Môn Hội, ta đang định đi ra ngoài một chuyến đến Bắc Đẩu Các tìm hiểu một chút về tin tức liên quan đến Hư Không thú, các ngươi mấy tháng gần đây đã ở trong động phủ rồi, chắc cũng có chút buồn bực, vậy ta mang các ngươi cùng đi vậy.” Liễu Minh thản nhiên nói…
“Tốt quá, chủ nhân!” Hạt nhi nghe vậy thì tự nhiên cười nói.
Liễu Minh mìm cười, lúc này vỗ tay vào Dưỡng Hồn Đại, Phi Lâu liền hóa thành một đạo sương mù màu đen cùng với sương mù màu xanh lá chui vào.
“Chủ nhân, rộng rãi lắm, mà bên trong âm khí cũng sung túc lắm!”
Bên tai Liễu Minh truyền đến âm thanh của Phi Lâu, nghe có vẻ rất cao hứng.
Liễu Minh nghẹ gật đầu, sau đó một cái túi khác rung lên, đem thiếu nữ áo đen thu vào, treo Dưỡng Hồn Đại bên hông, bước ra khỏi mật thất của động phủ.
Khi mà hắn vừa đi ra khỏi đại môn của động phủ, lập tức bay lên trời. Nhưng khi hắn vừa bay được vài dặm thì bỗng thấy một đám mây trắng bay nhanh đến, trên đó mơ hồ thấy một thiếu nữ mười sáu mười bảy tuổi, mặc quần sam màu trắng, nhìn có chút quen mắt.
Đang lúc Liễu Minh có chút kinh ngạc thì thiếu nữ áo trắng đã dịu dàng hô lên:
“Liễu sư huynh, xin dừng bước!”
Vừa dứt lời, nàng này liền đem đám mây chúi xuống, tăng tốc lên vài phần bay về phía Liễu Minh.
“Sư muội tìm Liễu mỗ có chuyện gì sao?” Thấy tình hình này thì Liễu Minh dừng đám mây lại, quay người, nghiêm sắc mặt nói.
“Khanh khách, Liễu sư huynh thế nào mà lại quên ta! Ta chính là Điền Tinh, trước đây đã gặp huynh tại Linh Đỉnh Phong đó!” Thiếu nữ áo trắng bay đến gần Liễu Minh, hướng về phía Liễu Minh làm cái mặt quỷ, sau đó cười hì hì nói.
“Thì ra là Điền sư muội, thứ cho sư huynh thất lễ, nhiều năm không gặp, ngược lại sư muội cũng lớn hơn không ít.” Liễu Minh lúc này thì bừng tỉnh đại ngộ, ôm quyền, nhưng trong lòng có chút buồn bực. Nàng này hôm nay không biết là có chuyện gì, đã nhiều năm như vậy, chẳng lẽ lại muốn mình hướng dẫn cho thuật luyện đan.
“Hôm nay tiếng tăm của Liễu sư huynh tại Thái Thanh Môn danh tiếng lừng lẫy, nhất định là có vô số người hâm mộ, nữ đệ tử kết giao nhất định là không ít rồi, như thế nào mà có thể nhớ rõ ta được.” Điền Tinh nghe vậy thì bĩu môi nói.
“Điền sư muội đùa rồi…”
Liễu Minh nghe vậy thì nhất thời không biết đáp lại thế nào, chỉ có thể lúng túng cười nói.
“Nhưng mà hôm nay chính là gia tổ bảo ta đi tìm ngươi đó.” Điền Tinh thấy bộ dạng ngẩn ngơ của Liễu Minh thì hé miệng cười, sau đó nói ra.
Liễu Minh nghe vậy thì trong nội tâm khẽ giật mình.
Tuy nói Điền trưởng lão là một trong những trưởng lão của Lạc U Phong, nhưng từ xưa đến nay đều không hề có quan hệ gì đến Liễu Minh, nhưng hôm nay lại cho tìm hắn, không biết là có việc gì.
Nhưng nếu đã là trưởng lão trong núi cho mời, với tư cách là đệ tử bản phong thì tự nhiên không thể từ chối. Liễu Minh sau một phen suy nghĩ, liền đáp ứng.
“Vậy thì tốt, Liễu sư huynh, đi theo ta!”
Liễu Minh bất đắc dĩ sờ lên đầu, sau đó cũng thúc giục độn quang bay theo Điền Tinh.
Truyện khác cùng thể loại
1903 chương
100 chương
34 chương
169 chương
47 chương
69 chương
14 chương