Ma Thiên Ký
Chương 724
Dịch giả: khangvan, nila32
Cũng may là nữ đồng kia cũng không có dối gạt mình, những bộ khôi lỗi này quả nhiên là bị nàng ta dùng bí thuật và pháp trận khống chế, tất cả đều đứng yên bất động, phảng phất như những bức tượng được điêu khắc vô cùng sống động.
Mặc dù như vậy, nhưng với tính cách cẩn thận từ trước tới nay của Liễu Minh thì vẫn quan sát tình huống xung quanh liên tục, chỉ sợ thủ đoạn của nữ đồng mất đi công hiệu khiến cho những bộ khôi lỗi này sống dậy.
Cuối cùng sau nửa canh giờ, Liễu Minh đã đi đến trước bên ngoài Thiên Điện được đánh dấu trên bản đồ.
Hai cánh cửa của Thiên Điện khép hờ, ánh sáng theo khe hở đó chiếu rọi ra bên ngoài.
Sau khi suy nghĩ, tay Liễu Minh bấm niệm pháp quyết, đang định lặng lẽ thi pháp để thăm dò tình huống bên trong, nhưng đúng lúc này thì bên tai lại truyền đến một âm thanh của nữ tử.
“Nam Hoang Khôi Đế đã phái ngươi đến đây rồi, còn lén lén lút lút làm gì nữa, vào đi!”
Liễu Minh nghe vậy thì tâm lí trầm xuống, đồng thời da đầu cũng run lên.
“Không ổn, chẳng lẽ cấm chế mất đi hiệu lực rồi?” Hắn không tự chủ mà nghĩ như vậy.
Không chờ hắn có thêm động tác nào thì đột nhiên phía sau vang lên tiếng xé gió, kèm theo đó là tiếng kim loại va vào nhau chói tai nổ vang.
Liễu Minh cả kinh, vội vàng nhìn lại thì thấy thông đạo sau lưng không biết lúc nào đã xuất hiện cuồng phong gào thét, một cơn bão cát màu đen điên cuồng lao đến.
Sắc mặt Liễu Minh đại biến, không kịp suy nghĩ, một đạo hắc khí trong tay tuôn ra đẩy vào cửa lớn, thân hình sau một cái chớp động liền trốn vào bên trong Thiên Điện.
Ngay khi hắn vừa tiến vào trong Thiên Điện thì cuồng phong sau lưng bỗng im bặt, biến mất vô tung vô ảnh, mà tiếng kim loại va chạm thoáng cái cũng biến mất, phảng phất như chưa từng xuất hiện.
“Không ổn, là huyễn thuật.”
Nội tâm Liễu Minh lo lắng, đang muốn lui về phía sau thì cửa lớn phía sau phát ra một tiếng “Oanh” rồi đóng lại.
“Nếu như đã vào đây thì trước tiên hãy trả lời vấn đề của ta đã.” Ở giữa Thiên Điện lúc này xuất hiện một nữ tử ngồi trên ghế cúi đầu, ngũ quan bình thường, có hai hàng lông mày rậm, mặc quần áo màu xanh, vừa thấy Liễu Minh tiến vào thì ngẩng đầu, nhàn nhạt nói.
Liễu Minh nghe vậy cũng không tiếp lời, nhanh chóng đánh giá bốn phía xung quanh.
Thiên Điện này cũng không tính là quá lớn, ngoài trừ bốn phía có mười mấy bộ khôi lỗi chiều cao không đồng nhất, đứng phân tán thì cũng không có thứ gì khác.
Mà theo như lời kể của nữ đồng thì nữ tử mặc cung trang này chính là bộ khôi lỗi có linh tính kia rồi.
Nàng ta tựa hồ không thể đứng dậy được, mà bên dưới chiếc ghế có thể thấy rõ ràng một trận pháp màu xanh rộng hơn trượng. Nàng này trong lúc nói chuyện thì chỉ khẽ nhếch đôi môi, mà từ cổ trở xuống không hề nhúc nhích, tựa hồ như bị cấm chế phong ấn lại.
Vì vậy xem ra việc giết chết nàng ta cũng không khó khăn lắm.
Liễu Minh nhanh chóng suy nghĩ, lúc này một tay vung ra, trong tay ánh sáng lóe lên liền xuất hiện thanh chủy thủ Phá Linh, nhanh chóng tiến về phía nữ tử.
“Ta biết ngươi là từ bên ngoài đến, thậm chí đã cùng Thanh Linh nói chuyện qua, cũng có thể đoán ra vài phần. Đúng lúc ngươi tiến vào điện này ta cũng muốn đưa ngươi đến đây, nhưng mà lại bị con tiện nhân kia nhanh chân hơn một bước mà thôi. Nếu không thì ngươi có lẽ đã mang Băng Hồn kiếm đi tìm nàng ta đó.” Nữ tử mặc cung trang màu xanh thấy Liễu Minh đi đến thì than nhẹ một tiếng, chậm rãi nói ra, trên mặt cũng không lộ vẻ bối rối nào.
Liễu Minh giống như không nghe thấy gì, mặt không biểu tình từng bước đi qua.
“Tiện nhân kia chắc là nói cho ngươi nàng ta chính là phân hồn của Nam Hoang Khôi Đế, mà ta là cỗ khôi lỗi có linh tính đã phản bội? Nhưng mà nếu ta nói với ngươi, ta chính là phân hồn của Khôi Đế, còn nàng ta mới là bộ khôi lỗi có linh tính kia, ngươi sẽ tin ai?” Nữ tử bỗng cười cười, nói thêm.
Liễu Minh nghe vậy thì đồng tử co rụt lại, bước chân cũng hơi dừng lại.
“Tiện nhân Thanh Linh kia chẳng qua chỉ là một kiện khôi lỗi có linh tính, những chỗ tốt cho ngươi căn bản là cực kỳ bé nhỏ, nếu trái lại ngươi có thể giúp ta diệt trừ nàng ta, giúp ta khống chế toàn bộ Động Thiên Chi Bảo này thì ta chẳng những có thể thu ngươi làm đệ tử chân truyền mà còn đem bí thuật về khôi lỗi mà năm đó ta uy chấn Nam Hoang truyền thụ lại cho ngươi, thậm chí việc giúp ngươi tiến giai lên Thiên Tượng cũng chỉ là việc dễ dàng.” Nữ tử bất động thanh sắc, tiếp tục nói, tuy rằng ngữ khí bình thản mười phần nhưng nội dung của những lời nói đó khiến cho người ta không cách nào từ chối.
“Giúp ta tiến giai lên Thiên Tượng?” Cuối cùng bước chân cùa Liễu Minh cũng dừng lại, nhìn chằm chằm vào nữ tử mặc cung trang, mở miệng.
“Không sai, chỉ cần giúp ta khống chế được cái Động Thiên Chi Bảo này, rồi đợi ta khôi phục được thực lực như ngày xưa thì việc giúp ngươi tiến giai cũng chỉ là việc tiện tay mà thôi.” Ánh mắt của nữ tử chớp động, nói ra.
Mà Liễu Minh đứng tại chỗ trầm ngâm, sau một lúc mới nói ra:
“Nếu ngươi có thể phát ra lời thề thì ta cũng có thể cân nhắc về điều này, nhưng trước hết ta còn có một điều kiên.”
“Điều kiện gì, ngươi nói ra xem nào?” Nữ tử mặc cung trang nghe vậy thì không chút do dự hỏi.
“Điều kiện của ta là… Mạng của ngươi!”
Liễu Minh nhìn như do dự, bỗng nhiên quát lên, một chân giẫm mạnh mặt đất, thân hình giống như tên rời nỏ phóng về phía trước với tốc độ cực nhanh, hầu như chỉ thoáng một cái, hắn đã xuất hiện trước người của nữ tử rồi đâm mạnh vào phần bụng.
Đối mặt với công kích bất ngờ của Liễu Minh, cung trang nữ tử chẳng những không lộ ra vẻ ngoài ý muốn, ngược lại còn khẽ cười. Nàng thở dài một tiếng rồi khẽ nói "Đáng tiếc".
Trong chốc lát, từ trong mắt Cung trang nữ tử, hai luồng ánh sáng trắng mạnh mẽ phóng ra, bên trong thấp thoáng vô số phù văn màu trắng bao phủ, liên tục điên cuồng chuyển động quay tròn.
Vừa nhìn vào luồng ánh sáng trắng ấy, Liễu Minh liền cảm thấy tay chân bủn rủn vô lực, một tiếng "Ô. ô.. n... g" trầm trọng vang lên trong đầu.
Con dao trong tay Liễu Minh vốn cách bụng của nữ tử không quá nửa xích, lúc này cũng run rẩy mà không thể tiến thêm.
"Không tốt, là huyễn thuật!"
Hai mắt Liễu Minh như bị luồng bạch quang hút lấy, không thể dời đi nơi khác. Kinh hãi với tình huống trước mắt, hắn lập tức điên cuồng thúc giục Tinh Thần ngăn cản huyễn thuật, ý đồ làm cho bản thân trở nên tỉnh táo hơn. Đồng thời tay kia khẽ động, muốn từ trong Tu Di Giới lấy ra Trần Hồn Tỏa, hy vọng mượn khả năng của Trấn Hồn Tỏa, đối kháng lại huyễn thuật.
"Đạo hữu cố gắng vất vả như vậy, không cảm thấy quá cực khổ ư, tốt hơn hết người nên nghỉ ngơi cho thật khỏe..."
Cung trang nữ tử thấy Liễu Minh còn chưa lập tức ngã xuống, trong mắt hiện lên một tia kinh ngạc, nhưng trong miệng lại truyền ra thanh âm vô cùng dịu dàng, tràn đầy sự quan tâm.
Liễu Minh vốn đang cảm thấy đầu óc dần dần trở nên nặng nề, lại nghe phảng phất từ xa âm thanh ngọt ngào truyền đến, trong mắt chỉ còn hình ảnh của cung trang nữ tử mơ hồ lượn quanh. Một cỗ men say dần dần xông lên đầu. Tu Di Giới đã nắm trong tay nhưng không cách nào thúc giục Pháp lực xuất ra Trấn Hồn Tỏa.
Liễu Minh hoảng hốt. Hắn biết rỗ chính mình đang lún sâu vào huyễn thuật, không cách nào tự kìm chế. Lúc này hắn đột nhiên nghiến chặt hàm răng, cắn nát đầu lưỡi của mình, lái há miệng ra, "Phốc" một tiếng, phun ra một đoàn huyết vụ.
Huyết vụ này chỉ quay tít một vòng, rồi hóa thành mấy miếng huyết sắc phù văn, lóe lên rồi tức thì chui vào trong cơ thể Liễu Minh.
Theo đó, trong mắt Liễu Minh đã thêm vài phần tỉnh táo, đột nhiên rống to một tiếng, tay chân khẽ run lên, đã có thể cử động nhiều hơn vài phần.
Gặp tình hình này, cung trang nữ tử áo xanh rốt cuộc không thể che giấu vẻ giật mình, nhưng lập tức hừ lạnh một tiếng, nói:
"Người bình thường trúng phải huyễn thuật của ta, sẽ lập tức mất đi tri giác. Không nghĩ tới người chỉ với tu vi Hóa Tinh kỳ, vậy mà có thể chống chọi đến bây giờ, hừ, nhưng chẳng qua chỉ là liều mạng nhất thời mà thôi, hiện tại, ngủ đi cho ta!"
Vừa dứt lời, bạch quang trong mắt nàng ta liền trở nên đại thịnh.
"Vèo" một tiếng, một cái phù văn màu vàng từ trong miệng bắn ra, lập tức khắc lên trán Liễu Minh.
Lập tức, một tầng kim quang nồng đậm bao phủ lấy Liễu Minh, thân thể liền có chút run rẩy đứng lên.
Liễu Minh toàn thân run lên, mơ hồ cảm thấy có vật gì đem đầu mình xuyên thủng, liền thấy hai mắt tối sầm mà bất tỉnh nhân sự.
Bất quá, một tia lý trí cuối cùng của hắn cũng mất đi, trong mũi mơ hồ nghe được mùi đàn hương, hết sức nồng hậu, vô cùng dễ chịu, mà bốn phía lại hết sức yên tĩnh, không có chút âm thanh...
"Phu quân, ngươi đừng làm ta sợ, mau tỉnh lại, mau tỉnh lại!"
Chỉ thấy trong một gian nhà gỗ tương đối cũ kỹ, một cô gái trang phục mộc mạc, tướng mạo bình thường. Giờ phút này, nàng ngồi nơi đầu giường, khuôn mặt tràn đầy vẻ lo lắng, nhẹ nhàng lay động một gã trung niên nam sinh tướng mạo thanh tú, dáng vẻ thư sinh đang nằm trên giường.
Nam tử đang nhắm nghiền hai mắt, hai gò má đều có chút phiếm hồng. Mồ hôi to như hạt đậu thỉnh thoảng từ trán lăn xuống, thấm ướt cả tấm đệm.
Lúc này, một đứa nhỏ chừng bảy tám tuổi, bê một bồn nước lạnh, hối hả bước vào trong phòng.
"Mẫu thân, nước đã đem tới, cha vẫn chưa tỉnh sao? Có cần con đi mời Hồ lang trung ở thôn bên đến xem qua". Cậu bé đặt chậu gỗ lên bàn, kéo áo nữ tử nói khẽ.
"Không phải lần đầu cha người bất tỉnh. Lần trước, Hồ lang trung cũng đã nhìn qua, cũng nói cha ngươi không mắc bệnh gì, kết quả qua ba canh giờ mới tỉnh lại. Ài, huống hồ nhà chúng ta cũng không có ngân lượng để mời ông ấy đến khám." Nữ tử mấp máy đôi môi khô khốc, thở dài nói.
Ngay sau đó, nàng đứng lên, nhẹ nhàng đi tới trước bàn, bưng chậu nước lên, sau một phen do dự, cầm lấy hồ lô bằng lỗ trong chậu, múc một bầu nước, giội lên người nam tử đang nằm giường.
"Bá" một tiếng la hoảng qua đi, nam tử từ trên giường bật dậy, mở hai mắt, lắc lắc đầu.
"Cha, người đã tỉnh!"
Nam hài thấy vậy, lập tức lộ ra vẻ mừng rỡ, chạy tới bên giường, ôm lấy cánh tay nam tử.
Nam tử vươn tay sờ lên đầu, lại quay đầu nhìn nữ tử, nhẹ giọng hỏi:
"Liên Hi, ta lại đột nhiên ngất đi ư, đã qua bao lâu rồi?"
"Phong nhi. Ngươi đi ra ngoài trước, ta có chuyện cần nói riêng với cha người" Nữ tử vành mắt có chút phiếm hồng nhìn nam tử, rồi quay sang nói với nam hài, sau đó đến bên đầu giường.
"Con biết rồi mẫu thân." Đứa trẻ hiểu chuyện gật đầu, liền bưng chậu gỗ trên bàn ra khỏi phòng, rồi nhẹ nhàng gài cửa lại.
"Phu quân, ta biết chàng mỗi ngày khắc khổ đọc sách, là muốn thi thố thành danh với đời, thế nhưng chàng mỗi ngày khổ luyện như vậy, chỉ sợ chưa được toại nguyện, thân thể đã không chịu nổi mà suy sụp." Nữ tử áo vải vẻ mặt yêu thương, cúi đầu nói, khóe mắt còn vương vài ánh lệ quang.
Truyện khác cùng thể loại
1903 chương
100 chương
34 chương
169 chương
47 chương
69 chương
14 chương