Ma Thiên Ký

Chương 716

Dịch giả: khangvan, nila32 Lập tức kim quang trên thân kiếm đại phóng, lập tức hóa thành hư ảnh một thanh cự kiếm cao mười trượng, từ đó phát ra một luồng khí thế trùng thiên. Kiếm quyết trong tay Liễu Minh ngưng tụ, thân hình hòa làm một thể với cự kiếm, thúc giục kiếm quang mờ mịt trực tiếp lao xuống tường thành, trong nháy mắt kiếm quang lập lòe lao vào trong trận chiến, lúc này quét ngang một đám sa thú. Chứng kiến cảnh này, trong mắt Sa Sở Nhi hiện lên vẻ kinh ngạc, sau một chút sững sờ thì đứng dậy, hóa thành một đám cát bụi lao xuống tường thành, gia nhập trận chiến. Mặt khác cũng có vài tên Sa Tộc Hóa Tinh kỳ cũng đồng dạng hóa thành luồng cát lao xuống, làm cho đàn thú dưới tường thành đại loạn, cũng làm cho áp lực trên tường thành của đám Sa Tộc khác giảm đi nhiều. “Không tốt, nhanh đi bẩm báo với trưởng lão, có sa thú khổng lồ xuất hiện.” Một gã Sa Tộc đứng trên một chỗ cao trên tường thành chuyên môn phụ trách báo hiệu, nghẹn ngào kêu to. Cùng thời gian, phía sau đám sa thú truyền đến âm thanh “Ầm ầm” cực lớn, phóng mắt nhìn lại thì có một cơn gió cát cực lớn, cao hơn trăm trượng chậm rãi đi về phía tường thành. Lập tức trong sa phong truyền ra một luồng linh áp kinh khủng, mơ hồ có khí tức Giả Đan. Sa Tộc trên đầu thành thấy một màn như vậy, bộ mặt lập tức lộ ra vẻ sợ hãi. “Liễu huynh đi mau, con sa thú khổng lồ này không phải thứ mà chúng ta có thể đối phó được.” Trong chiến đoàn trước thành, Sa Sở Nhi nhìn thoáng qua cơn gió cát phía xa thì biến sắc, hướng đến Liễu Minh truyền âm, thân hình nhoáng lên bức lui vài con sa sài, sau đó xoáy lên một luồng gió cát lui về phía trên đầu thành. Liễu Minh nghĩ lại trước đây thấy sa sài biến thành đống cát thể tích lớn nhỏ, cũng hít một hơi lạnh, thúc giục kiếm quang xoay quanh, đồng dạng hướng lên phía trên đầu thành chạy về, cũng đem vài con sa sài xung quanh chém thành vài đoạn. Kim quang thu lại hiện ra thân hình, lúc này mới nhìn đến tình huống phía xa. Lúc này, những tên tu sĩ Hóa Tinh kỳ cũng gấp rút, vội vàng chạy về phía tường thành. Trong nháy mắt, luồng gió cát đã cuốn đến trước tường thành tầm mười trượng. Lúc này Liễu Minh mới nhìn xuyên qua được màn cát bụi mông lung, thấy rõ được chân diện của sa thú khổng lồ. Toàn thân cự thú màu vàng đất, hình thể bên ngoài so với sa sài thì hoàn toàn bất đồng, thân thể được chèo chống dựa vào đôi chân sau tráng kiện, như người đứng thẳng mà đi, mà đôi chân trước so sánh với thân hình của nó thì có vẻ hơi ngắn, mà toàn thân trải rộng chằng chịt gai sắc. Phía sau lưng đồng dạng cũng kéo theo một cái đuôi vàng đầy gai sắc. Con thú này mọc ra con mắt thứ ba, hai cái thì nằm trong lòng bàn tay, cái thứ ba thì nằm trên đỉnh đầu, tất cả đều có ma bàn lớn nhỏ, một bên thì chạy trốn, một bên thì vẫn nhìn xung quanh, trông quái dị mười phần Trên đầu thành, sau tiếng mệnh lệnh phát ra, lập tức sa thương màu đen rậm rạp, chằng chịt được ném ra, mục tiêu là sa thú khổng lồ. Sau một hồi ầm ầm bạo liệt, sa thương biến thành khói đen bao phủ lấy sa thú. Nhưng một lát sau, từ trong khói đen vang lên một tiếng gầm nhẹ, sa thú khổng lồ từ trong đám khói bụi lao ra bên ngoài, chạy như điên đến tường thành, mà thoàn thân hoàn toàn không có một điểm vết thương nào. Những sa sài phụ cận thấy vậy thì nhao nhao phát ra âm thanh ô ô, tản ra hai bên, nhường ra một đường cho sa thú khổng lồ. Chỉ sau một lát, sa thú khổng lồ đã vọt tới trước cửa thành một đoạn không xa, cái đầu lớn đột nhiên cúi xuống, há miệng bắn ra một luồng chất lỏng màu xanh vô cùng hôi tanh, lập tức bắn trúng một lỗ châu mai trên tường thành. Một tiếng “chi lạp” vang lên, một màn kinh người xuất hiện. Chỗ chất lỏng màu xanh rơi xuống, cát đất nhìn như cứng rắn vô cùng lập tức hóa thành một luồng khói xanh tan ra. “Không tốt, mau tránh ra.” Một tên lão nhân Sa Tộc có kinh nghiệm thấy vậy, vội vàng la lớn, cũng hướng một bên tránh ra. Một tiếng “Oanh” vang lên thật lớn. Một mảng lớn tường thành xung quanh đó vỡ tan ra, hai gã Sa Tộc đang chém giết cùng sa sài không kịp hóa thành cát tránh ra, sau một tiếng kêu thảm thiết vang lên, cùng với sa sài trước mắt, liền bị cát đất sụp đổ xuống đầu. Mà lỗ thủng vừa xuất hiện, một mảng lớn sa sài đang bị chặn ở ngoài thành liền điên cuồng lao xông vào. Tuy lỗ hổng lập tức được hơn mười người Sa Tộc nhanh chóng nhảy xuống chặn lại, nhưng chỉ một thoáng cái, nguy cơ đã tràn ngập. Cùng thời gian, sa thú khổng lồ thét lên tiếng gầm rú, thân hình liền xông thẳng về phía trước, trùng trùng điệp điệp lao về một đoạn tường thành khác, làm cho cả đoạn tường thành này khẽ rung lên, mặt ngoài hiện ra vài vết nứt nhỏ dài hẹp. Một màn như vậy càng khiến cho những người Sa Tộc này càng thêm sợ hãi. Liễu Minh thấy vậy thì nhướng mày, phi kiếm khẽ rung lên, ngay khi muốn lao về phía cự thú thì bỗng nhiên trong thành truyền đến một hồi âm thanh rung động lắc lư, một cái đồng nhân màu xanh cao vài chục trượng xuất hiện, bước chân nhanh chóng lao về phía tường thành. Đứng vững phía trên đồng nhân chính là đại trưởng lão mà Liễu Minh đã gặp ngày trước. Nhưng mà lúc này trên mặt lão giả béo này không còn bộ dáng tươi cười nào, hai tay để sau lưng, mặt đầy sát khí. “Mau nhìn, đại trưởng lão đến rồi!” “Có Thủ Hộ Giả phù hộ, chúng ta có thể giết chết đầu cự thú này rồi!” Trong lúc nhất thời, người Sa tộc tựa như nhìn thấy ánh bình minh của hy vọng, bèn đồng thành hô to lên. Liễu Minh khi nhìn thấy đồng nhân màu xanh, tức thì hơi sững sờ, trong lòng sinh ra một tia dị sắc. Thanh đồng cự nhân này bất luận là hình thể hay dáng vẻ so với khôi lỗi đồng nhân màu vàng kim mà khi trước hắn thấy tên Bành Việt của Thiên Công Tông sử dụng, lại có mấy phần tương tự, chỉ là toàn thân nó gồ ghề, bộ dáng đã trải qua không ít trận chiến. Đúng lúc này, thanh đồng cự nhân bỗng nhiên dậm mạnh hai chân, phi thân nhảy dựng lên, tiếp đó thân thể cao lớn thoáng cái đã vọt xa một quãng hơn mười trượng, lướt thẳng qua lỗ hổng, nặng nề đâm vào người sa thú. “Bang bàng” vài tiếng trầm đục! Thanh đồng cự nhân thừa lúc sa thú khổng lồ bị nó đụng trúng mà lui vài bước đồng thời còn hơi bị choáng, hai tay liền quay cuồng khua múa, nhắm đầu cự thú đấm liên tiếp mấy quyền. Sa thú khổng lồ lập tức phát ra hai tiếng gào rú đau đớn, đám gai nhọn trên người sa thú tức thì dựng lên hết, đâm thẳng vào người thanh sắc đồng nhân. Thanh sắc đồng nhân lại giống như mơ màng, không hề có cảm giác đau đớn gì, vẫn quyền nối tiếp quyền đánh ra như gió táp mưa sa, đập cho cự thú trước mắt không ngừng phát ra tiếng gào rú. Theo sự biến ảo không ngừng của pháp quyết từ lão giả hơi mập trên đỉnh đầu mình, ngoài thân đồng nhânhiện ra từng đạo linh văn màu xanh, ánh sáng xanh lưu chuyển làm cho mỗi quyền từ nắm đấm của đồng nhân càng lúc càng trầm trọng, mỗi quyền đánh tới đều phát ra tiếng nổ vang nặng nề, khiến không gian quanh đó bị chấn động vặn vẹo. Dù ba con mắt ở trên trán và trong hai tay đồng loạt phóng ra những cột sáng màu xanh lá, nhưng hiệu quả công kích lên người đồng nhân lại cực kỳ nhỏ bé, chỉ còn cách dùng hai chân trước huyễn hóa ra một tầng trảo ảnh, dốc sức liều mạng ngăn cản. “Không hổ là đại trưởng lão.” Sa Sở Nhi điều khiển sa nhận chém đầu một con sa sài gần đó rụng xuống, đoạn quay đầu thoáng nhìn sang chỗ đồng nhân, trên mặt liền lộ ra vẻ mừng vui. Lúc này, vài tên tu sĩ Hóa Tinh kỳ khác của Sa tộc cũng nhao nhao thúc giục bí thuật, có người ngưng kết ra từng thanh sa nhận dài chừng bảy, tám trượng, có người ngưng kết ra từng sa chưởng cực lớn to bằng cả gian phòng, rồi cùng nhau đem chúng điên cuồng tấn công lên người sa thú khổng lồ. Trong lúc nhất thời, tiếng xé gió đột nhiên vang lên, sa thú khổng lồ bị thanh đồng cự nhân và mọi người luân phiên công kích, dần dần bị áp chế, không thể chống trả, chỉ còn cách không ngừng thúc giục cát bụi màu đen ở quanh đó hóa thành một màn cát đen bao trùm toàn thân. Đuôi lông mày Liễu Minh dựng lên, ngay khi hắn cũng định tham gia tấn công thì ở phía sau đàn thú bên ngoài tường thành lại bất ngờ có một luồng khí tức khổng lồ truyền đến. “Không hay rồi, lại có thêm một con sa thú khổng tới!” “Sao có thể thế được, hai con sa thú khổng lồ xuất hiện cùng lúc là chuyện rất ít xảy ra mà.” Đám người Sa tộc ở trên tường thành lập tức nhốn nháo một hồi. Liễu Minh nhoáng cái bay lên lên chỗ cao mấy chục trượng trên không, mắt nhìn về phía xa xa một lúc. Chỉ thấy ở chỗ trong sa mạc cách đó vài dặm, cuồng phong gào thét, một luồng gió cát mờ mịt cực lớn khác đang nhanh chóng di chuyển về hướng ốc đảo bên này. Hai mắt Liễu Minh sáng lên, chớp động một hồi cuối cùng ánh mắt cũng xuyên qua cát bụi, trông rõ con cự thú này. Cự thú này so với con trước chỉ hơi thấp hơn một chút, nhưng vẻ ngoài thì hoàn toàn khác biệt, toàn thân nó là một lớp lông cứng màu vàng trải rộng, cái đầu cực lớn màu vàng trông như đầu con gấu, nhưng trên mặt nó lại quỷ dị sinh ra bốn con mắt, ngoài đôi mắt như bình thường còn có tròng mắt được che kín bởi những tơ máu màu xanh lá, thoáng nhìn vô cùng khủng bố. Con cự thú đạp lên đám cát đen, chạy như điên tới, mỗi lần tiến thêm một bước liền để lại trên mặt cát một vết sâu hơn trượng. Nó chưa thực sự bổ nhào tới vùng gần thành trì mà một luồng sát khí ngút trời đã phô thiên cái địa cuồng cuốn tới trước. *Phô thiên cái địa: Khí thế như che trời lật đất. “Ba người trong số các người đi đối phó con cự thú kia, nhớ kỹ trước tiên chỉ cần ngặn chặn là được.” Đại trưởng lão Sa tộc ở bên trên thanh đồng cự nhân thấy vậy liền cất giong chắc nịch căn dặn. Nghe những lời ấy, những tu sĩ Hóa Tinh kỳ của Sa tộc vốn đang tấn công thẳng mặt con cự thú đầu tiên liền chần chừ một chút, sau đấy lập tức có ba người rời khỏi chiến đoàn, đồng thời hóa thành gió cát bay từ trên tường thành xuống rồi xông qua đám thú chặn đường, lao thẳng về phía con sa thú khổng lồ thứ hai kia. Sa Sở Nhi cũng ở trong số đó. Liễu Minh thấy vậy, lông mày hơi nhăn lại, với tư cách là người ngoài nên hắn cũng không tiện nói gì thêm, chỉ ăn một khỏa Kim Nguyên Đan vào rồi lại lần nữa thả người nhảy xuống, xông vào đám thú dưới thành, bắt đầu đại khai sát giới. Cũng không lâu lắm, ba vị cường giả Hóa Tinh kỳ của Sa tộc đã lặng yên hóa thành đụn cát nhỏ, nhanh chóng độn thẳng đến chỗ cạnh người con sa hùng khổng lồ kia. *Sa hùng: gấu cát. Một tiếng “Phốc” truyền đến! Ba người đồng thời từ trong cát phóng lên trời, tiếp đó nhanh chóng phân ra đứng ở ba phía, vây con sa hùng vào giữa. Sa hùng khổng lồ khẽ giật mình rồi lập tức ngừng chạy, đưa bốn mắt nhìn, nhìn xong lại không có phát động tấn công ngay. Ba người Sa Sở Nhi nhìn nhau một cái rồi cùng nhau kết xuất ra một kết ấn trên không trung, tiếp đó đột nhiên vừa quát vừa huyễn hóa ra ba thanh sa nhận màu đen dài năm, sáu trượng, sa nhận quay tít một vòng rồi đồng loạt bắn vọt về phía sa hùng. Sa hùng khổng lồ thấy cảnh này chỉ lạnh lùng cười cười, biểu hiện như con người vậy, đồng thời lại chẳng thèm né tránh, mặc kệ cho sa nhận thoải mái cắt lên trên người nó. Sự tình khiến người ta không tưởng tưởng nổi đã xảy ra! Sa nhận màu đen vốn có thể dễ dàng phá vỡ thân thể những con sa sài khi đánh lên người con cự hùng này, lại như trâu đất xuống biển, vừa mới chạm tới người nó thì liền hóa thành một đám cát vụn, đồng thời còn bị sa hùng hấp thu vào trong da lông nó một cách quỷ dị. *Trâu đất xuống biển: Có đi chẳng có về, không gây được chút tác động nào.