Ma Thiên Ký
Chương 713
Dịch giả: khangvan, Vong Mạng
“Trong tay ngươi cầm là cái gì vậy?” Thiếu nữ Sa Tộc cũng không trả lời, ngược lại có chút hăng hái nhìn vào cây tiêu dài màu bạc trong tay hắn.
Liễu Minh lần đầu nghe thấy nàng ta mở miệng, thanh âm như châu ngọc, nhẹ nhưng rõ ràng, mềm mại thanh thúy.
“Trường tiêu, một loại nhạc khí bình thường.” Liễu Minh nhàn nhạt mở miệng. Sa Tộc bị vây trong phiến sa mạc này, cùng ngoại giới gần như là không có trao đổi, không biết về tiêu cũng là bình thường.
“Chúng ta nơi đây cũng có nhạc khí, nhưng cái trường tiêu này thì lần đầu tiên ta được nhìn thấy, nhưng mà âm thanh thật là êm tai, ta rất ưa thích!” Ánh mắt thiếu nữ Sa Tộc lưu chuyển, cười khúc khích nói, đôi mắt chớp động giống như Cửu Thiên Tinh quang, để cho bốn phía trở nên ảm đạm biến sắc.
Cửu Thiên Tinh quang: ánh sáng trên trời (?)
“Cô nương khen trật rồi.” Liễu Minh khẽ vuốt cằm, coi như đáp lễ, sắc mặt bình tĩnh, nhưng trong lòng đã phát hiện ra một điểm khả nghi.
Trải qua nửa tháng lưu tâm quan sát, hắn sớm đã phát hiện thiếu nữ Sa Tộc này là một người có địa vị khá cao trong bộ tộc, rất ít khi xuất hiện, tự dưng lại chủ động tìm mình bắt chuyện.
“Nghe những người khác nói là ngươi là người từ bên ngoài đến, đã đi qua rất nhiều địa phương, là thật chứ?” Lời nói thiếu nữ xoay chuyển, bỗng nhiên lại hỏi như vậy.
“Đúng vậy, Liễu mỗ đúng là đi qua không ít địa phương.” Liễu Minh nhẹ gật đầu, trong lòng vẫn không biết ý đồ của đối phương khi đến đây.
“Nếu như vậy, có thể nói chuyện bên ngoài cho ta nghe được không? Dĩ nhiên là không phải những truyện đã nói cho những người khác, ngược lại ta cũng có thể nói cho ngươi những sự việc ngươi muốn biết.” Thiếu nữ Sa Tộc tự nhiên cười nói, khép váy ngồi xuống bên cạnh Liễu Minh, đồng thời ánh mắt có chút chờ mong nhìn qua.
Trong mũi Liễu Minh truyền đến mùi thơm nhàn nhạt của xử nữ, nội tâm khẽ động, lại liếc qua thiếu nữ, nhưng thấy ánh mắt thanh tịnh, trong nội tâm lại có một chút tự nhiên.
“Ha ha, cô nương muốn biết cái gì, tại hạ biết điều gì sẽ nói lời đó.” Liễu Minh mỉm cười trả lời.
Thiếu nữ Sa Tộc này mặc dù có tu vi Hóa Tinh sơ kỳ, nhưng tính cách lại có chút hồn nhiên, nghe vậy lập tức tỏ ra vui mừng, không chút khách khí liên tiếp hỏi rất nhiều chuyện bên ngoài, tạp nham, nhưng so với những Sa Tộc trước đây thì lại cẩn thận, cụ thể hơn nhiều.
Liễu Minh cũng nén được tính tình, ngoại trừ những việc bất tiện của mình không nói thì toàn bộ đều kể ra hết.
Cứ như vậy hai người một người hỏi, một người đáp đã qua được hơn nửa canh giờ.
“Thời tiết hôm nay đã không còn sớm, hôm nay đúng là đa tạ Liễu huynh rồi. Ta còn có chuyện, đành cáo từ trước.” Thiếu nữ tuy bộ mặt vẫn hiện lên vẻ chưa thỏa mãn, nhưng sau khi nhìn trời thì đứng dậy, cáo từ.
“Đâu dám, cùng cô nương nói chuyện phiếm tại hạ cũng thu được lợi ích không nhỏ.” Liễu Minh cười cười trả lời.
Lúc đang nói chuyện, Liễu Minh cũng thừa cơ hỏi một số sự tình của Quỷ Mạc, cũng nhận được không ít thông tin.
Thiếu nữ Sa Tộc chỉ cười nhạt, không có nói thêm gì nữa, ngoài thân linh quang lóe lên liền biến thành một trận gió cát bay về phía ốc đảo.
Liễu Minh nhìn theo phương hướng của thiếu nữ rời đi, ánh mắt lập lòe, không biết suy nghĩ cái gì.
Không biết qua bao lâu về sau, một hồi “Tê tê…ê…eee” âm thanh vang lên, từ phương xa truyền đến.
Cách chỗ hắn ngồi khoảng mấy chục dặm, một màn cát tối tăm mờ mịt quét về phía về phía hắn, quét qua những đống cát đen dài đằng đẵng, che non nửa bầu trời lại.
“Bão cát lại nổi lên nữa rồi…” Liễu Minh thấy vậy, thì thào nói ra.
Sinh hoạt tại nơi đây, không phải lúc nào cũng phải đối mặt với bão cát màu đen đầy trời, nhưng thấy vậy cũng không dễ chịu chút nào.
Sau đó, hắn cũng nhanh chóng đi về ốc đảo.
Kế tiếp hai tháng sau, bên ngoài ốc đảo, tần suất xuất hiện của bão cát chẳng những không ít đi mà ngày càng nhiều, số lượng Sa Tộc hàng ngày ra ngoài săn bắn vì thế cũng giảm đi.
Chẳng qua những điều này lại không ảnh hưởng chút nào đến Liễu Minh, như trước hắn hàng ngày đều đi dạo quanh ốc đảo, không sai biệt lắm thì đến lúc chạng vạng tối đều đến bên cồn cát thổi tiêu, thư giãn tâm tình.
Mà mỗi khi đến thời điểm này, thiếu nữ Sa Tộc cũng đúng giờ mà xuất hiện, cũng không nói lời nào, chỉ lẳng lặng đứng nghe.
Liễu Minh một người độc tấu, cũng có chút vô vị, có thêm một thính giả như vậy cũng không ảnh hưởng chút nào.
Thường xuyên như vậy, hai người cũng dần trở nên quen thuộc.
Thiếu nữ Sa Tộc mỗi lần nghe xong, đều hỏi thăm một chút sự tình của giới tu luyện bên ngoài, càng để cho Liễu Minh kỳ quái là sự tình về Nam Man nàng này không mấy quan tâm, mà thường xuyên hỏi về những sự tình ở Trung Thiên đại lục, về bát đại thế gia.
Liễu Minh mặc dù có chút nghi hoặc như vậy, nhưng căn bản cũng không muốn tìm hiểu ngọn nguồn.
Một ngày này, âm thanh du dương uốn khúc, tại đại mạc bao la chậm rãi phiêu đãng, một khúc kết thúc, Liễu Minh chậm rãi đứng dậy, thu tiêu lại.
Mà thiếu nữ Sa Tộc đứng lẳng lặng sau lưng hắn, hai mắt thanh tịnh, lưu chuyển từng dải ánh sáng óng ánh, bỗng nhiên nhẹ nhàng nói ra một câu:
“Ta là Sa Sở Nhi.”
Liễu Minh nghe vậy thì khẽ giật mình, sau đó quay đầu cười nói:
“Ta cũng chưa nói ra tính danh của mình, tại hạ là Liễu Minh…”
Còn chưa dứt lời, đất cát bên cạnh cách hai người hơn mười trượng bỗng “Bành” một tiếng, cát đen tung tóe khắp nơi, từ trong cát lao ra một thân ảnh màu vàng.
Thân ảnh lóe lên liền bổ nhào về phía trước, trực tiếp lao về phía Sa Sở Nhi.
Biến cố đột nhiên xảy ra, tốc độ nhanh như ánh sáng, mà khoảng cách gần hai người như thế, vậy mà không ai phát hiện ra.
Ánh mắt Liễu Minh lạnh lẽo, mi tâm tinh quang sáng lên, một thanh phi kiếm màu vàng gần tấc bắn ra, đón gió lớn cỡ vài thước, tản ra kiếm khí cực kỳ lăng lệ.
Sa Sở Nhi mặc dù là tu sĩ Hóa Tinh, nhưng kinh nghiệm đối địch rõ ràng kém hơn hẳn Liễu Minh, phản ứng chậm hơn một chớp mắt, đợi khi nàng này vừa xoay người lại thì kim quang đã lóe lên bay qua bên cạnh nàng.
“Phốc” một tiếng!
Hoàng ảnh truyền đến một tiếng gào rú trầm thấp, trong huyết quang trùng trùng điệp điệp ngã xuống phụ cận.
Sa Sở Nhi thở khẽ ra một hơi, ánh mắt nhìn Liễu Minh lóe lên ý cảm kích, sau đó nhìn nhanh về thứ trên cát, trên mặt liền đại biến.
Trên mặt cát là một yêu thú hình sói, lông trên mình là màu vàng đất, tai dựng đứng, xương gò má lồi ra, thân hình đã bị kiếm quang xuyên thủng lỗ chỗ trên bụng, máu đỏ sậm chảy đầy đất, trái tim bốc hơi nóng, hơi co quắp.
Mặt mày con thú này buông xuống, mới nhìn qua còn tưởng là một con thổ cẩu nhỏ gầy, nhưng khi nhìn đến cái đuôi dài màu nâu xám, miệng đầy răng nanh thì mới phát hiện ra đây là một loại hung thú khát máu.
Liễu Minh nhìn thi thể yêu thú trên mặt đất, trong mắt hiện lên một tia dị sắc.
Con thú này nhìn thì không có gì đặc sắc, nhưng mà toàn thân đều cứng rắn vô cùng, vừa rồi hắn ra tay nhìn như hời hợt, nhưng thực tế đã dùng tới bốn năm phần khí lực, hơn nữa lại là thúc giục Nguyên Linh phi kiếm, mới miễn cưỡng phá được phòng ngự của con thú này.
“Đây là sa sài, Liễu huynh cẩn thận, loại yêu thú này luôn luôn đi cả đàn cả lũ, tuyệt đối không thể có chuyện chỉ xuất hiện một con đâu.” Sa Sở Nhi nhanh chóng nói, đồng thời một tay nhấc lên, tức thì cát đen bốn phía liền ngưng tự thành một thanh sa nhận dài hơn một trượng rơi vào trong tay nàng, trong khi đó mặt nàng tràn ngập vẻ cảnh giác quan sát bốn phía.
*Sa sài: Sói cát (ý chỉ sói sống ở vùng sa mạc cát.) - Sa nhận: Đao (dao) cát.
Liễu Minh nghe thế nhíu mày lại, đoạn đánh ra một chiêu thu hồi phi kiếm vào trong tay, rồi liền mở miệng định đặt câu hỏi.
Đúng lúc đó, khắp bốn phía xung quanh có âm thanh sàn sạt nổi lên, tiếp đó mấy cái bóng màu vàng nối tiếp nhau chớp động, không ngờ chính là mấy con sa sài từ trong đất cát lao ra, âm thành hiiiihiii..it.. từ trong miệng chúng truyền ra không dứt, đồng thời chúng nhanh chóng vây hai người Liễu Minh vào chính giữa bên trong.
Một con sa sài hình thể khá lớn trong số đó đột nhiên nâng hai chân trước lên, ngửa mặt lên trời gào to một tiếng, ngay sau đó thân hình nó nhanh nhẹn lướt qua mấy con sói khác, lóe một cái đã liền tới trước mặt hai người.
Yêu thú này đưa mắt nhìn lướt qua hai người rồi dừng lại trên thân thể con sa sài phía sau lưng Sa Sở Nhi, sau một tiếng nức nở nghẹn ngào, nó đột nhiên ngẩng đầu tru lên một tiếng thê lương chói tai.
"Àu…úuuuu!"
Tiếng sói tru thật thảm thiết, hiển nhiên là con sói này đã nhận ra con sa sài bị Liễu Minh chém giết chính là con nó.
Đợi đến khi yêu thú này cúi đầu nhìn lại phía hai người, ánh mắt nó đã liền đột nhiên trở nên băng lạnh.
Tiếp đó chỉ thấy giữa hai hàng lông mày của nó bỗng nhiên hiện ra một đường màu lục mảnh như sợi chỉ, đường mảnh này lập tức từ từ mở ra, để lộ một con mắt màu xanh lá nằm dọc, đồng thời một luồng sáng quỷ dị màu lục từ trong đó lóe ra, bắn thẳng tới chỗ hai người Liễu Minh.
Ánh mắt Liễu Minh chớp động, hắn đang muốn ra tay ngăn cản thì đã thấy Sa Sở Nhi ở bên cạnh như đã sớm đoán trước được, hai tay nàng nhanh chóng bấm niệm pháp quyết, thình lình ngưng tụ ra một bức tường cát chắn trước mặt hai người.
Phải nói thêm, đây là lần đầu tiên Liễu Minh nhìn thấy người của Sa tộc chiến đầu, Sa Sở Nhi không có tụng niệm chú pháp, chỉ thấy bấm niệm pháp quyết, một tay khẽ vẫy là có thể trong khoảnh khắc đã ngưng tụ ra một bức tường cát.
"Ầm" một tiếng!
Cột sáng màu xanh lá bắn thẳng lên trên tường cát màu đen thì lại như mây mù, nhanh chóng nhẹ nhàng tản ra, hóa thành từng đốm sáng chập chờn màu xanh lá, bám vào bề mặt tường cát, không ngừng xuyên thấu qua những khe hở giữa những hạt cát rồi chậm rãi thẩm thấu vào bên trong bức tường cát màu đen.
Bức tường cát màu đen bị ánh sáng màu lục bao lại liền bắt đầu rung lên, tức thì ánh sáng màu lục lóe lên, bức tường do những hạt cát đen hội tụ lại chỉ trong nháy mắt liền hóa thành những khối nham thạch màu xanh đen. Sau một khắc nó liền ầm ầm nổ tung tóe ra.
Đã không còn vật cản, cột sáng màu xanh lá bèn xuyên qua tường, tiếp tục phóng về phía hai người Liễu Minh.
Sa Sở Nhi “hừ” một tiếng, giơ sa nhận trong tay lên hướng về phía ánh sáng màu lục quỷ dị tản mát, bồng bềnh như hoa rơi kia, ánh đao lóe lên, lập tức liền đánh tan ánh sáng màu lục quỷ dị này.
“Những con sa sài này mặc dù tu vi chỉ có Ngưng Dịch sơ kỳ, nhưng sức phòng ngự lại hết sức kinh người, hơn nữa một số con sa sài cường đại còn có thể thông qua con mắt thứ ba trên trán bắn ra ánh sáng hóa vật thể thành đá, khiến người ta khó lòng phòng bị, Liễu huynh cần phải cẩn thận một chút đấy.” Sa Sở Nhi tay cầm sa nhận vượt lên, nhanh chóng cất lời nhắc nhở Liễu Minh, nhìn nàng tuy kinh nghiệm tranh đấu không nhiều nhưng đối với tập tính của mấy con sa sài này lại rõ như lòng bàn tay.
Lời vừa dứt, thân hình nàng này liền lóe lên rồi lập tức xuất hiện ở sau lưng con sa sài lớn nhất, đồng thời hai tay cầm sa nhận hung hăng bổ xuống dưới.
Con thú này chớp chớp mắt, hình như nó cũng nhìn ra được sự lợi hại của sa nhận nên không dám đón đỡ, chỉ đành thúc giục thân hình linh hoạt nhanh chóng vặn vẹo, vất vả lắm mới tránh khói cú chém của sa nhận.
Sa Sở Nhi cuối cùng cũng thể hiện thực lực tương xứng với một vị cường giả Hóa Tinh kỳ, cổ tay chỉ khẽ rung, tức thì sa nhận màu đen liền rời tay, rung rinh rồi bỗng nhiên chia ra làm ba, phát ra tiếng xé gió vù vù, từ những hướng khác nhau chặn tất cả đường lui của con sa sài có hình thể lớn nhất này.
Truyện khác cùng thể loại
1903 chương
100 chương
34 chương
169 chương
47 chương
69 chương
14 chương