Ma Thiên Ký

Chương 685

Dịch giả: khangvan Một khắc sau, tại tế đàn Lôi Trì Sơn. Lúc này Liệt Chấn Thiên và Tông Diên đang đứng cùng nhau trước tế đàn, phía dưới có hơn mười tên tu sĩ yêu tộc chia làm hai hàng đứng dưới tế đàn, một bên là môn hạ của Lôi Yêu, mặc trường bào màu tím, một bên thì mặc huyền y, nhìn qua cũng biết là đệ tử hậu bối của Tông Diên. Tu vi của đám tu sĩ yêu tộc này đều là Chân Đan cảnh trở lên, đều là những nhân vật nổi bật bên trong lớp hậu bối của hai tộc. “Đối với thí luyện Thiên Yêu, ta cũng không nói nhiều nữa. Các ngươi đều là những người qua được ta và Tông đạo hữu tự mình tuyển chọn từ những đệ tử có tư chất cao nhất. Khi thí luyện chính thức bắt đầu, ta cùng Tông đạo hữu sẽ liên thủ mở cửa bí cảnh, mà vào bên trong cũng đã chuẩn bị đầu đủ tế phẩm dị tộc. Các ngươi tiến vào bên trong, đầu tiên hãy giết chết những tế phầm này, dùng công pháp đặc thù do chúng ta truyền thụ hấp thu tinh phách của chúng, chuẩn bị tốt cho truyền thừa của Thiên Yêu. Nhưng mà cuối cùng tiến vào trung tâm bí cảnh chỉ có duy nhất một người, ý nghĩa như thế nào không cần nói chắc các ngươi cũng rõ ràng. Bên trong yêu tộc chúng ta, cường giả vi tôn, chỉ có người chiến thắng sau cùng, thu được toàn bộ lệnh bài trên người của những người khác mới có tư cách tiếp nhận truyền thừa Thiên Yêu!” Đại hán mặc áo bào tím lạnh lùng tuyên bố. Đệ tử yêu tộc phía dưới nghe vậy, sắc mặt đều rùng mình một cái. Tuy nói mạnh được yếu thua, bên trong Yêu tộc là chuyện quá đỗi quen tai, nhưng lần này lại có chút bất đồng, người sau cùng giành chiến thắng không những thực lực đại tiến, càng có thể kế thừa danh xưng Thiên Yêu trong truyền thuyết, đơn giản trở thành Thiên Tượng, có khi còn có khả năng tiến giai Thông Huyền sau này. Vì cơ hội này, tuy biết tham gia thì khả năng vẫn lạc là rất cao, nhưng toàn bộ đệ tử Thiên Yêu không ai có ý muốn rời khỏi. Đám yêu tu Chân Đan cảnh liền nhìn xung quanh không ngừng dò xét, âm thầm đánh giá thực lực những đối thủ của mình như thế nào. “Sau khi mở ra bí cảnh, cứ cách năm hơi thở thì từng người theo thứ tự tiến vào, còn về kết quả thì phải xem vận mệnh của mỗi người.” Đại hán mặt đen nhìn lướt qua phía dưới rồi đưa mắt về một gã thanh niên hơi gầy đứng đầu tiên phía bên mình. Cùng lúc đó, đại hán mặc áo bào tím cũng đưa mắt nhìn về một đại hán đầu trọc cầm đầu đội ngũ của mình. Những đệ tử được chọn ra này đều có tu vi Chân Đan sơ kỳ trở lên, mà hai người này thì có cảm giác như hạc lạc giữa bầy gà, đều có tu vi Chân Đan trung kỳ, có khả năng lớn nhất trở thành những đệ tử cuối cùng. Liệt Chấn Thiên cùng Tông Diên liếc nhau thì thầm hiểu, thân hình chớp động một cái liền xuất hiện trên tế đàn. Trong miệng hai người đồng thời phát ra tiếng chú ngữ, hai tay cũng phát ra những đạo pháp quyết cổ quái. Không lâu sau, bên dưới tế đàn phát ra ánh sáng rực rỡ, hai người đồng thời mỗi người giơ một tay lên, trên không trung liền xuất hiện hai cái cự thủ, ăn ý kéo mạnh một cái ra bên ngoài. Một hồi hồ quang cùng âm thanh vang lên. Trên hư không tế đàn lập tức bị kéo ra một cánh cửa. Sau một khắc, đại hán đầu trọc bên phía Liệt Chấn Thiên đã có chuẩn bị từ sớm, thân hình liền vọt lên, trực tiếp lao vào cửa bí cảnh, bóng dáng nhanh chóng biến mất. Sau năm hơi thở, thân hình nam tử hơi gầy bên phía đệ tử mặc huyền y quỷ dị xuất hiện ở cửa bí cảnh, lóe lên liền đi vào bên trong bí cảnh. … Gần một chân núi bên trong bí cảnh, bầu trời xanh như nước biển, trên không trung vài đám mây trắng xóa phiêu đãng bay qua, phóng mắt nhìn ra xa thì có những dãy núi vờn quanh, hoa cỏ thi nhau đua nở, quả thật chính là một nơi thế ngoại đào viên. Liễu Minh một thân áo bào xanh, lúc này đang đứng dưới một gốc cây, lặng yên không nói. Sau khi bị Lôi yêu Liệp Chấn Thiên ném vào bên trong bí cảnh, sau một hồi trời đất xoay chuyển, khó khăn lắm hắn mới ổn định được thân hình, lại phát hiện mình bị truyền tống đến nơi này, xung quanh không có một bóng người, hiển nhiên đám người Hoa Thanh Ảnh và Ngô Khuê đã bị truyền tống đến một nơi khác. Tuy rằng không biết mục đích của Lôi yêu đưa bọn hắn vào trong này làm gì, nhưng chắc chắn không phải là chuyện tốt, việc cấp bách bây giờ là tìm được đường chạy trốn ra khỏi bí cảnh này. Nghĩ tới đây, một tay bắt quyết, hắn thúc giục một đám mây đen từ từ bay lên. Hắn cũng không dám phi hành quá nhanh, nơi này tuy nhìn có vẻ yên bình như vậy, nhưng không loại trừ có nguy cơ ẩn giấu. Cùng một thời gian, bên trên một mảnh hoàng san nham thạch, Hoa Thanh Ảnh cùng nữ tử mặc áo choàng lúc này đang bị năm tu sĩ cao lớn mặc quần áo ngũ sắc bao vây. Làn da những người này đều có chút cổ quái, mà quần áo trên người thì phân biệt thêu các loại đồ án độc trùng như Hạt tử, Ngô công. “Mấy vị chắc hẳn là trưởng lão của Ngũ Độc tông tại Nam Man, không biết tại sao lại muốn ngăn cản hai chúng ta?” khẩu khí Hoa Thanh Ảnh cứng nhắc, mà lời nói thì tràn đầy kiêng kỵ. Mà sắc mặt nữ tử mặc áo choàng bên cạnh cũng có chút tái nhợt, hai tay mơ hồ giấu trong tay áo. Tuy rằng các nàng đều thuộc Lang Minh, nhưng thực sự cũng không có giao tình gì, nhưng mà tình hình bây giờ muốn bảo vệ tính mạng cũng chỉ có thể hợp tác với nhau. “Hắc hắc, quả nhiên là người mới cái gì cũng không biết, chắc hẳn là mới bị Lôi yêu ném vào đây rồi. Nếu đã rơi vào nơi này thì đừng mong có thể thoát ra, nói cho các ngươi biết chúng ta cũng ngây người ở nơi này gần mười năm rồi đó…” Một tên nam tử trung niên hơi mập cười hắc hắc nói. “Cùng bọn chúng phí lời làm gì, nhanh đem chúng giết chết rồi tìm kiếm linh thạch, bảo vật trên người bọn chúng thì mới có thể giúp chúng ta sống lâu một chút.” Gã nam tử trung niên cao lớn, mặt vàng cầm đầu cắt đứt lời nói của nam tử hơi mập, vung tay hô lên. Mấy người khác nghe vậy, không nói hai lời, hai tay vung lên, vài kiện phi đao, phi kiếm cùng bảy tám đạo quang mang như ong vỡ tổ, ầm ầm bay về phía hai người Hoa Thanh Ảnh. Sắc mặt Hoa Thanh Ảnh trắng nhợt, những trưởng lão Ngũ Độc Giáo này tu vi đều là Chân Đan cảnh, mà nam tử mặt vàng cầm đầu thực lực đã tiếp cận gần đến Chân Đan trung kỳ, bất kể là nhân số hay thực lực đều chiếm thượng phong trước hai người. Nhưng nước đã đến chân, hai người tự nhiên cũng không cam lòng đứng yên chờ chết. Hoa Thanh Ảnh quát lên, tế ra một cổ kính sáu cạnh, pháp quyết ngưng tụ thì cổ kính liền đón gió tăng vọt lên đến hơn mười trượng, chắn trước mặt hai người. Bảy tám đạo quang mang kỳ lạ bắn lên cổ kính, sau một hồi kim quang lưu chuyển thì đều đem những công kích này bắn ngược trở lại. Nữ tử mặc áo choàng cũng cắn răng, trong miệng phun ra một cái ngân câu (móc câu), hai bàn tay nắm chặt, hạ xuống giao nhau thì từ ngân câu bắn ra mấy đạo xiên ảnh đối đầu với ba đạo hào quang còn lại. Hoa Thanh Ảnh thấy vậy, vẻ mặt có chút thả lỏng, một bên tiếp tục mãnh liệt điều khiển pháp lực trong người, tế ra một tiểu kỳ, hơi nước mịt mờ, từ đó triệu hồi ra một đám mây trắng bao lấy hai người, làm cho phòng thủ của hai người càng thêm chặt chẽ. Những tu sĩ Ngũ Độc Giáo kia tuy nhân số nhiều nhưng mà thế công lại không ăn ý, dưới phòng ngự chặt chẽ của hai Chân Đan cảnh tận lực phòng ngự, trong thời gian ngắn cũng không có cách nào công phá được. Nam tử mặt vàng từ đầu vẫn chưa động thủ, thấy vậy thì trên mặt lộ ra nụ cười quỷ dị, bàn tay giấu trong tay áo khẽ vẫy. Một khắc sau, dưới chân hai người Hoa Thanh Ảnh bỗng vang lên âm thanh “Xùy xùy”, bỗng nhiên có một hắc tuyến bắn ra, xuyên thủng qua đám mây trắng. Hai nữ tử phản ứng cũng cực nhanh, nhanh chóng nhảy lên nhưng phía ngoài bốn phía tu sĩ Chân Đan đồng thời hét lớn, thúc giục bảo vật, liên thủ đánh ra một kích. “Oanh”. Một tiếng nổ kinh thiên động địa. Lực phòng ngự của đôi ngân câu cùng cổ kính lệnh bài, dưới sự kinh hãi của hai nữ tử, miễn cưỡng chống được kích này, nhưng bên dưới thân hình hai người lại chấn động, ngưng trệ trên không trung. Một chút trì hoãn này lại khiến cho hắc tuyến kia lóe lên biến mất, rồi bất ngờ xuyên thủng qua hai chân hai người. Hai người Hoa THanh Ảnh hét thảm một tiếng, thân hình ngã trên mặt đất, trên bàn chân hiện ra một lỗ máu, máu từ đó chảy ra xám xịt, mơ hồ có một mảng hắc khí theo làn da lan ra toàn thân. Dưới ánh mắt kinh sợ của hai người, bên dưới cát vàng lặng lẽ hiện ra hai con Hạt tử màu đen, móc câu trên người còn mang theo tia sáng màu lục. Sắc mặt Hoa Thanh Ảnh lập tức trắng nhợt như tờ giấy, vội vàng lấy ra một chai thuốc, liều mạng dốc sức đổ toàn bộ đan dược vào trong miệng. Bên cạnh, nữ tử cũng cực kỳ sợ hãi, làm ra hành động tương tự. “Hắc hắc, đã trúng chi độc của Ngũ Độc giáo chúng ta, còn muốn hóa giải bằng giải độc đan, thật sự là nằm mơ. Mạng của hai vị tiên tử đành để cho huynh đệ chúng ta lấy đi thôi.” Nam tử mặt vàng thấy vậy, cuồng tiếu nói ra. Tiếp theo tay áo hắn vung lên, một đạo quang nhận hơn một trượng bổ vào đám mây trắng phía trên hai nữ tử, tiếp theo liền vỗ hai bên hông, hai thanh dao ngắn lập lòe ánh sáng bay ra, đánh cho phòng ngự của đám mây trắng nát bấy. Hai nữ tử trông thấy công kích của đối thủ, nhưng pháp lực trong người hơn phân nửa lại dùng để áp chế chất độc trong người, trong nháy mắt thấy đã thấy khó có thể chống đỡ thêm nữa. Mấy người khác trông thấy thế thì đại hỉ xông lên, thúc giục bảo vật điên cuồng tấn công, kích phá gần như hoàn toàn phòng ngự của cổ kính sáu cạnh. Hoa Thanh Ảnh cùng nữ tử mặc áo choàng nhìn nhau, trong mắt hiện lên vẻ tuyệt vọng. Sau một khắc, một màn hào quang đủ loại màu sắc bao phủ thân ảnh hai người Hoa Thanh Ảnh. … Liễu Minh cưỡi mây bên trong bí cảnh đã hơn một canh giờ, phía dưới đã không còn là vùng núi với đá lởm chởm, mà đã chuyển thành một mặt hồ không chút gợn sóng. Mặt hồ trong bí cánh này phi thường rộng lớn, đã bay lâu như vậy mà vẫn không thấy bờ, hồ nước phía dưới ít nhất cũng phải rộng đến ngàn dặm, không thể nhìn thấy bờ. Nước trong hồ trong vắt, nhưng hướng mắt nhìn sâu xuống dưới cũng chỉ thấy một màn u ám, dùng thị lực hiện tại của hắn cũng không thể nhìn xuống tận cùng. “Rầm” một tiếng! Trên mặt hồ bỗng nhiên tỏa ra gợn sóng, một mũi tên màu lam từ trung tâm hồ bắn ra, lao thẳng đến hắc vân trên không trung. Mũi tên bay qua khiến cho không trung vang lên từng hồi xé gió, hư không nổi lên từng hồi rung động màu lam. Liễu Minh sợ khi phi hành quá cao sẽ để cho người khác chú ý, nhưng không ngờ người đánh lén lại ở dưới nước, lộ ra vẻ giật mình. Nhưng hắn phản ứng cực nhanh, hắc quang ngưng tụ, tốc độ tăng lên vài lần liền tránh được băng tiễn, nhưng sau một khắc “Phanh” một tiếng, phía sau lưng lại cảm thấy hơi lạnh thổi đến. Lông mày Liễu Minh nhíu lại, thân hình nhoáng một cái liền xuất hiện cách chỗ cũ bảy tám trượng, sau đó xoay người, ánh mắt không chút biểu tình nhìn lại. Chỉ thấy thủy tiễn vừa rồi nổ ra, đem phụ cận mấy trượng gần đó bao lại toàn bộ. Khai “Là vị đạo hữu nào lén lút dưới nước, sao không dám quang minh chính đại ra đây gặp mặt?” dưới mặt nạ cự viên truyền ra âm thanh lạnh lùng của Liễu Minh.