Ma Thiên Ký
Chương 668
Dịch giả: Vong Mạng
Dịch: Vong Mạng
“Ồ, Ngũ Quang dịch cực phẩm cũng có thì xem như không uổng chuyến đi này rồi.” Liễu Minh khẽ gật đầu, nâng chung trà lên nhấp một ngụm.
Ngoài linh trà và linh quả, trên bàn vuông còn đặt một tấm thẻ bài ghi vị trí ngồi, trên mặt có viết chữ số năm mươi lăm.
“Công tử, đại hội lần này, ngoại trừ Ngũ Quang dịch ra, còn có rất nhiều những bảo vật khác như linh khí cực phẩm, linh đan Hóa Tinh kỳ, thậm chí còn có bán ra cả pháp bảo sồ hình, nếu vừa mắt, công tử cũng có thể cạnh tranh…” Thiếu nữ áo xanh lục ở bên, cẩn thận nhìn sắc mặt Liễu Minh đồng thời khẽ khàng giới thiệu những mặt hàng chuẩn bị đem ra đấu giá.
Liễu Minh một mặt đưa mắt nhìn tình hình khắp khắp hội trường, một mặt cùng Lục Vân nói chuyện câu được câu mất, qua một đoạn thời gian ngắn liền đã tới thời điểm dự kiến để bắt đầu đại hội.
Trong hội trường lúc này đã có hơn trăm người ngồi, số còn lại thì chẳng còn chỗ mà ngồi, thêm nữa là mấy vị ngồi ở những bàn có số thứ tự đầu dĩ nhiên tu vi không chỉ là Hóa Tinh kỳ khiến cho Liễu Minh không khỏi liếc nhìn thêm vài lần.
Không bao lâu sau, một nam mặt vuông từ phía sau hội trường chậm rãi đi ra rồi bước thẳng lên đài cao chỗ lối vào hội trường, đoạn cất giọng trong trẻo nói mấy câu bắt đầu nặng tính thủ tục.
“Ta nghe nói phường thị Miêu Cổ là thuộc vùng đất do bộ lạc Thanh Man quản lý, người tọa trấn ở nơi đây chính là đệ tử thân truyền của Phong yêu Ma Cật đại nhân, nhưng không biết là vị nào ở phía trên?” Liễu Minh ngón tay gõ mặt bàn, nhìn vị nam tử mặt vuông ở trên cao, hờ hững hỏi một câu.
Nam tử trên đài cao có tu vi đã đạt đến Hóa Tinh hậu kỳ, trông như tu luyện một loại công pháp ma đạo nào đó.
“Công tử nói đùa, Kết La đại nhân chính là tồn tại Chân Đan cảnh, không thể nào hạ thấp thân phận đến chủ trì một đại hội đấu giá.” Thiếu nữ áo xanh nghe được tên Phong Yêu Ma Cật thì thân thể hơi run lên, sắc mặt gượng gạo, vừa cười vừa nói.
Liễu Minh trong lòng khẽ động, tuy rằng hắn nghe nói kẻ tọa trấn phường thị chính là đệ tử thân truyền của Phong Yêu Ma Cật, nhưng lại chẳng biết tên, tới giờ phút này mới biết được thì ra tên đó được gọi là Kết La.
Trong lúc hai người trò chuyện, đã có hai tên lực sĩ mặt lục mã giáp, tay nâng một hộp ngọc hình vuông đi tới, trong hộp ngọc đặt một khối khoáng thạch đen kịt lớn bằng cái cối xay nhỏ, thoạt nhìn trên mặt nó tựa hồ như có vô số làn khói đen đang lắc lư.
“Cái này là một khối khoáng thạch âm thuộc tính cực phẩm. Ma Tủy Thiết Nham. Đây chính là tài liệu tốt nhất để luyện chế linh khí cực phẩm và pháp bảo sồ hình, hơn nữa khối khoáng thạch này lớn như vậy, đủ cho bốn năm lần luyện chế linh khí cực phẩm rồi.” Lục Vân nhẹ nhàng giới thiệu.
Liễu Minh sắc mặt thờ ơ, nhìn thoáng qua sau đó liền thu ánh mắt lại.
Hắn không có hứng thú, nhưng lại có những người trông thấy mà thèm, rất nhanh vật kia đã bị một nam tử áo đen dung giá cả hai trăm năm mươi vạn linh thạch lấy xuống.
“Kế tiếp là linh khí Ma Cốt Xử cực phẩm…” Trên đài cao, nam tử mặt vuông vung tay xuống, lập tức liền có người bưng một khay ngọc đi tới.
Trong thời gian kế tiếp, từng món từng món bảo vật được đưa lên đài cao một cách tuần tự như nước chảy, đúng như lời Lục Vân, thứ được đưa lên đều là trân phẩm khó gặp, không chỉ có linh khí cực phẩm, tài liệu luyện đan luyện khí, lò đan. Thậm chí còn có hai kiện pháp bảo sồ hình thuộc tính công kích.
Sự xuất hiện của pháp bảo sồ hình kéo theo càng lúc càng nhiều tu sĩ Hóa Tinh kỳ cùng nhao nhao, đứng ngồi không yên, bầu không khí trong hội trường cũng dần dần đạt đến giai đoạn gay cấn.
Chỉ là có những cường giả Chân Đan cảnh ngồi ở đây lại có cùng mục tiêu với cả các tu sĩ Hóa Tinh kỳ.
Cuối cùng hai kiện pháp bảo sồ hình Phong Lôi Phiến và Tiêu Diêu Lưỡng Cực côn lần lượt bị hai gã cường giả Chân Đan cảnh ngồi ở hàng phía trước dùng giá cao hơn ngàn vạn mua mất.
Nhưng đối với những thứ này, Liễu Minh vẫn giữ bộ dáng thiếu hào hứng, tựa như hắn chẳng đặt những thứ này vào mắt vậy. Điều này làm cho Lục Vân đứng bên cạnh không khỏi thất vọng một hồi.
Khi việc đấu giá tiến hành đến giữa đại hội, nam tử mặt vuông nói một câu lại khiến tinh thần Liễu Minh chấn động.
“Vật phẩm đấu giá kế tiếp chính là đặc sản bổn địa, Ngũ Quang dịch! Có thể dùng để luyện chế các loại đan dược tinh tiến pháp lực Hóa Tinh kỳ như Uẩn Linh Đan, Hóa Nguyên Đan, chư vị có thể thoải mái cạnh tranh.”
Theo lời của nam tử mặt vuông vang lên, hai gã lực sĩ mặc thanh giáp nâng một cái hòm cao hơn người lên đài cao, sau khi mở ra, trong hòm thình lình chứa đầy ắp những bình nhỏ bằng bạch ngọc xếp thành ba tầng, số lượng khoảng chừng mấy trăm bình.
Liễu Minh nghe thế, thần sắc tập trung, lập tức đưa người ngồi thẳng lên.
“Công tử, dựa theo lệ cũ của phường thị, việc đấu giá Ngũ Quang dịch sẽ chia làm ba đợt, một số là linh dịch trung phẩm có phẩm chất chỉ cách thượng phẩm một bước ngắn, đám này cũng chiếm số lượng lớn nhất. Sau đó còn có một đám Ngũ Quang dịch thượng phẩm thượng thừa, số lượng loại này trái lại, ít hơn nhiều, về phần Ngũ Quang dịch cực phẩm thì số lượng là ít nhất, kỳ thật lần này chỉ có một lọ được bán ra.” Lục Vân trông thấy thần sắc Liễu Minh biến hóa, lập tức nhẹ nhàng nói.
“Ồ, như vậy à.” Liễu Minh nghe vậy nhưng mặt lại lộ vẻ đăm chiêu.
Hắn bây giờ ở đây, tất nhiên không phải vì những bình Ngũ Quang Dịch trung phẩm kia mà đến.
Nhưng dù vậy, một rương linh dịch loại này sau đó vẫn tạo ra một hồi đấu giá kịch liệt, chúng được chia làm mấy phần rồi bị mấy tên tu sĩ Hóa Tinh kỳ bỏ giá cao mua mất.
Dù sao thì đối với việc luyện chế rất nhiều đan dược Hóa Tinh kỳ mà nói thì Ngũ Quang dịch vẫn là tài liệu hiếm có.
“Số lượng Ngũ Quang dịch thượng phẩm lần này không nhiều lắm, chư vị có thể cũng đã nắm rõ rồi.” Nam tử mặt vuông chậm rãi đưa mắt nhìn qua hội trường, đồng thời mở miệng nói.
Cùng lúc đó, một khay ngọc được người ta đặt ở trên đài cao, trong khay có sắp mười bình nhỏ bằng bạch ngọc, thoạt nhìn chẳng cái nào giống cái nào.
Nam tử mặt vuông tiện tay cầm một lọ trong số đó, gỡ nắp ra rồi khẽ nghiêng một chút. Những tu sĩ Hóa Tinh kỳ phía dưới, mỗi người đều là kẻ có thị lực rất mạnh, tất nhiên nhìn thấy rõ linh dịch màu cam không hề có tạp chất ở bên trong.
Sắc mặt Liễu Minh không khỏi vui vẻ, chỗ Ngũ Quang Dịch này, so với những thứ được gọi là Ngũ Quang dịch thượng phẩm mà hắn từng mua trong phường thị các nơi thì phẩm chất rõ ràng tốt hơn nhiều.
“Mười bình Ngũ Quang dịch thượng phẩm, giá khởi điểm bốn trăm vạn linh thạch.” Nam tử mặt vuông thấy mọi người trong hội trường lộ ánh mắt nóng bỏng thì trong mắt không khỏi hiện lên vẻ đắc ý, hắng giọng một cái rồi cao giọng báo ra giá cả.
Hội trường lúc này tức thì xôn xao một hồi, tiếng báo giá không ngừng vang lên, chỉ trong chốc lát, giá đã được nâng đến sáu trăm vạn linh thạch.
“Bẩy trăm vạn!” Liễu Minh thấy vậy, cũng giơ một tay lên.
“Di....iiii…” Không ít kẻ xung quanh thầm hít một ngụm khí lạnh lại không ít người cùng nhìn qua bên này.
Một lần tăng giá một trăm vạn, lập tức đè ép phần lớn thanh âm xuống.
“Bẩy trăm năm mươi vạn!” Bên kia hội trường, một nam tử trẻ tuổi mặc áo lam liếc nhìn Liễu Minh, cười khẩy, phất phất tay, tức khắc có một tên tùy tùng lên tiếng tăng thêm năm mươi vạn.
Ánh mắt Liễu Minh thoáng nhìn, thấy rõ ràng ở phía sau tên kia còn có bốn, năm tên tùy tùng mặc đồ đen. Hiển nhiên dáng vẻ thế này thì lai lịch cũng không nhỏ.
Hắn nhớ rõ, khi nãy đấu giá, tên kia cũng đã bỏ ra hơn ngàn vạn linh thạch để mua không ít Ngũ Quang dịch trung phẩm, không nghĩ tới Ngũ Quang dịch thượng phẩm cũng là vật mà gã nhắm tới.
“Tám trăm vạn! Kẻ kia là ai, nhìn như có chút lai lịch?” Liễu Minh sắc mặt không đổi, lập tức tăng theo, đồng thời trông như tùy tiện nhìn Lục Vân bên cạnh hỏi thăm về thân phận gã nam tử áo lam.
“Công tử nên cẩn thận thì tốt hơn, người kia là Lệ Hoàng của Hắc Miêu Bộ. Người này thất thường lại hung ác, ở vùng Nam Man cũng là kẻ nổi danh, nếu gã kết thù kết oán với ai đó thì thường thường là không chết không thôi, không từ bất cứ thủ đoạn bỉ ổi nào. Bởi vì cha của người này, Lệ Khai Ngạn chính là một tu sĩ Chân Đan cảnh, nên tại vùng Nam Man ít có người dám trêu chọc hắn.” Sắc mặt Lục Vân hơi chuyển trắng, cúi đầu ghé tai Liễu Minh thấp giọng nói.
Liễu Minh nghe vậy bèn gật đầu, thầm ghi nhớ cái tên này vào trong lòng nhưng rồi hắn cũng chẳng bận tâm quá.
“Chín trăm vạn!” Nam tử áo tay búng búng ngón tay, một tầng sát khí tỏa khắp khuôn mặt, gã nhìn Liễu Minh rồi nhe răng cười vài tiếng.
“Một ngàn vạn!” Tiếng Liễu Minh thủy chung không thay đổi. Việc có được nhóm Ngũ Quang dịch thượng phẩm này với hắn, tự nhiên là tình huống bắt buộc.
“Người này là ai? Tại Nam Man ta chưa từng thấy hắn, dám can đảm cùng tên Lệ Hoàng kia tranh chấp đồ, chẳng lẽ là thanh niên sức trâu từ nơi khác đến?”
“Không đúng, người xem người nọ bình tĩnh. Rõ ràng cũng là nhân vật có lai lịch lớn, khả năng là người của đại gia tộc hoặc tông môn nào đó ngoài Nam Man.”
“Chậc chậc, đúng là có tiền, mở miệng ngậm miệng cái là chín trăm vạn linh thạch!”
Nhìn thấy Liễu Minh tăng thêm năm mươi vạn, một trăm vạn mà trông cứ như nhẹ nhàng, tùy tiện ném hòn đá nhỏ lên mặt đất khiến mọi người ở đây cũng bắt đầu nhao nhao xì xào bàn tán.
Lúc này, hàm răng trắng hếu của gã nam tử áo lam lên tiếng cạnh tranh kia khép lại cái cộp, cánh tay gã cũng đột nhiên buông xuống không hề ra ra giá nữa, khuôn mặt lại nở nụ cười lạnh rồi nhẹ nhàng vân vê cái nhẫn bạch ngọc trên ngón tay.
Nhóm Ngũ Quang dịch thượng phẩm đầu tiên của đại hội đấu giá lần này, cuối cùng bị Liễu Minh dùng giá ngàn vạn lấy xuống.
“Chúc mừng công tử, hiện tại công tử đi thanh toán ngay hay lại…” Lục Vân thấy tình hình này bèn cười cười nhẹ rồi dịu dàng nói.
“Đợi lát nữa, có lẽ ta còn tham gia đấu giá Ngũ Quang dịch, sau đó cùng thanh toán một lượt là được.” Liễu Minh hờ hững khoát tay, nhìn như tùy tiện nói.
Trong đôi mắt đẹp của Lục Vân, lập tức hiện lên vẻ vui mừng.
Với tư cách là người tiếp đãi, nếu Liễu Minh càng đấu giá được nhiều đồ vật thì tất nhiên là nàng sau đấy càng được ban thưởng nhiều.
Quả nhiên, món hàng kế tiếp, bất ngờ lại là một nhóm Ngũ Quang dịch thượng phẩm, cũng vẫn là mười bình.
Đã có kinh nghiệm lúc trước, Liễu Minh chỉ chờ sau khi mọi người nâng giá lên một chút mới trực tiếp tham gia báo giá, cuối cùng dùng giá tám trăm năm mươi vạn linh thạch thu xuống.
Giá tiền này so với lúc vừa rồi thì thấp hơn không ít, tuy nhiên nếu so với Ngũ Quang dịch bình thường thì vẫn cao hơn một chút.
Tên nam tử áo lam lúc trước, lần này lại bất ngờ không có ra tay tham dự báo giá.
“Món hàng sau đây là một trong những món áp trục của hội đấu giá lần này, một lọ Ngũ Quang dịch cực phẩm do chính mấy cao thủ Chân Đan cảnh của Thanh Man bộ liên thủ, xâm nhập vào dãy Trư Long, đánh chết một con Ngũ Quang yêu phong Chân Đan cảnh mới khó khăn thu thập được một bình như vậy.”
Nam tử mặt vuông nói xong liền vung tay lên, ở phía dưới, rất nhanh, có một người bưng lên một cái mâm tròn nhỏ nhắn, phía trên mâm có đặt một bình ngọc thạch anh tinh xảo, mặt ngoài bình tỏa ánh hào quang mờ mờ.
Chỉ bề ngoài cái bình cũng rất bất phàm, sau khi nam tử mặt vuông bỏ nắp bình xuống, từ trong bình lập tức có một luồng sương màu vàng kim óng ánh bồng bềnh tỏa ra.
Liễu Minh cách đó khá xa, mũi hơi nhăn lại một cái liền ngửi thấy một mùi thơm lạ ngào ngạt vượt xa so với Ngũ Quang dịch thượng phẩm khi trước thì trong lòng cực kỳ mừng rỡ.
“Một lọ Ngũ Quang dịch cực phẩm, giá quy định năm trăm vạn linh thạch, bây giờ bắt đầu đấu giá.” Nam tử mặt vuông mỉm cười, đặt cái nắp bình nhỏ lại rồi tuyên bố.
"Sáu trăm vạn Linh Thạch!"
Ở đây có rất nhiều người đều vì Ngũ Quang dịch cực phẩm này mà đến nên tất cả đều hưng phấn nhìn chằm chăm vào cái bình ngọc trên tay nam tử mặt vuông, nam tử mặt vuông vừa dứt lời thì đã có người nhịn không nổi, lập tức ra giá.
Mà sau khi có người bắt đầu, tức thì tiếng người ra giá liên tiếp vang lên theo, trải qua mấy vòng, giá cả đã nhẹ nhàng tăng lên gấp đôi.
Truyện khác cùng thể loại
1903 chương
100 chương
34 chương
169 chương
47 chương
69 chương
14 chương