Ma Thiên Ký

Chương 666

Dịch giả: Vong Mạng Dịch: Vong Mạng Qua khoảng thời gian ước chừng uống hết một chén trà nhỏ, lão giả áo bào xám mới thả lại viên đan vào trong hộp ngọc, bộ dáng có vẻ không nỡ buông bỏ. “Quả nhiên là Uẩn Linh Đan phàm phẩm! Viên thuốc này giá trị hai trăm vạn linh thạch, không biết các hạ có đồng ý bán cho bổn điếm hay không, giá cả vẫn như trước có thể tăng thêm một thành.” Lão giả áo bào xám, miệng chậm rãi nói nhưng mắt vẫn không nhúc nhích, nhìn chằm chằm vào linh đan trong hộp ngọc. “Giá cả cũng coi như là hợp lý, chưởng quầy đã có thành ý như thế, vậy chỗ đan dược trong tay tại hạ kia đều sẽ đem bán cho xong.” Liễu Minh chẳng qua là tư lự một phen, cuối cũng cũng nói ra một lời đáp ứng. Điếm này thoạt nhìn có lẽ cũng có chút lai lịch, nói như vậy mới có thể thu được những đan dược trong tay hắn. So với việc đem mấy chục viên Uẩn Linh Đan trong tay bán ra từng viên từng viên một thì việc một lần duy nhất, đem toàn bộ linh đan bán ra tự nhiên càng bớt việc, bớt thời gian. Hơn nữa dùng thực lực của hắn bây giờ, tất nhiên cũng sẽ không sợ đối phương sinh tâm tư gì cả. Dựa theo báo giá của vị chưởng quỹ này, Uẩn Linh đan trong tay hắn bán ra được hơn hai ngàn vạn linh thạch, có khoản linh thạch này trong tay thì sau này có tham gia hội đấu giá có lẽ cũng đủ rồi. “A? Không… Không biết trong tay các hạ còn bao nhiêu khỏa Uẩn Linh Đan. Bổn điếm định dùng giá cả đã nói đồng thời thu mua, nếu là số lượng cực lớn… Bổn điếm còn có thể đưa thêm một số ưu đãi.” Lão giả mặc áo bào xám nghe lời ấy, vốn hơi giật mình nhưng lập tức cực kỳ mừng rỡ rồi hỏi. Liễu Minh không nói câu nào, lấy từ trong Tu Di Giới ra mấy tấm trữ vật phù, xé nát một lượt, lập tức có mười mấy hộp ngọc cùng hai cái hộp ngọc màu xanh nằm kín mặt bàn đá. Liễu Minh nhẹ nhàng vỗ một cái lên tay áo, hộp ngọc trên bàn đá lại “vèo” một tiếng rồi đồng loạt theo cái vỗ kia mở ra. Trong mật thất rộng rãi, lập tức bị từng vầng sáng trắng chiếu tỏa rõ ràng. Một tia linh khí mùi thơm ngào ngạt trong mật thất bồng bềnh bay lên, tiếp đó pháp trận rộng lớn màu xám trên đỉnh mật thất đột nhiên lóe sáng, đồng thời đem tia linh khí nhỏ bé kia ngăn lại. “Đạo hữu không lẽ là một đại sư luyện đan!” Lão giả áo xám thấy thế, thực sự trợn mắt há mồm. “Hắc hắc. Thân phận tại hạ là gì, hình như không cần phải bẩm báo. Nếu không phải gần đây tại hạ cần dùng gấp một lượng lớn linh thạch thì căn bản sẽ không đem hết nhưng viên Uẩn Linh Đan ra bán hết. Dù sao thì những đan dược có thể giúp tăng pháp lực cho cảnh giới hóa tinh bậc này, cơ bản là có tiền cũng không mua được.” Liễu Minh từ chối cho ý kiến, nói. “Như vậy là tại hạ lỗ mãng rồi. Xin các hạ chờ trong chốc lát để lão phu kiểm tra lại tổng số những đan dược này một chút.” Lão giả áo bào xám xấu hổ cười cười sau đó liền bắt đầu từng bước từng bước kiểm tra những đan được này. Trọn một canh giờ sau, lão giả áo xám mới đem khỏa Uẩn Linh cuối cùng thả lại vào trong hộp ngọc. “Uẩn Linh Đan bình thường, bảy mươi lăm khỏa, tổng cộng một ngàn sáu trăm năm mươi vạn linh thạch. Hai khỏa Uẩn Linh Đan phàm phẩm, bốn trăm bốn mươi vạn linh thạch, vậy tính toán lại… Tổng cộng hai ngàn hai trăm vạn linh thạch được chứ?” Lão giả áo xám sau khi bấm đốt tính toán liền ngẩng đầu lên, giọng có phần kích động nói. Giá tiền này, với Liễu Minh mà nói cũng đã là tương đối hài lòng, hắn lúc này hơi gật đầu cười. “Các hạ xin chờ một chút.” Lão giả áo xám thấy Liễu Minh đồng ý, thầm nhẹ nhàng thở ra rồi vội vàng đi đến một cánh cửa bên cạnh, phía sau mật thất. Lão đánh một đạo pháp quyết lên cánh cửa này, trên cửa liền lóe lên ánh sáng trắng, rồi lão biến mất khỏi mật thất. Liễu Minh vẫn giữ thần sắc như thường, lẳng lặng ở yên tại chỗ chờ đợi. Khi hắn tiến vào vào cửa hàng đã thả ra thần thức đảo từ trên xuống dưới của hàng này, không phát hiện thấy người nào có tu vi cao hơn Hóa Tinh kỳ nên tự nhiên không cần lo lắng gì. Một lát sau, trên cánh cửa kia lại thấy có ánh sáng trắng lóe lên, lão giả áo xám cầm trong tay một túi linh thạch đầy chặt xuất hiện lại trong mật thất. Liễu Minh tiếp nhận túi, dùng thần thức quét qua, xác nhận số lượng linh thạch trong túi không sai sau đó liền gật đầu, không chút do dự thu vào trong Tu Di Giới. “Các hạ nếu còn đan dược loại này, hy vọng có thể bán cho bổn điếm, bổn điếm nhất định chiếu theo đơn giá, thu mua toàn bộ. Bổn điếm còn có thể trợ giúp các hạ mua một ít tài liệu luyện đan cần thiết, giá cả cũng ưu đãi hơn so với cửa hàng khác.” Lão giả áo xám sau khi cẩn thận từng li từng ti thu toàn bộ số đan dược trước mặt lại, lúc này dùng ánh mắt sáng quắc nhìn Liễu Minh, vẻ mặt mong chờ rồi nói. “Chường quầy nói đùa rôi. Uẩn Linh Đan này là do tại hạ đã tốn không biết bao nhiêu khí lực mới có được một chút. Có điều nếu sau này tại hạ có, nhất định lại đến quý cửa hàng.” Liễu Minh cười haha rồi ậm ờ đáp. Lão giả áo xám nghe thế, dù có hơi thất vọng nhưng người lớn cũng không nên hỏi nhiều làm gì nên lại cùng Liễu Minh nói vài câu khách sao rồi liền tiễn hắn ra khỏi cửa hàng. Liễu Minh đi thẳng ra khỏi điếm này, khẽ thở ra một hơi, đem thần thức quét qua thấy trong Tu Di Giới có thêm hơn hai ngàn vạn linh thạch thì không khỏi mừng vui một hồi. Dưới chân bước không chút ngừng lại, không bao lâu sau, hắn liền biến mất khỏi đường phố. Thời gian cạn một chén trà sau, trong một hẻm nhỏ ở một đầu phường thị không có người, bỗng nhiên có tiếng khớp ngón tay “nổ” lốp ba lốp bốp truyền ra. Không bao lâu sau, một gã đại hán mặt đen lền ngẩng đầu ưỡn ngực đi ra, sau đấy liên tục ngoặt rẽ rồi đi tới chỗ cửa ra vào phường thị. Hắn rung tay áo, thả ra một chiếc thuyền ngọc rồi nhảy lên đó. Hai bên phi thuyển nổi lên một hồi lốc xoáy, sau đó liền hóa thành một luồng sáng xé gió mà đi. Phi thuyền này chính là linh khí cực phẩm – Đái Nguyệt Phi Chu kia, còn tên đại hán mặt đen thì dĩ nhiên là Liễu Minh sau khi đã tốn một phen thay đổi hình dạng. Nửa tháng sau đó, Liễu Minh lại vào mấy cửa hàng trong phường thị Miêu Chung, mua hơn hai mươi bình Ngũ Quang dịch thượng phẩm, đồng thời tại những cửa hàng khác nhau, thu mua một ít tài liệu phụ trợ, sau đó liền về gian mật thất trong khách sạn đã thuê, bế quan luyện đan. Một năm sau, hắn lại luyện chế ra một đám hơn trăm khỏa Uẩn Linh Đan, trong đó như trước có hai khỏa đan dược nhập phẩm, còn lại là đan dược bình thường. Đan dược bây giờ, Liễu Minh chủ yếu giữ lại để bản thân phục dụng, chỉ chừa ra một phần nhỏ để đối lấy một ít linh thạch để mua sắm tài liệu nhằm tiếp tục luyện đan. Về phần hai khỏa đan dược nhập phẩm thì hắn đều giữ lại trong tay. Thứ nhất là do Uẩn Linh Đan nhập phẩm có giá cả quá cao, rất dễ khiến người khác chú ý, thứ hai là do hiệu quả của Uẩn Linh Đan nhập phẩm đối với việc tinh tiến pháp lực, đột phá bình cảnh, so với đan dược bình thường thì là một trời một vực. Hắn định tích góp từng ít lại, chờ sau này gặp các loại bình cảnh mới lại phục dụng chúng. Hơn mười ngày sau, giữa một hạp cốc hẹp dài, Liễu Minh hóa thành một gã thư sinh hào hoa phong nhã vận áo bào xanh, cưỡi mây đen bay lên không mà đi. Lúc này, hắn dĩ nhiên đã đem hơn ba mươi khỏa Uẩn Linh Đan tới một phường thị khác ở gần đó để đổi hết thành Ngũ Quang Dịch và một ít tài liệu phụ trợ, giờ đang trên đường trở về phường thị Miêu Chung. Đúng lúc này, trong một vùng loạn thạch màu xám thuộc hạp cốc, bỗng nhiên “sưu sưu” lóe ra ba bóng người. Ba người này, thân đều mặc da thú, đầu đội lông vũ, liếc mắt liền có thể nhận ra rõ ràng là tu si Man tộc địa phương, khí tức mà chúng phát ra đều không thấp, mà dẫn đầu là một gã bất ngờ có cảnh giới Hóa Tinh trung kỳ… “Tiểu tử, nếu biết rõ tốt xấu thì nhanh chóng đem linh thạch và những thứ đáng giá trên người giao ra đây! Chúng ta cũng tuyệt không phải hạng người đuổi tận giết tuyệt, có lẽ có thể để lại cho ngươi một con đường sống.” Tên tráng hán cầm đầu dùng vẻ mặt tàn khốc nói. Liễu Minh thấy vậy, nhướng mày, không có nghĩ tới tu sĩ Man tộc, tu vi cũng đã là Hóa Tinh kỳ, lại vẫn làm cái trò chặn đường cướp bóc này. “Tại hạ chỉ là đi ngang qua nơi này, trên người cũng không có mang quá nhiều linh thạch, chỉ vẻn vẹn có mấy ngàn linh thạch, chỉ sợ còn chưa đủ cho ba vị đi uống chén linh trà.” Liễu Minh rút cuộc thản nhiên nói. “Đại ca, tên này mới từ trong phường thị đi ra mà lại nói chỉ có mấy ngàn linh thạch, rõ ràng là muốn qua mặt chúng ta, còn cùng hắn nói lảm nhảm gì nữa, chỉ cần giết hắn, linh thạch cùng bảo bối trên người hắn đều là của ba huynh đệ chúng ta rồi.” Một tên tu luyện giả Man tộc người đầy sẹo khác, không có ý tốt nói. “Hừ, đã không biết tốt xấu như thế, vậy thì đừng trách chúng ta không khách khí.” Tráng hán cầm đầu nghe vậy, sắc mặt trầm xuống, bỗng nhiên vỗ vỗ một cái áo da bên hông, tức thì hai đám sương mù màu đen trắng cuồn cuộn tuôn ra, sau khi quay vòng trên mặt đất liền ngưng tụ, hóa thành hai con chó sói màu tuyết (tuyết lang) trắng, trên người mỗi còn lại tản ra khí tức Ngưng Dịch hậu kỳ đại viên mãn. Hai con tuyết lang thân dài hơn trượng, cao nửa trượng, bộ lông toàn thân màu tuyết trắng dựng đứng, trong đôi mắt chúng có ánh sáng màu vàng kim nhạt không ngừng lưu chuyển, trong miệng lại thở ra tia sương mù màu xám trắng. Ở phía sau gã, tên tu sĩ Man tộc người đầy sẹo lại nhẹ nhàng sờ sờ một chút lên áo da bên hông, một đám bọ cánh cứng đen như mực “ông ông” một tiếng bay ra. Những con bọ cánh cứng này ước chừng gần trăm con, mỗi con đều dài hơn tấc, toàn thân ngăm đen sáng bóng, ở phần trước mỗi con để lộ ra hai cái răng sắc bén… Gã cuối cùng là một tên tu sĩ Man tộc hình thể hơi gầy, hai tay lại kết một ấn ký cổ quái ở trước ngực, trọng miêng đọc một ít chú ngữ mịt mờ. Liễu Minh thấy vậy, lộ ra vẻ cười mà giống như không cười, đồng thời cũng không vội vã động thủ ngay. Dùng thực lực của hắn, làm sao lại đem ba tên tu sĩ Man tộc để trong mắt được, chỉ là hắn từng nghe nói Man nhân địa phương có sáng tạo một ít công pháp bí thuật rất độc đáo, kỳ lạ nên hắn trước giờ đều muốn tận mắt chứng kiến một phen. Đúng lúc này, hai con tuyết lang kia theo cánh tay đại hán vung lên, trong miệng chậm rãi phun ra lửa màu xám trắng, nhắm Liễu Minh đánh tới. Ánh mắt Liễu Minh tập trung, cánh tay khẽ động, trên hai nắm đấm, khói đen lập tức lóe lên rồi hóa thành hai con vụ hổ (hổ bằng sương khói) màu đen, đồng thời gầm một tiếng rồi xông lên, nhào tới hai con chó sói rồi chỉ một ngạm đã cắn rụng hai cái đầu sói xuống. Hai con chó sói Ngưng Dịch kỳ đại viên mãn mà chỉ trong khoảnh khắc liền bị vụ hổ màu đen do Liễu Minh thi triển ra diệt sát khiến cho cả ba gã tu sĩ Man tộc trước mặt đều cả kinh. Còn Liễu Minh đối với uy năng mà Long Hổ Minh Ngục Công thể hiện, cũng có hơi giật mình. Sau khi hắn tiến cấp Hóa Tinh, công pháp này so với trước kia đâu chỉ có mạnh gấp đôi. "Ngươi lại dám..." Tráng hán Man tộc cầm đầu cuối cũng cũng phục hồi tinh thần lại, gầm lên giận dữ, sau đấy liền há mồm phun ra một cái Lang Nha bổng, sau khi gã nắm trong tay rồi thúc giục pháp quyết, bổng này đón gió phồng to, hóa thành một luồng sương mù màu vàng lao vọt tới hướng Liễu Minh. Cùng lúc đó, một mảng trùng vân (mây côn trùng) lượn lờ một vòng liền phát tiếng “ông ông”, xuất hiện phía sau lưng Liễu Minh. Gã thanh niên Man tộc gầy yếu cuối cùng kia thì bóp nát một tấm phù lục trong tay, tức thì ngoài thân gã phát ra ánh sáng màu lam chói lóa, sau đấy thân hình gã bỗng lóe lên rồi xuất hiện chếch bên sườn Liễu Minh, đồng thời năm ngón tay loạn động, cách không đánh ra một cái pháp quyết cổ quái. Thân pháp gã này cực nhanh và quỷ dị, có chút vượt qua dự liệu của Liễu Minh.