Ma Thiên Ký
Chương 623
Dịch giả: khangvan
Không lâu sau thì mấy chỗ khác ngoài màn sáng thỉnh thoảng truyền đến từng trận chém giết, thanh âm kêu la, mặc dù chưa tiến vào di tích Cổ Đại Ma tộc mà những ma tu này, vì muốn hấp thu ma khí lại xảy ra tranh đấu.
Một ít thế lực tu sĩ và thủ hạ tương đối mạnh mẽ cũng đã bắt đầu nhanh chóng phá vỡ màn sáng xông vào phía trong.
Bên trong những đám tu sĩ này thì một phần là ma tu, muốn tiến vào di tích để hấp nạp ma khí, mà một phần lại là tu luyện giả, vì bảo vật lưu lại bên trong di tích mà tiến vào, cũng có một ít người có chủ ý giết người đoạt bảo mà đến.
Trong nhất thời, bên ngoài di tích Ma tộc đã loạn lên, vang lên tiếng thi đấu và tiếng chém giết nhau liên tiếp.
Liễu Minh đối với tình huống trước mắt này thì cũng không cảm thấy kỳ quái, sau khi quan sát một chút thì hắn cũng chuẩn bị tìm một chỗ không người mà phá vỡ cấm chế, đi vào hấp thu ma khí.
Nhưng mà đúng lúc này thì bên tai hắn lại truyền đến thanh âm nhàn nhạt của La Hầu.
“Bên ngoài di tích này chỉ là ma khí bình thường mà thôi, không hề có Chân Ma Chi Khí, mà ngươi lại không tu luyện ma công, thu nạp cũng vô dụng. Chân Ma Chi Khí có lẽ là bị phong ấn sâu trong di tích, ta mơ hồ có thể cảm ứng được một ít, ngươi hãy tiến vào trung tâm rồi hãy nói.
“Tốt, nếu như tiền bối đã nói như thế thì hẳn là không sai rồi.” Tâm niệm Liễu Minh sau khi suy nghĩ một chút thì trong thần thức liền trả lời một câu, theo đó thì tay áo liền run lên, một thanh tiểu kiếm màu xanh liền hiện ra trước người.
“Nhân Kiếm Hợp Nhất!”
Hắn quát nhẹ một tiếng, lập tức tiểu kiếm thanh quang đại phóng, từng đạo kiếm quang tỏa ra rồi hóa thành một đạo cầu vồng kinh người dài hơn mười trượng, chém về phía màn sáng không xa phía trước.
“Oanh” một tiếng vang lên thật lớn.
Màn sáng óng ánh dưới một kích toàn lực của đạo thanh hồng, lập tức vỡ vụn ra từng khúc.
Thanh quang lóe lên, Liễu Minh liền khống chế kiếm quang lao thẳng vào bên trong.
Ngay khi Liễu Minh tiến vào di tích không đến một lát công phu thì một đạo độn quang màu đen lóe lên rồi xuất hiện tại vị trí vừa rồi của Liễu Minh, lộ ra một nữ tử xinh đẹp mặc quần sam, đúng là Hắc Phượng Tiên Tử.
Nàng này nhìn thấy Liễu Minh vừa rồi dùng Nhân Kiếm Hợp Nhất xuyên thủng cấm chế tạo ra một lỗ hổng rộng nửa trượng thì khóe miệng có chút nhếch lên, sau đó một lần nữa hóa thành một đạo độn quang màu đen, lóe lên rồi chui vào.
Bên ngoài màn sáng thì trong phạm vi hơn mười trượng, cứ cách một đoạn là có thể thấy một lượng lớn thi thể nằm trên mặt đất.
Những thi thể này sắc mặt đều trắng xám, khí huyết bị hút sạch, thân hình khô quắt, dường như là bị trực tiếp ép khô vậy.
“Vèo” một tiếng, lại một cỗ thi thể khô quắt từ bên trong một đoàn huyết vụ không xa bị ném ra ngoài, sinh cơ mất hết, rơi trên mặt đất.
“Công tử, tu sĩ nơi này phần lớn đã bị giải quyết gần hết rồi.” Bóng đen lóe lên, một gã nam tử mặc áo đen lấm la lấm lét xuất hiện gần huyết vụ, cung kính bẩm báo nói.
“Nhưng tên ma tu này, tinh huyết trong người chứa ma khí vô cùng hỗn tạp, thật sự là tác dụng không quá lớn.” Huyết hải sau một hồi cuồn cuộn kịch liệt thì thu lại, lộ ra một thanh niên anh tuấn mặc huyết sam, đúng là Huyết Đế Tử.
Hắn tại đây sau khi dùng thần thông huyết đạo, hấp thu tinh huyết của hơn mười tên ma tu thì vẻ mặt tái nhợt của hắn hồng hào hơn một chút.
“Mấy người các ngươi ở lại đây chừng nửa canh giờ xem còn có con cá nào lọt lưới nữa không, số còn lại thì cùng ta tiến vào di tích.” Huyết Đế Tử nhìn sâu vào trong di tích, đầu lưỡi màu đỏ hồng liếm liếm trên môi, sau đó ra lệnh.
Tiếp theo, toàn thân Huyết Đế Tử huyết quang đại phóng, liền hóa thành một đạo tinh mang đỏ tươi, “Phanh” mạnh mẽ phá vỡ màn sáng trước mặt, lóe lên rồi chui vào bên trong di tích.
Sau lưng hắn, vài tiếng xé gió vang lên, vài tên nam tử áo đen bị hắn thu nạp cũng nhanh chóng bay vào trong.
Liễu Minh một khắc cũng không ngừng, nhanh chóng bay vào sâu trong di tích.
Hắn vừa mới tiến vào trong di tích thì một đường ra roi thúc ngựa chạy vào trung tâm di tích, một đường nếu mà gặp người khác ngăn cản thì liền trực tiếp chém ra một kiếm, nhằm tiết kiệm chút ít thời gian.
Lúc này thì thời gian hắn vào di tích cũng đã qua thời gian một bữa cơm.
“Cẩn thận phía trước!”
Khi hắn vừa mới xuyên qua một cung điện nhỏ, đang ở trên không của một hành lang hoang vu thì bỗng nhiên bên tai truyền đến âm thanh nhắc nhở của La Hầu.
Mây mù dưới chân Liễu Minh liền lập tức dừng lại, hai mắt ngưng tụ nhìn về mặt đất phía trước.
Tại đó thình lình xuất hiện một góc pháp trận cổ quái không trọn vẹn.
Tại trung tâm của pháp trận có vẽ một loại ma văn cổ màu tím cực kỳ phức tạp, mà bốn phía thì tản ra linh văn màu xám ảm đạm, nếu không cẩn thận nhìn kỹ thì căn bản không thể nào phát hiện ra được vị trí của pháp trận này.
“Cái này là...” Liễu Minh ngưng trọng hỏi.
“Đây là một trong những pháp trận phong ấn còn xót lại của Cổ Ma tộc, tuy nói đã bị tàn phá không chịu nổi nhưng mà muốn dùng nó để đối phó với tu sĩ Ngưng Dịch kỳ như ngươi thì vẫn dư sức. Mặc dù ngươi mạnh hơn tu sĩ cùng giai không ít nhưng nếu mà bị nhốt vào trong trận thì không phải một hai canh giờ, căn bản không cách nào phá trận thoát ra được.” La Hầu nhàn nhạt nói, hiển nhiên đối với áp lực phá vỡ phong ấn của lồng giam, hắn tại đây cũng không tiếc việc lên tiếng chỉ điểm.
“Đa tạ tiền bối nhắc nhở.” Liễu Minh nhướng mày trả lời, đồng thời một lần nữa thúc giục pháp quyết, lách qua pháp trận sau đó tiếp tục tiến lên.
Từ đó về sau, trên đường đi, hắn dưới sự nhắc nhở của La Hầu đã tránh được mấy cạm bẫy cấm chế của Cổ Ma tộc lưu lại, nhanh chóng tiến vào một cung điện bí ẩn, lại qua bảy lần quặt, tám lần rẽ nữa thì đi vào trong một mật thất hẹp dài, chỉ có rộng chừng hơn mười trượng.
Trên đỉnh mật thất có khảm một viên tinh thạch màu xám, thỉnh thoảng phát ra từng vầng sáng nhàn nhạt, khiến cho cả gian mật thất lúc sáng lúc tối.
Bốn vách tường của mật thất thì được xây thành từ những tấm đá đen cực lớn, chỉ có lối vào mà không còn lối ra nào khác nữa.
Phía cuối của mật thất có một thạch trụ cổ xưa, trên thạch trụ này có khắc vô số linh văn màu tím.
“La tiền bối, ngươi khẳng định nơi này có Chân Ma Chi Khí?” Liễu Minh nhìn căn mật thất này, ánh mắt lóe lên, trong Thần Thức Hải hỏi một câu.
“Yên tâm, nếu như ta đã chỉ cho ngươi đến đây thì tự nhiên là cảm ứng được sự tồn tại của Chân Ma Chi Khí, tuyệt không có sai lầm.” La Hầu trả lời rất chắc chắn.
Liễu Minh gật đầu, hít sâu vào một hơi, sau đó liền tiến đến phía trước tìm tòi, cuối cùng bỗng nhiên có âm thanh “Xùy xùy” từ cột đá truyền đến, một đạo bóng xám từ cột đá lóe lên, hiện ra một con cự mãng màu xám.
Mãng xà này dài chừng mười ba mười bốn trượng, toàn thân khô quắt dị thường, trên người trải rộng từng vòng linh văn màu đen, vừa mới xuất hiện liền xoay người một cái, trong hai hốc mắt trống trơn, chỉ có hai điểm lục diễm chớp động, vô hồn nhìn về phía Liễu Minh.
“Thi mãng.”
Liễu Minh vừa thấy thế thì sắc mặt hơi chút biến hóa.
“Mãng xà này hẳn là yêu thú thủ vệ hài cốt biến thành, còn xót lại của Cổ Ma tộc, hôm nay thông qua hàng trăm hàng ngàn năm được ma khí tẩm bổ đã trở thành một ma thi thú. Với thực lực hiện tại của ngươi đối phó với nó cũng không khó nhưng lại hao phí quá nhiều thời gian. Ngươi hãy phá thủng thạch bích bên phải của mật thất là có thể trực tiếp đạt được Chân Ma Chi Khí.” Thanh âm La Hầu một lần nữa lạnh lùng truyền đến.
Vừa dứt lời thì thi mãng trên mặt đất đối diện cũng xoay người một cái, trong miệng liền phun ra hắc diễm bắn thẳng về phía Liễu Minh.
Liễu Minh không nói hai lời liền thúc giục Tam Phân Mông Ảnh Đại Pháp, hắc khí ngoài thân cuồn cuộn liền biến hóa ra một đạo hư ảnh nghênh đón cự mãng, mà bản thân thì đạp mạnh một cái, lao về phía thạch bích bên phải, đồng thời ngón tay nhấc lên, chỉ một cái vào hư không phía thạch bích bên phải, một đạo kiếm khí hình đinh ốc bắn ra.
“Oanh long long”, tiếng vang thật lớn vang lên, thạch bích bên phải bỗng nhiên nổ tung, lộ ra một lỗ thủng rộng hơn trượng, thân hình Liễu Minh vặn vẹo, sau đó hóa thành một đạo hắc ảnh lóe lên, chui vào một căn đại sảnh khác có chút rộng rãi.
Hắn vừa mới đặt chân xuống đất thì liền xoay người một cái, ngón tay một lần nữa bắn ra, vài đạo kiếm khí “Vèo vèo” bắn ra.
Từng tảng đá lớn trên thạch bích liền bị kiếm khí đâm thủng, sau đó rơi xuống, lấp kín toàn bộ lỗ thủng lại.
Sau một khắc thì bên ngoài đống đá chồng chất vang lên âm thanh va chạm “Phanh phanh”, hiển nhiên là do con ma mãng kia gây nên.
Liễu Minh nhìn qua đống loạn thạch, sau đó liền hóa thành một đạo hắc quang, bay nhanh vào sâu bên trong đại sảnh.
Bên ngoài di tích, trên một chỗ đất trống, một cự đại đồng nhân cao hơn mười trượng đang đứng tại đây, trên vai đồng nhân là một gã thanh niên sắc mặt ngưng trọng, có bộ dáng như một nông phu, Bành Việt.
Bởi vì trên đường gặp một số việc nên hắn bị chậm trễ một chút, cho nên khi mà di tích vừa xuất thế cũng không thể xuất hiện sớm hơn được.
Khi mà hắn vừa mới đến gần di tích thì lúc này trên mặt đất sớm đã ngổn ngang, có vô số những thi thể không trọn vẹn nằm trên mặt đất.
Có một điều giống nhau là Trữ Vật Phù trên những thi thể này đều bị cướp đi, hơn nữa là tinh huyết đều bị hấp thụ không còn chút nào.
Mà bên dưới chân của đồng nhân lúc này là hai gã hắc y, vừa rồi muốn đánh lên Bành Việt, đã bị cự đại đồng nhân đơn giản giết chết, giẫm thành đống thịt nát.
Bành Việt suy nghĩ một chút, sau đó không chút do dự mà thúc giục pháp quyết, cự đại đồng nhân dưới chân liền Oanh long long tiến nhanh về phía trước, một cánh tay vung lên liền biến thành vô số quyền ảnh, điên cuồng đánh vào màn sáng.
Sau một hồi nổ mạnh thì màn sáng óng ánh cuối cùng bị quyền ảnh dày đặc công kích đến, ầm ầm vỡ vụn, lộ ra một lỗ hổng rộng hơn mười trượng.
Bành Việt thấy vậy liền khu động đồng nhân dưới chân, lóe lên chui vào lỗ hổng, sau đó chạy như điên vào sâu bên trong di tích.
Liễu Minh dưới sự chỉ dẫn của La Hầu, cuối cùng đã đi đến một cung điện không biết tên, có vô số hài cốt cự cầm trải rộng trên mặt đất.
Cung điện này rộng chừng vài mẫu, vách tường màu đen bốn phía minh ấn các loại linh văn màu bạc, mà bên trong điện đường là một tế đàn màu đen cao ba trượng, mặt ngoài lóe ra vầng sáng màu đen thần bí.
Trái phải, trước sau tế đàn đều có một cột đá màu đen cao hơn một trượng, trên cột đá có khắc một vài đồ án quái thú, trông như những con dơi lớn, mà trên đỉnh mỗi cột đá đều có khảm nạm một viên tinh thạch màu đen lớn chừng nắm đấm.
Mặt đất xung quanh tế đàn đều có những linh văn màu tím, mơ hồ tạo thành một tòa pháp trận nào đó, hẳn là đang phong ấn vật gì đó.
“Không sai, Chân Ma Chi Khí đúng là bên trong tế đàn, tuy rằng không tiết ra một chút khí tức nào, nhưng căn bản không thể gạt được cảm ứng của ta.” Bên tai Liễu Minh một lần nữa vang lên thanh âm nhàn nhạt của La Hầu.
Liễu Minh nghe vậy thì hai mắt nhíu lại, lúc này cẩn thận đánh giá tế đàn màu đen trước mắt.
Truyện khác cùng thể loại
1903 chương
100 chương
34 chương
169 chương
47 chương
69 chương
14 chương