Ma Thiên Ký
Chương 616
Dịch giả: khangvan
Căn cứ theo sự hiểu biết của Liễu Minh thì để phòng ngừa âm khí xâm nhập vào thân thể, tất cả các đệ tử tiến vào Ác Quỷ Đạo để phải ký kết vào một khế ước nào đó, sau đó cũng được gia trì thêm một ấn ký nào đó lên người, nhưng mà cũng do nguyên nhân bởi khế ước này mà phàm là người tiến vào Ác Quỷ Đạo đều phải đợi hơn mười năm mới có thể tự do rời khỏi.
Thời gian dài như vậy, lại thêm việc thực lực của quỷ vật trong Ác Quỷ Đạo cũng không thấp hơn bao nhiêu so với đệ tử của tứ đại thái tông, thậm chí còn có cả quỷ vật cấp Thiên Tượng trở lên tọa trấn, cho nên sau khi tiến vào bên trong, thông qua những cuộc tranh đấu sinh tử và các loại cơ duyên mà làm cho thực lực của mình bạo tăng, thậm chí là đột phá bình cảnh, nhưng mà cũng có khả năng lớn là vĩnh viến táng thân nơi đây, rút cuộc không cách nào ly khai.
Cho nên những người dám tiến vào Ác Quỷ Đạo thì là những đệ tử bị phạt của tông môn, không thể không đi vào trong đó, hoặc là những người không màng đến chuyện sinh tử, cực kỳ tự tin đối với chình mình.
Điều này cũng khó trách việc Âm Cửu Linh sau khi nghe vị đệ tử duy nhất của chính mình là Hiểu Ngũ muốn đi loại địa phương này, trên mặt cũng lộ ra vẻ do dự.
“Đệ tử đã dừng lại ở Hóa Tinh hậu kỳ hơn mười năm rồi, cũng không có cách nào đột phá bình cảnh nên càng nghĩ thì chỉ có cách tiến vào trong Ác Quỷ Đạo tôi luyện một phen, xem liệu mình có thể ở ranh giới sinh tử mà tìm được một phen cơ duyên hay không, mong rằng sư tôn có thể thành toàn cho Hiểu Ngũ.” Hiểu Ngũ không chút do dự nói ra một lần nữa, trong hai trong mắt lúc này lộ ra một tia kiên định.
Âm Cửu Linh yên lặng không nói, trầm tư một lát, sau đó mới thở dài, một tay khẽ đảo, trong tay tức thì xuất hiện thêm một tấm lệnh bài huyết quang mờ mịt, sau đó nhẹ nhàng bắn ra, hóa thành một đạo tinh quang rơi vào trong tay của Hiểu Ngũ.
“Đa tạ sư tôn.” Hiểu Ngũ nhìn lệnh bài màu đỏ trong tay, trong mắt hiện lên vẻ vui mừng, một lần nữa cúi đầu cám ơn, nói.
Âm Cửu Linh lại khẽ lắc đầu, tay khẽ vuốt Cửu Sắc Linh Lộc vài cái, sau đó giơ tay áo lên, một đạo hào quang hiện lên thu Cửu Sắc Linh Lộc vào bên trong Linh Thú Đại bên hông, tiếp đó không nói lời nào, đứng dậy đi ra.
Một lát sau, trong đại sảnh chỉ còn lại hai người Liễu Minh và Hiểu Ngũ.
“Liễu sư đệ đã có tinh huyết của Cửu Sắc Linh Lộc thì việc ngươi đột phá Hóa Tinh cũng có thêm một phần nắm chắc, hy vọng mười năm sau khi gặp lại thì ngươi cũng có thể tiến giai Hóa Tinh.” Hiểu Ngũ quay sang Liễu Minh, tự nhiên cười nói.
“Đa tạ sự ưu ái của sư tỷ, hy vọng sư tỷ lần này vào Ác Quỷ Đạo, một lần hành động có thể đột phá bình cảnh.” Liễu Minh chắp tay về phía Hiểu Ngũ nói.
“Chỉ hy vọng là như vậy, sư đệ bảo trọng.” Hiểu Ngũ nghe vậy thì trên mặt thu lại nét cười, nói một cách xa xôi, sau đó thì thân hình chớp động một cái liền xuất hiện trước cửa, sau đó lóe lên lần nữa thì đã biến mất.
Liễu Minh nhìn về phía cửa, thấy thân ảnh của Hiểu Ngũ rời đi, trên mặt giống như nghĩ đến một điều gì đó, sau một lúc lâu thì cũng chậm rãi đi ra khỏi thiên sảnh, cưỡi mây về động phủ.
Sáng sớm ngày thứ hai, Liễu Minh đã thu thập xong hết thảy, lặng lẽ rời khỏi Lạc U Phong.
Nửa tháng sau, Liễu Minh thay hình đổi dạng, biến thành một gã đại hán mặt đen, một lần nữa đi đến phường thị Hắc Thủy, dừng lại tại một tòa tiểu trà lâu, phân nhánh của Bắc Đẩu Các.
Lần này trong thư phòng tầng hai, hắn không nhìn thấy vị nam tử nho nhã mặc áo trắng trước đây, thay vào đó là một thiếu phụ trẻ tuổi chừng hai mươi lăm, hai mươi sáu tuổi, một thân màu trắng, quần sam.
Thiếu phụ này lông mày kẻ đen, khí chất bất phàm, kiểm tra hết thảy những tấm ngọc bội mà Liễu Minh bày ra, cũng tiếp nhận lấy tờ giấy trắng trong tay của hắn mà liếc nhanh mấy lần, nói vài câu nhàn nhạt, sau đó đi về phía sau của tấm bình phong.
Liễu Minh cũng không phải là lần đầu tiên đến nơi đây, biết là nàng này đang đi điều tra tin tức, lúc này mới cầm chén trà trên bàn, thưởng thức mấy ngụm linh trà, sau đó nhắm mắt dưỡng thần.
Sau thời gian nửa chén trả nhỏ, thiếu phụ trẻ tuổi lại một lần nữa đi ra từ sau tấm bình phong, khá giống so với nam tử trung niên nam tử lúc trước, trên tay cầm lấy một viên ngọc giản màu trắng óng ánh.
“Để đạo hữu phải đợi lâu, lần này thù lao của tin tức cần tám mươi vạn.” Thiếu phụ trẻ tuổi vừa mới ngồi xuống, liền mở miệng nói ra số lượng như vậy.
Liễu Minh nghe vậy thì vẻ mặt vẫn chưa lộ ra vẻ gì khác thường nhưng trong nội tâm cũng hơi kinh hãi.
Giá cả như vậy thì có thể mua lấy một kiện cực phẩm linh khí đấy, vậy mà Bắc Đẩu Các chỉ với một tin tức như vậy liền đòi giá quả thực là trên trời, đúng là biết cách làm ăn.
Vì vậy, sau khi suy nghĩ một chút thì hắn liền không nói hai lời, lấy từ bên trong Tu Di Giới ra tám mươi miếng thượng phẩm linh thạch đặt ở trên bàn.
Mà mỹ phụ trẻ tuổi quét thần thức qua thì liền gật đầu, tay áo quét qua thu lại linh thạch, đồng thời giao ngọc giản trong tay cho Liễu Minh.
Liễu Minh cũng không nói nhiều, đem ngọc giản dán lên trán, thần thức xâm nhập vào trong đó phát hiện bên trong là một tấm bản đồ, mà trên bản đồ thình lình đánh dấu một địa điểm có khả năng xuất hiện di tích của ma Tộc, địa phương có tên là Thiên Dã Cổ Thành.
Sau một lát, đợi cho Liễu Minh nhớ rõ toàn bộ địa đồ thì liền thu hồi thần thức lại, ngọc giản cũng lăng không tự cháy, lập tức hóa thành tro tàn.
“Đa tạ.” Liễu Minh chắp tay, sau đó liền bái biệt vị thiếu phụ trẻ tuổi này, đi ra khỏi trà lâu.
Hắn vừa đi ra khỏi phường thị Hắc Thủy, một tay bấm niệm pháp quyết, theo đó thì một đóa hắc vân nâng hắn lên, nhanh chóng đi khỏi nơi này.
…
Ngay khi Liễu Minh rời khỏi phân bộ của Bắc Đẩu Các thì trong một căn mật thất đen kịt phía sau tấm bình phong trên tầng hai, thiếu phụ trẻ tuổi lúc trước giao dịch cùng với Liễu Minh đang khoanh chân ngồi, trong tay vuốt một viên ngọc giản màu trắng, hai mắt híp lại như đang suy nghĩ điều gì.
Tại trước người nàng ta là một loại pháp trận cỡ nhỏ rộng hơn một trượng, hôi quang mờ mịt.
Đột nhiên trong pháp trận, hào quang lóe lên, đồng thời trong đó truyền ra âm thanh vù vù trầm thấp.
Thiếu phụ thấy vậy thì đuôi lông mày nhảy lên, môi son hé mở, lạnh lùng nói:
“Trước đây, người mà hư hư thực thực giết chết Khô Cốt Tăng Nhân vừa mới tới đây, hơn nữa còn nghe ngóng tin tức của di tích Cổ Ma, ta đoán chừng giờ này hắn đang chạy đến Thiên Dã Cổ Thành. Tốt rồi, tin tức đã đưa cho ngươi rồi, bản các và ngươi đã thanh toán xong thù lao rồi. Tiếp theo, nếu có tin tức điều tra đồng dạng như vậy thì bản các sẽ tiếp nhận một lần nữa.
“Đã minh bạch. Hắc hắc, có như vậy thì cũng đủ rồi.” Bên trong trận bàn truyền ra một âm thanh trầm thấp mà khàn khàn, giọng điệu tràn đầy tự tin.
…
Ba ngày sau, trên không một khu rừng rậm, một đạo thân ảnh đang nhanh chóng khu vân bay đi, đúng là Liễu Minh.
Sau khi lấy được tin tức từ Thiên Cơ Các hắn liền tiến về địa điểm xuất thế di tích. Do thời gian cũng còn nhiều, đồng thời tránh việc gây động tĩnh quá lớn thu hút ánh mắt của người ngoài nên hắn cũng không sử dụng Đái Nguyệt Phi Chu mà chỉ khu vân mà đi, rồi cũng hao tốn không ít linh thạch thông qua một số Truyền Tống trận, chạy tới Thiên Dã Cổ Thành.
Thần sắc Liễu Minh khẽ động, sau đó bỗng nhiên ngừng phi hành, ánh mắt quét xuống rừng rậm bên dưới, không nói hai lời, mười ngón tay liên tiếp bắn ra mười mấy đạo kiếm khí mờ mịt, hướng xuống phiến rừng rậm bên dưới.
Những nơi thanh quang đi qua thì từng cây đại thụ bị chém thành từng đoạn, ầm ầm sụp xuống.
“Đi ra ngoài đi, tiểu tử này đã phát hiện ra chúng ta rồi.” Một thanh âm khàn khàn truyền ra, sau đó mấy đạo thân ảnh hắc sắc bên dưới tàng cây thấp, bỗng nhiên mơ hồ hiện ra, sau đó liền “Vèo vèo” vài tiếng, nhao nhao phóng lên trời.
Một lát sau, có sáu người liền bao vây Liễu minh vào chính giữa.
Liễu Minh để hai tay sau lưng, trên mặt cũng không lộ ra một chút dị sắc nào, chẳng qua là hai mắt nhíu lại, đánh giá một lượt sáu người lai giả bất thiện này.
Những người này đều mặt quần áo màu đen, cũng không hề che mặt, nguyên một đám mang vẻ mặt dữ tợn, hai mắt gắt gao, nhìn chằm chằm vào Liễu Minh.
Tên cầm đầu thì khuôn mặt đầy những bọc mủ màu đỏ, một tên thì chỉ còn lại một bên mắt, mà những người khác thì cũng đều có tướng mạo cổ quái, cao thấp mập ốm không đều nhau.
“Mấy vị ngăn cản tại hạ như vậy chẳng lẽ không muốn nói chút ít gì chứ?” Bỗng nhiên Liễu Minh cười cười hỏi.
“Nói chút ít? Đợi khi cắt đầu ngươi xuống thì mấy người chúng ta sẽ nói cho ngươi nghe.” Tên độc nhãn, lông mi khô vàng cười hắc hắc nói.
Mà tên nam tử mặt mụn thì không chút dấu hiệu nào liền há miệng phun ra một cái tiểu chung cổ quái, khẽ rung một cái trong hư không, từ đó bộc phát ra một mảnh ánh sáng xanh biếc.
Tiểu chung: chuông nhỏ.
Theo đó là một hồi âm thanh hùng hậu trầm thấp vang lên, hư không xung quanh lập tức tạo nên một tầng rung động vô hình.
Liễu Minh chỉ cảm thấy trong nội tâm trầm xuống, cảm thấy có một cảm giác áp bách khó hiểu truyền dến, đồng thời tứ chi cũng cảm thấy có chút cứng ngắc.
Tiểu chung này hiển nhiên là một loại linh khí thuộc tính công kích tinh thần lực.
Nhưng mà với tinh thần lực cường đại của Liễu Minh thì tâm niệm vừa động, yên lặng rót vào một tia pháp lực vào Trấn Hồn Tỏa trong Thần Thức Hải.
Lập tức có một cảm giác mát lạnh từ trong chiếc khóa nhỏ tỏa ra, cảm giác áp bách vừa rồi lập tức biến mất không còn một mảnh.
“Hắc hắc, mau ra tay, tên này đã trúng vào huyễn thuật Mị Hồn Chung của ta, có lẽ không thể nào nhúc nhích nữa. Mau bắt hắn lại, ngàn vạn linh thạch liền rơi vào tay chúng ta rồi.” Nam tử mọc mụn hiển nhiên là không biết Liễu Minh đã dựa vào tinh thần lực cường đại của Trấn Hồn Tỏa mà thoát khỏi sự giam cầm của linh khí công kích tinh thần, ngược lại khi nhìn thấy sắc mặt hơi đổi của Liễu Minh, lập tức nhe răng cười nói.
Nghe tiếng ra lệnh của nam tử mặt mụn nói thì năm người khác nhìn nhau, riêng phần mình đều giơ một tay lên, theo đó là năm kiện linh khí ba kiếm hai đao, hóa thành hào quang đủ loại màu sắc, từ bốn phương tám hướng gào thét lao đến Liễu Minh.
Khi thấy các loại công kích cách Liễu Minh chưa đến nửa trượng thì đuôi lông mày hắn nhảy lên, đầu vai bỗng nhiên nhoáng một cái, ngoài thân lúc này cuồn cuộn tuôn ra hắc khí, một chân đạp mạnh vào đất một cái, thân hình mơ hồ rồi biến thành hai đạo hư ảnh độc nhất vô nhị, chớp động hóa thành một mành tàn ảnh, dưới sự vây công của năm kiện linh khí mà biến mất vô tung vô ảnh.
Sáu người thấy vậy thì chấn động.
Khi mà bọn hắn còn chưa kịp phản ứng gì thì một bóng người màu đen như ma quỷ nhoáng một cái liền xuất hiện trước mặt của nam tử độc nhãn, một tay điểm một cái, một đạo kiếm khí trong suốt hình đinh ốc thuấn phát, liền xuyên qua ngực của hắn.
“Phanh” một tiếng, một lỗ thủng lớn hơn một tấc xuất hiện trên ngực của tên này, vậy mà hộ thể cương khí không cách nào ngăn cản được một chút nào.
Hầu như cùng một thời gian, một đạo hư ảnh khác liền lóe lên xuất hiện một bên của một gã nam tử khác, tay áo giơ lên, một thanh tiểu kiếm bắn ra, nháy mắt liền hóa thành một mảnh thanh hồng quét qua.
Tên nam tử này hét thảm một tiếng, thân hình hắn và một tấm tiểu thuẫn trước người đồng thời bị chém thành hai mảnh.
Những hắc y nhân này ngoại trừ nam tử mặt mụn cầm đầu và nam tử độc nhãn là có tu vu Ngưng Dịch hậu kỳ, còn những người còn lại đều có tu vi Ngưng Dịch trung kỳ thì căn bản không thể thấy rõ Liễu Minh sau khi sử dụng Tam Phân Mông Ảnh Đại Pháp, huống chi lại còn dưới tình huống hắn tương kế tựu kế, bất ngờ phản kích.
Truyện khác cùng thể loại
1903 chương
100 chương
34 chương
169 chương
47 chương
69 chương
14 chương