Ma Thiên Ký

Chương 179

Dịch giả: hungprods "Giờ đã là khá muộn rồi, Tiền đông chủ sao lại ở chỗ này, chẳng lẽ có chuyện gì gấp cần tìm Càn mỗ sao?" Liễu Minh vừa thấy người trong phòng, lúc này hơi kinh ngạc hỏi. Người này đúng là chủ nhân của Tiền phủ - Tiền Siêu. "Càn tiên sinh, sở dĩ Tiền mỗ tới nơi đây, thực ra là vì có một tin tức tốt. Rút cuộc thủ hạ của ta đã mua được một gốc Băng Ngân Thảo mà tiên sinh cần từ một cửa hàng khác, tuy nhiên vẫn phải mời tiên sinh đích thân kiểm tra qua một chút, xem xem nó có thực sự thích hợp hay không?" Tiền Siêu lập tức đứng dậy, mặt mũi tươi cười nói. "Chuyện này là thật sao! Càn mỗ đúng là phải xem qua một chút." Liễu Minh nghe vậy đương nhiên rất vui mừng. Tiền Siêu nhanh chóng lấy ra một cái hộp gỗ từ trong tay áo, mỉm cười đưa tới. Liễu Minh nhận lấy hộp gỗ rồi bật nắp ra, bên trong lập tức lộ ra một cây Linh thảo ba lá màu bạc nhạt, mặt ngoài tỏa ra hàn khí nhè nhẹ. Liễu Minh thấy vậy, trong mắt hiện lên vài phần ngưng trọng, ánh kim loại trong tay lóe lên, một cây châm bạc dài vài tấc thoáng cái hiện ra. Một tay Liễu Minh nâng hộp gỗ, một tay dùng hai ngón tay kẹp lấy cây châm, đâm xuống một phiến lá trên cây Linh thảo. "Phụp!" một tiếng. Trong nháy mắt khi châm bạc xuyên thủng phiến lá màu bạc nhạt, một luồng khí lạnh truyền qua cây châm xông lên ngón tay Liễu Minh. Ngón tay Liễu Minh nhoáng lên, rút cây châm bạc ra khỏi lá cây Linh thảo, sau đó liền đưa lên trước mắt nhìn lướt qua một lượt. Chỉ thấy phần đầu cây châm bạc rõ ràng đã bị một tầng sương trắng mỏng bao phủ. "Đúng vậy, Băng Ngân Thảo này tối thiểu có năm mươi năm hỏa hầu, đủ để trị liệu cho cháu gái của ta. Lần này thực sự vất vả cho Tiền đông chủ rồi, tại hạ sẽ không khách khí nữa." Sau khi Liễu Minh thấy rõ hiện tượng trên cây châm bạc, thần sắc hòa hoãn xuống, đồng thời cây châm cũng lóe lên rồi biến mất. "Ha ha, chỉ cần gốc Linh thảo này thực sự có tác dụng là được rồi. Vật ấy vốn dĩ chính là thù lao cứu mạng mà lúc trước phu nhân đã đáp ứng, đến bây giờ tại hạ mới có thể tìm được, còn phải xin lỗi tiên sinh một chút đấy." Tiền Siêu cười cười nói. "Tiền đông chủ quá khách khí rồi. Lúc trước Càn mỗ ra tay chỉ là chuyện thuận tay mà thôi." Liễu Minh khiêm tốn nói, sau khi đóng kín hộp gỗ lại liền cẩn thận cất gốc Băng Ngân Thảo đi. "Kỳ thật lần này Tiền mỗ đến đây còn có một chuyện khác, nhưng không biết có nên nói hay không!" Tiền Siêu thấy Liễu Minh nhận lấy hộp gỗ, vẻ tươi cười trên mặt không khỏi càng đậm thêm vài phần. "A, Tiền đông chủ có chuyện gì cứ việc nói thẳng là được." Liễu Minh nghe vậy, trong đầu nhanh chóng suy nghĩ, thần sắc trên mặt không thay đổi, nói. "Ta nghe phu nhân nói, Càn tiên sinh cũng biết một chút về Bách Linh Cư chúng ta, không biết tiên sinh cảm thấy thế nào?" Tiền Siêu bỗng nghiêm mặt hỏi. "Ý Tiền đông chủ là...?" Hai mắt Liễu Minh nheo nheo, hỏi ngược lại một câu. "Không gạt tiên sinh, từ chỗ Miện lão ta đã biết được chẳng những Pháp lực của tiên sinh rất cao, hơn nữa một thân y thuật còn không dưới hắn. Những vị cao nhân như Tiên sinh, Bách Linh Cư đúng là cầu hiền nhược khát. Cho nên Tiền mỗ lần này tự mình tới đây, ý định là chính thức mời tiên sinh trở thành một vị Khách khanh của Bách Linh Cư, tất cả chi tiêu đều là mức đãi ngộ cao nhất." Tiền Siêu không vòng vo chút nào, trực tiếp nói rõ. "Gia nhập Bách Linh Cư? Điều này chỉ sợ phải làm cho Tiền đông chủ thất vọng rồi, tại hạ vẫn chưa có ý định này." Liễu Minh nghe vậy khẽ cau mày, nói. "Vì sao vậy? Tiên sinh thân là một vị tán tu, nếu có ý định ở lại Huyền Kinh lâu dài, e rằng việc gia nhập vào một thế lực trong Huyền Kinh chỉ là chuyện sớm hay muộn. Không phải Tiền mỗ khoe khoang, mức đãi ngộ Khách khanh của Bách Linh Cư, cho dù không phải là số một số hai trong toàn bộ Huyền Kinh, nhưng cũng đủ để đứng trong năm vị trí đầu tiên. Chỉ cần tiên sinh gia nhập Bách Linh Cư, chẳng những mỗi tháng đều có một số Linh Thạch xa xỉ cung phụng, ngoài ra nếu như có thiếu đan dược hay đồ vật nào khác, bản cư cũng có thể trợ giúp tìm kiếm. Hơn nữa ước thúc của bản cư với Khách khanh coi như là hết sức thoải mái. Nếu Khách khanh cảm thấy nhiệm vụ quá mức nguy hiểm, có khả năng vẫn lạc, đều có quyền cự tuyệt nhất định. Tiền mỗ lại càng không bao giờ để Khách khanh làm một vài việc cơ bản không có khả năng hoàn thành. Dù sao về mặt bản chất, Khách khanh được những thế lực như chúng ta cung phụng, phần lớn đều có vai trò chấn nhiếp, cơ hội phiền tới chư vị Khách khanh đích thân ra tay thực sự cũng không quá nhiều." Tiền Siêu không có chút bất ngờ nào, trái lại còn mỉm cười, nói. "Nếu Tiền đông chủ đã có thành ý như vậy, tại hạ cũng không cần giấu giếm nữa, có gì nói nấy. Về đãi ngộ Khách khanh của Bách Linh Cư, ta cũng nghe Miện đạo hữu nói qua một chút rồi, đích xác là không tệ. Tại hạ sở dĩ không chịu đáp ứng, điều băn khoăn chính là hiện giờ Bách Linh Cư dường như đã trêu chọc vào một đại địch. Nếu không cũng sẽ không xảy ra chuyện phu nhân và công tử bị người cướp giết gần Huyền Kinh như vậy. Lần này Càn mỗ tới Huyền Kinh là có một chút chuyện cần xử lý, cũng không muốn chủ động dây vào bất cứ phiền toái nào cả, tránh tổn thất một phần lớn tinh lực." Liễu Minh chậm rãi trả lời. "Thì ra là thế. Xem ra là vì Càn tiên sinh không quá lạc quan về tình cảnh của Bách Linh Cứ chúng ta hiện tại. Nếu chỉ vì nguyên nhân này, Càn tiên sinh không cần quá lo lắng. Kỳ thật kẻ chủ mưu đứng đằng sau thế lực gần đây có hành động đối địch với Bách Linh Cư, Tiền mỗ đã điều tra ra là ai, chính là Tụ Bảo Lâu đã đối đầu với bản cư bấy lâu nay. Tục ngữ nói người cùng nghề là oan gia, cộng thêm sinh ý của hai nhà chúng ta cộng lại chỉ sợ chiếm khoảng hai ba thành tài nguyên tu luyện ở Huyền Kinh, đương nhiên lại càng đấu đá nhau không ngừng. Bản thân ta và Đại chưởng quỹ Tụ Bảo Lâu - Mục Ảnh Thành cũng có thâm cừu đại hận. Nhưng cho dù là như thế, trải qua nhiều năm như vậy, hai nhà chúng ta vẫn không thể làm gì được nhau. Mặc dù nguyên nhân trong đó có một phần là vì thực lực không chênh lệch nhiều lắm, nhưng quan trọng nhất vẫn là sau lưng hai nhà chúng ta đều có chỗ dựa khác, cơ bản không thể để cho bất cứ nhà nào ngã xuống. Cho nên căn bản tiên sinh không cần phải lo lắng những vấn đề mà hiện giờ Bách Linh Cư đang gặp phải. Chỉ cần đại hội đấu giá tháng sau tổ chức thuận lợi, thực lực của bản cư có thể áp chế Tụ Bảo lâu, tin tưởng trong mấy năm nữa đối phương cũng không dám lại trêu chọc bản cư." Tiền Siêu khẽ giật mình, giải thích một cách hết sức kỹ càng. "Sau lưng có chỗ dựa? Với thế lực của quý cư mà còn xưng là ‘chỗ dựa’, nhất định phải là người rất có lai lịch. Không biết Tiền đông chủ có thể nói rõ một chút hay không?" Sau khi Liễu Minh nghe xong, có chút kinh ngạc hỏi một câu. "Điều này đương nhiên không có vấn đề gì. Kỳ thật tất cả thế lực lớn nhỏ ở Huyền Kinh, nhiều ít đều phải có một chút bối cảnh mới được, nếu không làm sao có thể chân chính đặt chân tại Huyền Kinh. Mà Bách Linh Cư chúng ta và Tụ Bảo Lâu buôn bán với bên ngoài, chỗ dựa sau lưng là ai thì không ai không biết, lại càng không cần giấu giếm gì cả. Người sau lưng Bách Linh Cư chúng ta thật ra là đệ đệ ruột của đương kim Hoàng thượng - Tam vương gia’. Một phần ba lợi nhuận của bản cư đều phải nộp lên cho Tam Vương Phủ. Mà chỗ dựa của Tụ Bảo Lâu thì là đương kim Cửu Hoàng tử, nhưng bọn hắn lại khác với bản cư, Đại chưởng quỹ Mục Ảnh Thành kỳ thực chỉ là tôi tớ của Cửu hoàng tử mà thôi, toàn bộ Tụ Bảo Lâu chính là tài sản riêng Cửu hoàng tử. Cho nên hai nhà chúng ta có tranh đấu có gay gắt hơn nữa, cũng tuyệt đối không xảy ra chuyện nhà này đánh đổ nhà kia. Chỗ dựa sau lưng chúng ta cũng sẽ không cho phép loại chuyện này phát sinh." Tiền Siêu ngưng trọng nói. "Tam Vương gia, chẳng lẽ chính là vị Tam vương gia mà hai mươi năm trước đã trợ giúp đương kim Hoàng Thượng đăng cơ, khi đó xưng là Hiền Vương?" Trong lòng Liễu Minh bỗng nhiên chấn động, nhưng trên mặt không lộ ra chút khác thường nào, hỏi. "A, không ngờ Càn tiên sinh cũng nghe đến tên tuổi của Tam Vương gia năm đó. Như vậy cũng dễ giải quyết hơn nhiều, vị Tam Vương gia sau lưng bản cư đúng là vị Hiền Vương kia. Không biết Càn tiên sinh có thay đổi ý định, bằng lòng trở thành Khách khanh bản cư?" Tiền Siêu có chút bất ngờ, hỏi. "Nếu phiền toái mà Bách Linh Cư gặp phải chỉ là tạm thời, sau lưng lại có vị Tam Vương gia - Hiền Vương này, nếu Càn mỗ vẫn nói lời từ chối, chỉ sợ thật sự khiến cho Tiền đông chủ không vui a. Ta có thể đồng ý gia nhập Bách Linh Cư, nhưng trước đó còn có hai điều kiện, hy vọng đông chủ có thể đáp ứng." Liễu Minh trầm ngâm một lát, sau đó thái độ mới buông lỏng một chút, chậm rãi nói. "Càn tiên sinh có điều kiện gì cứ việc nói là được." Tiền Siêu nghe vậy rất vui mừng, vội hỏi. "Thứ nhất, ta gia nhập Bách Linh Cư, trở thành Khách khanh, chỉ là chuyện trong lúc ta đang ở Huyền Kinh, nếu có một ngày rời khỏi Huyền Kinh, thân phận Khách khanh này đương nhiên cũng sẽ hủy bỏ. Nhưng Tiền đông chủ yên tâm, thời gian ta ở Huyền Kinh ít thì hai ba năm, nhiều thì năm sáu năm. Thứ hai, thù lao khi ta trở thành Khách khanh Bách Linh Cư, ngoại trừ Linh Thạch cung phụng mỗi tháng, còn có ý định học tập một chút về thuật luyện đan. Cho nên hy vọng quý cư có thể giới thiệu ta tới một vị Luyện Đan Sư nào đó học tập đạo luyện đan. Đương nhiên ta cũng biết bình thường Luyện Đan Đại Sư chính thức cơ bản không thu đồ đệ, nhưng ta chỉ muốn Bách Linh Cư ra mặt giới thiệu mà thôi, ta sẽ có biện pháp thuyết phục đối phương. Tuy nhiên Luyện Đan Sư mà quý cư giới thiệu, phải có tạo nghệ rất sâu trên phương diện luyện đan, có thể luyện chế ra đan dược mà Linh Sư trở lên có thể sử dụng mới được." Liễu Minh chậm rãi nói. "Hả, Càn tiên sinh muốn học thuật luyện đan?" Lời nói của Liễu Minh, hiển nhiên khiến cho Tiền Siêu lắp bắp kinh hãi. "Sao, tại hạ không thể học ư?" Liễu Minh nghe vậy, hai hàng lông mày cau lại. "Điều này tự nhiên không phải, chỉ là tại hạ mặc dù không phải là Linh Đồ, nhưng biết rõ thuật luyện đan hầu như là một kỹ năng khó khăn nhất trong giới tu luyện. Tu luyện giả thực sự nguyện ý học thuật này gần như không có mấy. Nhưng nếu tiên sinh thực sự cảm thấy hứng thú với thuật luyện đan, Bách Linh Cư chúng ta đúng là từng kết giao với vài vị Luyện Đan Sư, có thể giúp đỡ tiên sinh giới thiệu qua một chút. Nhưng Luyện Đan Sư có thể luyện chế ra đan dược có phẩm cấp mà Linh Sư trở lên sử dụng, cho dù ở tất cả các đại tông môn cũng là Phượng mao Lân giác. Ở Huyền Kinh này, e là cũng chỉ có một người có năng lực như vậy. Nhưng tính tình vị Luyện Đan Đại Sư này nóng nảy, cực kỳ quái dị, mặc dù trước đây bản cư cũng có mấy lần qua lại, giúp đỡ đấu giá đan dược mấy lần, nhưng thật sự không nắm chắc bao nhiêu về việc người này đáp ứng chỉ điểm thuật luyện đan cho tiên sinh." Tiền Siêu chần chừ một lát, sau đó trả lời. "Điều này thì không sao. Chỉ cần Tiền đông chủ có thể sắp xếp cho tại hạ gặp mặt vị Đại sư này một phen là được, chuyện học thuật luyện đan cứ giao cho tại hạ tự xử lý." Liễu Minh nghe xong, tinh thần phấn chấn đáp. "Được, nếu chỉ có như vậy, Tiền mỗ có thể làm chủ đáp ứng tiên sinh hai điều kiện này." Lúc này, Tiền Siêu chỉ suy nghĩ nhanh chóng một chút, sau đó liền cắn răng đáp ứng. "Vậy Càn Minh phải cảm tạ đông chủ rồi." Liễu Minh mỉm cười, khẽ khom người với Tiền Siêu.