Ma Thiên Ký

Chương 167

Dịch giả: hungprods Liễu Minh đột nhiên nghe thấy ngoài cửa truyền đến một hồi tiếng bước chân, lúc này lập tức thu công, toàn bộ khí đen bên ngoài cơ thể nhanh chóng chui vào trong cơ thể, sau đó lạnh lùng hỏi một câu: "Ai ở bên ngoài?" "Thiếu gia, hiện giờ đã không còn sớm nữa. Có cần nô tỳ tới phòng bếp bưng lên cho người một ít thức ăn không ạ?" Bên ngoài cửa truyền vào một giọng nói cẩn thận từng chữ một của thiếu nữ, nghe giọng đúng là một trong hai nha hoàn được sắp xếp hầu hạ hắn ngày hôm qua. "Không cần, ta không dùng đồ ăn vài ngày cũng được." Liễu Minh nói không cần suy nghĩ. Hôm qua hắn mới vừa dùng Tịch Cốc đan, đương nhiên sẽ không dễ dàng dùng đồ ăn ở một nơi lạ lẫm như thế này được. "Vâng, vậy nô tỳ xin cáo lui." Nha hoàn ngoài cửa nghe vậy dường như có chút sợ hãi, lập tức bước nhẹ rời khỏi cửa phòng. Nhưng chỉ một lát sau khi Liễu Minh nhắm mắt dưỡng thần, ngoài cửa lần nữa truyền tới tiếng bước chân không che giấu chút nào, đồng thời một giọng nói lạ lẫm nhưng rất dễ nghe của nữ tử vang lên: "Liễu huynh có ở bên trong không, tiểu muội là Bạch Yên Nhi, mong có thể gặp đạo hữu một chút." "Ra là Bạch tiểu thư, mời vào." Liễu Minh nghe xong lời này, thần sắc hơi đổi, lúc này mở to mắt, nói. Tiếp đó cửa phòng mở ra, từ bên ngoài đi vào một nữ tử kiều diễm, thân hình thon thả duyên dáng. Nàng này mặc một bộ quàn áo màu xanh, sau khi đưa mắt nhìn qua Liễu Minh, bỗng nhiên ngọt ngào cười nói: "Liễu huynh quả nhiên có vài phần giống với Thông Thiên, trách không được hai tên nô tài Quan Đại Cốc Tam nảy sinh ý tưởng để đạo hữu thế thân tiểu đệ tham gia đại điển Khai Linh." "Vậy sao, mặc dù ta cũng chưa từng tận mắt trông thấy lệnh đệ, nhưng Bạch tiểu thư đã nói như vậy thì hơn phân nửa là không sai rồi. Nhưng bộ dạng trước mắt này chính là dung mạo thực của ta, cũng không có chỗ nào thay đổi cả. Hơn nữa đại danh của Bạch tiểu thư, ta cũng đã được nghe không ít từ trong miệng hai người Quan Đại." Hai mắt Liễu Minh nheo lại quan sát nàng ta một chút, lúc này mới điềm tĩnh bước xuống giường, chắp tay nói. Trong lòng hắn cũng công nhận dung nhan nàng này có chút kinh diễm. "A, điều này thực sự đã để cho Liễu huynh chê cười rồi. Bạch gia chúng ta chỉ có một mình tiểu nữ là Linh Đồ, có một số chuyện đương nhiên không thể không xuất đầu lộ diện một chút." Bạch Yên Nhi nghe vậy, trên mặt hiện ra vài phần bất đắc dĩ, nói. "Thế sao! Nếu Bạch tiểu thư không thích, hoàn toàn có thể không tham gia vào chuyện của gia tộc, với thân phận đệ tử Linh Đồ Thiên Nguyệt Tông bây giờ của ngươi, Bạch gia còn có thể gượng ép ngươi hay sao?" Liễu Minh nghe xong, không cho là đúng nói. "Liễu huynh nói đùa, trừ phi thực sự là một thân một mình như đạo hữu, nếu không những con cháu thế gia như chúng ta có ai thực sự có thể vứt bỏ gia tộc không quản không hỏi đây? Nhưng lần này Liễu huynh bỗng nhiên tới Bạch gia, hẳn là có chuyện gì quan trọng a." Bạch Yên Nhi mỉm cười, sau đó lại thoạt nghe như tùy tiện hỏi một câu. "Xem ra Bạch gia đã điều tra rất rõ ràng lai lịch của ta. Nhưng những chuyện này đều là việc nhỏ, lần này ta đến Bạch gia chính là vì chuyện về Mục Minh Châu kia. Nghe nói Bạch gia ấn định hôn kỳ giữa ta và nàng kia rồi, hơn nữa lại còn phát đi thiếp mời, chuyện này có thật hay không?" Liễu Minh nói hai câu, sau đó sắc mặt bỗng nhiên trầm xuống. "Đích xác là có việc này, điều đó có vấn đề gì sao? Ta đã từng thấy tận mắt tiểu muội Mục Minh Châu, nàng đúng là xinh đẹp như hoa như ngọc. Nếu Liễu huynh đã thành lập hôn ước với nàng ấy rồi, lại đã ấn định ngày kết hôn, chuyện cưới thiếu nữ xinh đẹp làm vợ cũng chuyện nước chảy thành sông a." Bạch Yên Nhi tự nhiên cười nói. "Hừ, bộ dạng Mục Minh Châu như thế nào, đương nhiên ta đã biết rõ ở tông môn. Nhưng ta cũng không nhớ rõ đã từng thực sự đồng ý hôn ước này, đừng nói đến chuyện lấy nàng kia làm vợ. Nếu Bạch gia thật sự muốn dựa vào hôn sự này để lôi kéo Mục gia, chi bằng tìm một tên Bạch Thông Thiên Khác đi, không cần phải lôi Liễu Minh ta ra đâu." Liễu Minh không khách khí nói. "Liễu huynh nói đùa. Người Mục Minh Châu kia phải gả đúng là Liễu huynh, không có ai có thể thay thế được. Mà mặc dù lúc trước hôn ước này không được ngươi cho phép, nhưng ngươi hình như cũng không hồi âm lại. Hiện giờ lại muốn lật lọng, điều này chẳng phải là cực kỳ làm khó cho Bạch gia chúng ta sao." Bạch Yên Nhi trừng lớn hai mắt, nói. "Bạch đạo hữu, ngươi không cần mồm mép làm gì. Ngươi có biết hôn sự với Mục gia này mang tới cho ta bao nhiêu phiền phức không! Cũng bởi vì Bạch gia chỉ thấy chỗ lợi trước mắt khi kết minh với Mục gia, đã làm cho ta đắc tội với một người vốn không cần đắc tội trong tông. Bây giờ ta không thể không rời khỏi tông môn, tạm thời tránh mặt đối phương một thời gian ngắn." Liễu Minh hừ lạnh một tiếng trả lời. "Cái gì? Hôn sự này đã làm cho đạo hữu đắc tội với người khác, khiến cho người không thể không rời khỏi tông môn sao. Người Liễu huynh nói, chẳng lẽ là Cao Trùng - vị đệ tử có Địa Linh Mạch kia ư!" Bạch Yên Nhi nghe vậy, cuối cùng như nhớ ra điều gì, sắc mặt hơi đổi nói. "Bạch tiểu thư biết rõ là được rồi. Có lẽ Cao Trùng cơ bản khinh thường không thèm để ý tới Bạch gia, nhưng bây giờ ta lại bị gã nhìn chằm chằm vào, hơn nữa sau này còn không biết phải chịu nỗi oan ức này thêm bao lâu nữa đây. Cho nên bất luận là xét từ mặt nào, tự hỏi tình cảnh của Liễu Minh ta hiện giờ đều là ân huệ mà Bạch gia các ngươi ban cho. Hiện giờ ta cũng không muốn vòng vo lãng phí thời gian làm gì. Nói thẳng luôn đi, lần này ta tới đây, một là muốn xóa bỏ hôn sự với Mục Minh Châu, hai là muốn khôi phục thân phận vốn có của mình, từ nay về sau không còn bất cứ quan hệ gì với Bạch gia các ngươi nữa. Về phần trong chút thời gian trước đây, Bạch gia các ngươi dựa vào cái tên ‘Bạch Thông Thiên’ này chiếm được những lợi ích gì, ta cũng không định hỏi tới. Cũng xem như là đền bù tổn thất cho danh ngạch tham gia đại điện Khai Linh của Bạch gia các ngươi. Còn nữa, Bạch gia cũng đừng nghĩ dùng chuyện mạo danh để áp chế tại hạ, Liễu mỗ đã đích thân nói cho tông môn toàn bộ những chuyện có liên quan rồi, cho nên sau khi ta trở lại tông môn, cái tên ‘Bạch Thông Thiên’ này sẽ hoàn toàn biến mất khỏi Man Quỷ Tông." Liễu Minh không khách sao nói một hơi như vậy. Bạch Yên Nhi nghe xong những lời này của Liễu Minh, vẻ tươi cười trên mặt cuối cùng cũng thu lại, nhưng sau khi ánh mắt chớp lóe một hồi, vẫn chậm rãi nói: "Liễu huynh bớt giận, mọi chuyện đều có thể thương lượng, Bạch gia không bao giờ nghĩ tới chuyện sẽ để lộ chuyện mạo danh với cao tầng quý tông. Nếu Liễu huynh không hài lòng hôn sự với Mục Minh Châu này, khi trở về tiểu muội sẽ nghĩ cách khuyên bảo gia chủ xóa bỏ hôn ước này. Nhưng Liễu huynh muốn cứ như vậy mà trực tiếp tuyên bố từ nay về sau cắt đứt quan hệ với Bạch gia, chuyện này không khỏi quá tuyệt tình một ít. Không gạt Liễu huynh, hiện tại Bạch gia chúng ta đang phát triển tới thời điểm mấu chốt, nếu như lúc này thiếu tên tuổi ‘mười đại đệ tử Man Quỷ Tông’ của Liễu huynh, chỉ sợ hậu quả xấu của việc khuếch trương nhanh chóng sẽ lập tức lộ ra, Bạch gia e rằng sẽ bị đại họa lâm đầu a." Thần sắc Bạch Yên Nhi thay đổi mấy lần, cuối cùng lộ vẻ tội nghiệp nói. "Chuyện đó thì có quan hệ gì với Liễu mỗ. Hình như ta vừa nói, từ nay về sau ta là ta, Bạch gia là Bạch gia, không còn liên quan gì đến nhau. Nếu không thế gia Luyện Khí trên Đại Huyền Quốc nhiều vô số kể, chẳng lẽ nhà nào gặp chuyện nguy nan, ta đều phải ra tay giúp đỡ hay sao?!" Liễu Minh khoanh tay trước ngực, mặt không hiện lên chút cảm xúc nào, nói. Bạch Yên Nhi thấy vậy, trong lòng nhất thời không biết làm thế nào cho phải. Mặc dù tu vi của nàng không cao, hiện giờ cũng chỉ là một Linh Đồ sơ kỳ mà thôi, nhưng dựa vào dung nhan xinh đẹp của mình, cho dù ở trong hàng ngũ Linh Đồ Thiên Nguyệt Tông cũng coi như là người có chút tiếng tăm. Thậm chí ngay cả một ít nam đệ tử ngoại tông cũng vô cùng si mê. Nhưng không ngờ người thanh niên thế thân đệ đệ đứng trước mắt này, lại hết sức thờ ơ với dáng vẻ đáng thương của nàng như vậy, dường như ý chí trời sinh sắt đá vậy. Mà loại nam tử với khuôn mặt cơ bản không biểu lộ chút cảm xúc nào này, lại khiến cho Bạch Yên Nhi suy nghĩ một lượt, không khỏi vô thức nhớ tới một người khác. Người nọ đối mặt với lúc nàng tràn đầy vẻ nhu tình cũng không có chút cảm xúc nào, hầu như toàn bộ tâm tư đều đặt trên việc tu luyện. Nghĩ tới đây, thần sắc Bạch Yên Nhi không kìm được hiện lên chút cổ quái, nhưng sau khi ổn định lại tâm thần, bỗng nhiên nói ra một tràng khiến cho Liễu Minh nao nao. "Liễu huynh, nếu hiện giờ ngươi đã có ý định đoạn tuyệt quan hệ với Bạch gia, tiểu muội cũng không nên nói thêm gì về điều này nữa. Nhưng nếu Bạch gia chúng ta lại làm tiếp một số giao dịch với Liễu huynh, để đổi lấy sự ủng hộ trên danh nghĩa của ngươi, có lẽ không phải là việc gì khó a." "Tiếp tục giao dịch, Bạch gia các ngươi còn có thể đưa ra điều kiện gì nữa đây?" Liễu Minh nghe thế, cũng không cảm thấy quá kỳ quái, thản nhiên hỏi một câu. "Ừm, việc này rất trọng đại. Như vậy đi, Liễu huynh đợi một lát nữa, ta sẽ đi mời gia phụ và Nhị thúc của ta tới đây một chuyến, để bọn họ đích thân nói chuyện với Liễu huynh về việc này, ngươi thấy thế nào?" Bạch Yên Nhi nghiêm mặt nói. "Được, Liễu mỗ cứ nghe qua một lần rồi sau hẵng nói." Đuôi lông mày Liễu Minh nhướng lên, tỏ vẻ không quan trọng nói. Bạch Yên Nhi mỉm cười, sau đó lập tức cáo từ rời đi. Chỉ sau thời gian dùng hết một bữa cơm, tiếng bước chân ngoài cửa lần nữa vang lên, Bạch Yên Nhi đã dẫn gia chủ Bạch gia và Bạch lão nhị xuất hiện trước mặt Liễu Minh. "Liễu công tử, Bạch mỗ rất xấu hổ, hôm nay mới biết thì ra hôn sự với Mục gia đã gây cho các hạ phiền toái lớn như vậy, trong lòng công tử có oán giận cũng là chuyện rất bình thường. Nhị đệ, ngươi hãy lấy ra vật kia đi, Liễu công tử hãy coi đây là vật nhận lỗi của Bạch gia chúng ta." Gia chủ Bạch gia vừa thấy Liễu Minh, thái độ cực kỳ kính cẩn, sau khi mặt mũi tràn đầy vẻ hổ thẹn nhận lỗi mấy câu, liền phân phó lão nhị Bạch gia bên cạnh một câu. Lão nhị Bạch gia nghe vậy, lập tức lấy ra một hộp ngọc tinh xảo tuyệt luân, hai tay nâng lên. "Lúc trước ta đã nói rồi, ân nghĩa trước kia giữa ta và Bạch gia xem như hoàn toàn xóa bỏ, vô công bất thụ lộc, tại hạ sẽ không nhận vật của Bạch gia. Bạch đạo hữu nói Bạch gia định làm một số giao dịch khác với ta, hiện giờ hãy nói cho ta nghe một chút đi." Liễu Minh thản nhiên liếc qua hộp ngọc, lập tức khoát tay chặn lại, nói. Gia chủ Bạch gia thấy vậy, vẻ tươi cười trên mặt có chút đọng lại, sắc mặt lão nhị Bạch gia thì đã có chút khó coi rồi. Nhưng ngược lại sau khi đôi mắt đẹp của Bạch Yên Nhi chớp lên một cái, liền khẽ cười một tiếng, nói: "Phụ thân, con đã nói là Liễu huynh không thích vòng vo, người cứ nói thẳng chuyện giao dịch đi, như vậy nói không chừng còn có thể để lại cho Liễu huynh một chút ấn tượng tốt về Bạch gia chúng ta." "Ha ha, vậy tại hạ có chút thất lễ rồi. Nếu đã như vậy, Bạch mỗ sẽ nói thẳng. Lúc trước tiểu nữ có lẽ đã nói đại khái tình cảnh tiến thoái lưỡng nan của Bạch gia chúng ta cho Liễu công tử biết, cho nên Bạch gia chúng ta hy vọng công tử vẫn tiếp tục sử dụng cái tên Bạch Thông Thiên trong mấy năm tới, không cần vội vàng khôi phục tên thật của mình. Mà với tư cách là cái giá để trao đổi, Bạch gia chúng ta đã đặc biệt chuẩn bị một phần hậu lễ cho Liễu công tử. Đây là danh sách lễ vật, công tử xem xem có thỏa mãn hay không!" Bạch Hưng Lưu cười gượng một tiếng rồi nói, sau đó một tay liền thò vào trong ngực lấy ra một trang giấy, hai tay đưa lên.