Ma Thiên Ký
Chương 1502
Dịch giả: bé Mỡ
Liễu Minh chớp mắt một cái, sau đó nhanh như cắt bắn ra một tia sáng màu đen kéo cây kiếm hình con rắn đến trước người. Cây kiếm màu xanh nước biển tỏa ra từng đợt sáng Lam dịu nhẹ, khi bị ánh sáng đen quấn lấy nó lập tức giãy dụa muốn chạy trốn. Liễu Minh trông thấy nhanh chóng liền đánh ra hai pháp quyết nhập vào bên trong cây kiếm màu xanh nước biển. Ngay lập tức cây kiếm không còn giãy dụa nữa mà ngoan ngoãn bị thu đến tay. Liễu Minh nhẹ nhàng vuốt ve cây kiếm, một luồng hơi lạnh từ trên cây kiếm truyền vào trong cơ thể.
“Kiếm tốt!” Hắn vui mừng quá đỗi, cây kiếm màu xanh nước biển này lại chính là một Huyền Linh chi bảo thuộc tính Thủy, về phẩm chất còn cao hơn cả Tổn Ma Tiên.
Liễu Minh ngắm nhìn thật lâu rồi mới cất đi, sau đó lại xem xét đống thi thể nát bét của Nguyên Thủy Ma Chủ. Giờ đây Ma Chủ chỉ còn lại máu thịt bầy nhầy nhưng bên trên còn có một chiếc nhẫn màu đen tỏa sáng. Liễu Minh cực kỳ kích động liền vội vàng vẫy tay thu Giới Chỉ vào. Nguyên Thủy Ma Chủ tung hoành Hạ giới vô số năm tháng chắc chắn sẽ cất chứa một lượng tài phú khổng lồ.
Liễu Minh nhanh chóng dùng thần niệm dò xét bên trong Giới chỉ, sau một lúc hắn phấn khích mừng rỡ như điên. Bên trong Giới chỉ là một không gian chứa đồ cực lớn, bầy la liệt các loại trân bảo, những thứ khác không kể đến nhưng Huyền Linh chi bảo có đến năm sáu kiện rồi. Còn có Đại Phủ màu đen cùng pháp bảo ống sáo lúc trước Ma Chủ sử dụng cũng nằm ở đây.
Liễu Minh còn đang muốn lục lọi thật kỹ càng thì trên không trung truyền đến một tiếng nổ đinh tai nhức óc.
Tòa thành màu đen dp Khôi Lỗi khổng lồ biến thành đang phát ra từng quầng sáng đen nhánh đang bay về phía xa, tốc độ độn thật là nhanh nháy mắt đã không thấy bóng dáng đâu cả.
Liễu Minh giật nảy mình, chăm chú nhìn về phía tòa thành màu đen mà chau mày.
Nguyên Thủy Ma Chủ bị Cự chỉ do Thiên Phạt Địa Kiếp hóa thành chấn thành thịt nát rồi, Nguyên Thần cũng tiêu tán không thể sống sót, Khôi Lỗi khổng lồ kia còn có người khác điều khiển sao?
Hắn vừa nghĩ vừa nhớ đến Kỳ Diệu ở trong Mê hồn hạp cốc, chả lẽ cái Khôi Lỗi khổng lồ này bị thuộc hạ khác của Nguyên Thủy Ma Chủ triệu hồi sao?
Trong lòng Liễu Minh nghĩ vậy nhưng cũng không có đuổi theo sau.
Lúc này hắn đang bị thương nặng, ngộ ngỡ gặp phải tên thuộc hạ nào đó của Nguyên Thủy Ma Chủ thì rất nguy hiểm, trước tiên cứ tìm một chỗ dưỡng thương rồi tính tiếp. Trước khi rời đi Liễu Minh búng một ngón tay về phía thi thể của Nguyên Thủy Ma Chủ, lập tức có hai luồng hỏa cầu bốc cháy hừng hực phát ra. Nhưng điều làm hắn ngạc nhiên đó là thi thể của Ma Chủ dưới ngọn lửa cháy lại không hề bị hủy diệt.
“Đúng là không hổ danh là Vĩnh Sinh cảnh, đến cả thi thể đã nát bét rồi mà dùng Chân Hỏa đốt mà vẫn không bị hủy.” Liễu Minh cảm thấy thật khâm phục, sau đó miệng lẩm bẩm vài câu rồi trong miệng bắn ra một phù văn đỏ thẫm dung nhập vào ngọn lửa đang cháy.
Hỏa diễm đang cháy bỗng dưng bùng lên, phát tán ra những luồng lửa điên cuồng mang đầy lực lượng Pháp Tắc thuộc tính Hỏa. Khi ngọn lửa được tăng phúc, thi thể của Nguyên Thủy Ma Chủ từ từ bị hòa tan, rồi hóa thành cột khói đen tỏa ra khắp nơi.
Chỉ một lát sau, thi thể của Nguyên Thủy Ma Chủ đã cháy gần hết.
Khói đen tản ra, bỗng nhiên xuất hiện một quả cầu màu đen, mặc kệ lửa xung quanh có thiêu đốt thế nào chăng nữa quả cầu không hề hấn gì.
Điều này làm cho Liễu Minh giật nảy mình, Nguyên Thần của Ma Chủ đã bị đánh tan nát, mọi mảnh vỡ pháp tắc đều bị hủy diệt, theo lẽ thường thì sẽ không còn tồn tại quả cầu như này mới phải chứ?
Hắn liền trầm ngâm một lúc, sau khi ngọn lửa tắt chỉ còn lại quả cầu đen thui. Quả cầu phát ra từng chùm sáng âm u, ẩn bên trong còn có những ánh sáng màu tím nhạt đang chuyển động, bên trong còn ẩn chứa một luồng năng lượng kỳ lạ. Lại làm Liễu Minh thêm giật mình lần nữa đó là chấn động từ đó phát ra sao mà giống với với mảnh vỡ cuối cùng của bong bóng lồng giam đến thế? Nhất là đám khí tím đang tỏa ra năng lượng chấn động kia kìa.
Hắn đang đắn đo rồi ngay sau đó vung tay lên, trước người xuất hiện một viên cầu màu tím, đó chính là khí tức bổn nguyên của La Hầu biến thành.
Mấy trăm năm qua viên cầu tím vẫn không ngừng thu nạp Thiên Địa Nguyên Khí, xem tình hình so với trước đã biến đổi rất nhiều, nó đang dần dần phát tán ra ánh sáng tím rực rỡ hơn trước. Mặt ngoài của viên cầu là một tầng tinh thể màu tím trông giống như vỏ trứng, trông rất giống như noãn của Yêu Thú vậy, mà nó ngày càng lớn dần lên. Viên cầu tím vừa mới hiện thân, nó như phát hiện ra được điều thú vị mà toàn thân phát ra ánh sáng tím sáng chói, rồi một tiếng “Vèo” nó bay thẳng đến phía quả cầu màu đen.
Liễu Minh rất ngạc nhiên nhưng cũng không ngăn cản. Viên cầu tím đến gần quả cầu màu đen rồi lập tức thôn phệ. Chỉ sau mấy hơi thở quả cầu màu đen đã bị cắn nuốt không còn chút nào, mà viên cầu tím thì càng phát ra ánh sáng mãnh liệt, rồi căng nứt ra mọi phía. Bỗng chốc một tiếng “Ken két” vang lên, mặt ngoài của viên cầu tím đã rạn nứt ra.
Liễu Minh liền hoảng hốt khi thấy viên cầu tím phát ra từng âm thanh vỡ vụn, rồi một con thú non màu tím liền chui ra. Trên người thú non khoác một bộ lân giáp màu tím, sau lưng có một đôi cánh thịt còn trên đầu có hai cái sừng nhọn màu trắng, nhìn nó rất giống một con rồng nhỏ, nhưng so với Long tộc thì hoàn toàn khác hẳn, nó có một đôi mắt đen to tròn lúng liếng trông rất là đáng yêu.
Liễu Minh chợt bất ngờ, lúc này không biết nên sử sự như thế nào. Thú con màu tím đung đưa thân hình, sau đó liếm rồi nuốt lấy từng miếng vỏ trứng màu tím, sau khi ăn xong thân hình của nó lại lớn thêm một chút, từ trên thân còn tỏa ra chút ít Yêu khí. Thú con màu tím bỗng nhiên bay đến trước người của Liễu Minh.
“Thế nào? Thấy ta sống lại có giật mình hay không?” Thú con màu tím bỗng mở miệng nói tiếng người.
“Ngươi chính là La Hầu tiền bối sao?” Liễu Minh sau khi nghe xong mà không tin nổi vào tai mình lập tức hỏi lại.
“Đương nhiên chính là ta, chả nhẽ còn có ai khác nữa sao?” Thú con màu tím phát ra những tiếng nói non nớt nhưng giọng điệu lại mang khí khái của một người từng trải, quả thật rất buồn cười.
“Không còn ai, nhưng mà trước kia tiền bối nói về việc sống lại mà ta lại không hề nghĩ đến hình thức này, nên rất là kinh ngạc.” Liễu Minh vui vẻ đáp lại.
“Việc này không có gì lạ, bản thể của ta là một kỳ thú Thượng Cổ, có năng lực Niết Bàn trùng sinh, sau khi cắn nuốt hai luồng Hồng Mông Tử Khí thì mới thuận lợi sống lại được.” Thú con màu tím liền giải thích với giọng lanh lảnh.
“Hồng Mông Tử Khí là vật gì vậy?” Liễu Minh bất ngờ khi nghe đến cái tên này liền nhanh chóng hỏi lại.
“Hồng Mông Tử Khí là một loại khí tức thuộc về Thiên Địa bổn nguyên, việc này ngươi hiện nay chưa cần biết sớm, sau khi ngươi phi thăng lên Thượng giới tự nhiên sẽ hiểu rõ ngay thôi.” Thú con màu tím ngáp một cái rõ to rồi trả lời một cách hời hợt.
Liễu Minh nghe xong cũng chỉ biết gật đầu rồi không hỏi thêm câu nào nữa.
“La Hầu tiền bối đã sống lại, tiếp theo có dự tính gì không?” Liễu Minh liếc nhìn La Hầu rồi hỏi.
“Hôm nay mặc dù ta đã sống lại, nhưng thực lực còn rất yếu, cần được ngươi bảo vệ nên ta tốt nhất là sẽ đi theo ngươi rồi.” La Hầu trả lời.
“Như thế thì quá tốt rồi, có La Hầu tiền bối ở bên trong lòng tại hạ cũng thấy an tâm hơn nhiều. Tiền bối cứ yên tâm ngài không phải giống như Hạt Nhi và Phi Nhi có khế ước chủ tớ với tại hạ, người cứ tự do hoạt động. Mai sau nếu tiền bối muốn thì cũng có thể rời đi bất cứ lúc nào.” Liễu Minh mừng ra mặt vội vàng nói.
“Không, ta cần phải khế ước chủ tớ trở thành Linh thú của ngươi.” La Hầu nhanh chóng đáp lại.
“Sao tiền bối lại nói như thế??” Liễu Minh chợt giật mình khi biết quyết định của La Hầu.
“Ngươi hiện nay đã là Vĩnh Sinh cảnh, chỉ có thể làm Linh thú của ngươi mới có thể theo ngươi phi thăng được. Thiên Địa Nguyên Khí ở Hạ giới quá mỏng manh, chỉ có lên Thượng giới ta mới có thể khôi phục tu vi cùng với trí nhớ trước kia.” La Hầu hai mắt chớp chớp ngây thơ trả lời nghi vấn của Liễu Minh.
“Ồ thì ra là vậy.” Liễu Minh nghe xong cũng cảm thấy vui vẻ rồi gật đầu.
La Hầu vốn là dị thú Thượng Cổ, kiến thức hay cách nhìn nhận đều vượt xa hắn, nếu có La Hầu kề bên thì chắc chắn là một trợ giúp rất lớn. Lâu Hầu rung rung đôi cánh rồi bay lên đậu vào bả vai của Liễu Minh.
“Thôi nào chúng ta đi mau.” La Hầu nhanh chóng mở miệng nói ra.
“Đi đâu cơ?” Liễu Minh không hiểu ý nói của La Hầu nhanh chóng hỏi lại.
“Đi Ma Hoàng điện chứ còn đi đâu, lúc trước ta chưa sống lại nhưng trận chiến của ngươi và Nguyên Thủy Ma Chủ ta cũng biết. Ngươi cùng mấy lão già trên Thượng giới chém chết thân thể Ma Chủ kia cứ tưởng là giết được hắn rồi sao?” La Hầu nhìn Liễu Minh với vẻ khinh thường rồi nói.
Liễu Minh giật mình hỏi lại:
“Kính xin tiền bối giải thích rõ ràng.”
“Các ngươi vừa giết chỉ là chủ hồn của Nguyên Thủy Ma Chủ mà thôi, ngươi cũng hiểu tên Ma Chủ này giỏi nhất là bí thuật phân hồn, với cả tên đó là lão quái sống vả trăm vạn năm chả lẽ lại không chuẩn bị gì sao?” La Hầu bắt đầu giải thích.
Liễu Minh nghe xong mà cảm thấy hoảng hốt, cũng nhớ lại lời nói trước khi chết của Ma Chủ, cùng với tòa thành đen mới vừa phi độn xong thì hắn đã rõ.
“Nói thật ra là Luân Hồi cảnh gồm một trăm linh tám giới có ngàn vạn sinh linh đều chính là phân hồn của Ma Chủ, chả qua dưới cấm chế nơi đây nên thần trí bị đần độn mà thôi. Trí nhớ cùng với hồn chính thức chắc chắn là trong Ma Hoàng điện. Tuy bây giờ có đi đã muộn nhưng cũng phải thử một lần.” La Hầu vừa suy nghĩ vừa giải thích cho Liễu Minh.
Sắc mặt của Liễu Minh liền sa sầm lại, cũng không nói thêm câu nào nữa mà nhanh chóng đuổi theo hướng tòa thành màu đen bỏ trốn. Trong khi phi độn hắn nhanh chóng lấy ra mấy viên đan dược để khôi phục pháp lực, hắn nhanh chóng dùng Minh Cốt Quyết để tiêu hóa dược lực để rót vào Linh Hải đang khô cạn.
Tu vi của Liễu Minh hiện nay là Vĩnh Sinh cảnh cho nên việc hấp thụ thiên địa nguyên khí cùng với chuyển hóa đan dược đều nhanh hơn trước gấp bội. Chỉ cần vừa phi độn vừa hấp nạp cũng đã khôi phục Pháp lực một cách nhanh chóng. Thân thể của Liễu Minh bị thương rất nặng nhưng nhờ có Thiên Yêu tinh huyết nên thân thể khô kiệt đã hồi phục phần nào, pháp lực cũng đã thoải mái sử dụng.
“La Hầu tiền bối theo người thì những người Thượng giới kia chắc chắn là biết việc Ma Chủ chưa chết, tại sao bọn họ lại không truy giết đến cùng?” Liễu Minh đang dùng độn quang mà đuổi theo cung điện màu đen nhưng vẫn không quên hỏi La Hầu về những thắc mắc trong lòng.
“Những tên Thượng giới kia đương nhiên biết rõ, nhưng mục đích chính của bọn họ chính là Huyết Mục mà thôi, chủ hồn của Ma Chủ đã bị diệt, còn những phân hồn khác thì phải còn lâu lắm mới có thể tạo ra được uy hiếp đối với họ, vì thế bọn chúng không thèm để ý đến những phân hồn đó.” La Hầu trả lời với vẻ lạnh nhạt hờ hững.
Truyện khác cùng thể loại
164 chương
988 chương
330 chương
242 chương
223 chương