Ma Thiên Ký
Chương 1486
Dịch giả: Quyle019
Nguyên Thủy Ma Chủ nhìn thấy cái tên phía trên ngọc bài trở nên xám xịt, sắc mặt không khỏi âm trầm thêm vài phần.
"Là ai, mà ngay cả Kỳ Diệu cũng không phải là đối thủ?" Nguyên Thủy Ma Chủ chau mày, thì thào tự nói.
Ánh mắt của y nhìn một vòng quanh đại điện, cánh tay vung lên, một sóng ánh sáng màu đen giống như dòng nước lan truyền ra xung quanh, rất nhanh đã tra xét toàn bộ hiện trường một lần. Dấu vết chiến đấu ở nơi này đã bị người khác xóa đi, hơn nữa cũng không lưu lại một chút khí tức nào cả.
Nhưng vào lúc này, ở một góc hẻo lánh bên trong đại điện chợt lóe lên một chút ánh sáng. Nguyên Thủy Ma Chủ nhíu mày, thân hình nhoáng lên một cái bay qua đó. Hắn khẽ vẫy tay, hút lấy điểm ánh sáng này vào trong tay, hiện ra một mảnh đá vụn màu xanh chỉ lớn bằng cái móng tay.
"Mặc Tinh Ngọc?" Trong tay Nguyên Thủy Ma Chủ phát ra một cỗ ánh sáng màu đen, bao kín mảnh đá vụn màu xanh vào bên trong, sau một lát trong miệng thì thào nói.
Ngoại trừ mảnh đá vụn màu xanh này ra thì trong đại điện cũng không còn sót lại vật gì nữa. Ngón tay Nguyên Thủy Ma Chủ hơi phát lực, bóp nát khối thủy tinh màu nâu đang cầm trong tay. Chỉ có mỗi vật này, cho dù là y, cũng không thể điều tra ra được điều gì.
"Bên trong Luân Hồi Cảnh không có khả năng có tồn tại Vĩnh Sinh Cảnh, người có tu vi Thông Huyền hẳn là không ai có thể đánh chết Kỳ Diệu được, nhưng mà cũng không có gì là tuyệt đối..." Nguyên Thủy Ma Chủ suy nghĩ trong lòng.
Trong Luân Hồi Cảnh này hẳn là đã xảy ra chuyện gì đó ngoài dự đoán của y. Sắc mặt Nguyên Thủy Ma Chủ âm hàn, lẳng lặng đứng bên trong đại điện một lúc lâu, sau đó xoay người đi vào trong pháp trận màu đen, ánh sáng màu đen chợt lóe lên, thân ảnh biến mất không còn tung tích.
Trong Ma Hoàng Cung của Trung Ương Luân Hồi Cảnh, thân ảnh Nguyên Thủy Ma Chủ xuất hiện ở trong một tòa pháp trận cực lớn, sau đó đi ra ngoài. Chỉ một lúc sau, Nguyên Thủy Ma Chủ đi tới bên trong một tòa cung điện rất lớn. Lơ lửng giữa không trung tòa cung điện là một cái Luân Bàn tím biếc lớn hơn mười trượng, ngoài viền của Luân Bàn có khắc rất nhiều phù văn cổ quái, ẩn ước số lượng hơn trăm cái.
Nguyên Thủy Ma Chủ giơ một tay lên, Tử Sắc Luân Bàn phát ra ánh sáng yếu ớt sau đó chầm chậm quay vòng tròn, khu vực chính giữa của Luân Bàn giống như Kính Vạn Hoa* vậy, một đám quầng sáng màu tím bay nhanh hiện ra, cảnh sắc bên trong từng quầng sáng là không giống nhau, có núi tuyết, có thảo nguyên, có hải dương, bên trong cũng không thiếu sinh linh hoạt động.
Theo sự xoay tròn của Luân Bàn rất lớn kia, cảnh sắc bên trong quầng sáng màu tím kia cũng nhanh chóng thay đổi.
Sắc mặt Nguyên Thủy Ma Chủ có chút âm trầm khoanh chân ngồi xuống, trong tay không ngừng đánh ra từng đạo pháp quyết, đồng thời ánh mắt không ngừng đảo qua những cảnh tượng bên trong. Dị biến của Luân Hồi Cảnh lúc này khiến cho vị Ma Chủ này hết sức lo lắng. Hơn nữa chẳng biết tại sao, từ đầu đến cuối trong lòng hắn cứ quanh quẩn một cỗ cảm giác khó hiểu, nếu không tìm ra được nguyên do, chỉ sợ y cũng không thể hạ tâm tĩnh tọa tu luyện.
...
Liễu Minh chỉ cảm thấy trước mắt tràn đầy hai loại ánh sáng màu đen trắng, sau một hồi đất trời quay cuồng, ánh sáng màu đen trắng trước mặt chợt tắt, hắn vừa thanh tỉnh một chút đã thấy bản thân mình đang rơi tự do rất nhanh xuống dưới. Tay hắn vội vàng bấm pháp quyết, trên người lóe ra ánh sáng màu đen, dừng ở giữa không trung.
Giờ phút này trước mắt hắn là một không gian sáng ngời, phía dưới một dãy núi liên miên hùng vĩ, mỗi một ngọn núi đều cao lớn lạ thường, ngọn núi bình thường đã cao tới mấy ngàn trượng, ngọn núi ngoài vạn trượng lại thì nhiều không kể xiết, đưa mắt nhìn thì thấy vô số ngọn núi cực lớn như xuyên thẳng chân trời, giống như thông suốt Thiên Địa, giống như Kình Thiên Cự Trụ ở thời Thượng Cổ, hiển thị rõ một cỗ khí tức vô cùng mênh mông nguy nga.
Trong dãy núi, khắp nơi đều là những cây cổ thụ lớn hơn mười người ôm cao vút tầng mây, dòng nước suối thẳm thẳm, một cảnh tượng rất đẹp đẽ thanh tịnh. Hơn nữa trong không gian nơi này ngập tràn Thiên Địa Linh Khí nồng đậm, không một nơi nào hắn từng đi qua trước kia có thể sánh bằng được. Điều này khiến cho hắn không khỏi âm thầm tấm tắc khen lạ.
Trong rừng núi phía dưới, các loại kỳ hoa dị thảo, linh thảo linh dược có thể thấy được ở khắp nơi, hơn nữa đều là chủng loại hắn chưa từng thấy qua. Liễu Minh kìm nén lại lòng kinh ngạc trong lòng, một tay bấm niệm pháp quyết, thân thể chợt lóe lên giống như thuấn di, đã hạ xuống phía trên một đỉnh núi. Đột nhiên hắn nghĩ tới điều gì đó, quay đầu nhìn lại phía không trung, chỉ thấy bầu trời cách đầu mấy ngàn trượng có một quang trận bảy màu đang dần dần tan vỡ, hiển nhiên đây là truyền tống pháp trận đã đưa hắn truyền tống tới đây.
Liễu Minh quay đầu, nhìn về phía bóng râm trên núi, ở đó có một gốc linh thảo màu xanh biếc sinh trưởng, trên mỗi cành cây xanh biếc có mấy đóa hoa sen mộc mạc đẹp đẽ mọc ra, hoa sen tỏa ra một cỗ khí tức băng lạnh. Hơi nước xung quanh đều đóng thành băng, khiến cho sương trắng mờ mờ bao bọc xung quanh linh thảo, bay lên tạo thành hình xoắn ốc, nhìn qua thì tưởng như mộng ảo.
"Hàn Ngọc Tuyết Liên?" Ánh mắt Liễu Minh chợt lóe, nhận ra gốc linh thảo này.
Vật này là linh thảo thuộc tính Thủy cực kỳ trân quý. Linh dược này có thể dùng cho luyện chế một vị gọi là Tuyết Liên Tâm Đan, đối với tồn tại Thông Huyền cũng có rất nhiều tác dụng, căn bản sớm tuyệt tích ở đại lục Trung Thiên, không ngờ được rằng hắn ở trong này lại tùy tiện tìm được một gốc cây. Thần thức Liễu Minh đảo qua, trong vòng ngàn dặm xung quanh, linh thảo ngang cấp với Hàn Ngọc Tuyết Liên này không ngờ có nhiều đến vài chục cây, cũng có mấy gốc linh thảo linh quả tản mát ra linh khí còn lớn hơn cả Tuyết Liên.
"Nơi này là địa phương nào?" Chẳng lẽ là một chỗ giống như phế tích Thượng Giới kia?" Trong lòng Liễu Minh không khỏi suy đoán
Ngoại trừ Thượng Giới, thật sự là hắn không thể nghĩ được ra nơi nào khác sở hữu Linh Sơn Phúc Địa như thế này. Một lúc sau, hắn khẽ lắc đầu, phất tay phát ra một cỗ hắc khí, muốn thu Hàn Ngọc Tuyết Liên này lại.
Vào thời khắc này bên cạnh Tuyết Liên chợt lóe lam quang, một hư ảnh màu lam dài hơn thước bay vụt ra, một chút ánh sáng màu lam như mũi tên bắn thẳng về phía Liễu Minh. Bên trong lam ảnh là một con rắn nhỏ màu lam, toàn thân của nó rất rộng lớn, phía sau lưng có một đôi cánh thịt mọc ra, trên người tản mát ra mùi tanh nồng đậm, nanh trong miệng rắn mơ hồ tỏa ra ánh sáng xanh, hiển nhiên là có chứa chất kịch độc.
"Lam Tinh Phi Xà..." Ánh mắt Liễu Minh chợt lóe, cong ngón búng ra.
Một đạo kiếm khí màu vàng chợt lóe, lập tức chém phi xà màu lam thành hai đoạn, thi thể rơi trên mặt đất, giãy dụa hai cái xong mới bất động.
Hiện tại bên trong linh sơn phúc địa này, ngoại trừ các loại thiên tài địa bảo liên tiếp xuất hiện, cũng không thiếu các yêu thú, vừa vặn hắn mới chém giết một đầu yêu thú Thiên Tượng cảnh.
"Xem ra nơi này cũng không phải một chỗ hoàn toàn yên ổn, phải cẩn thận hơn mới được." Liễu Minh thu hồi Hàn Ngọc Tuyết Liên, cũng không tiếp tục đến chỗ khác thu lấy linh dược.
Nếu như là ngày thường, khẳng định là hắn phải tìm kiếm cẩn thận một phen, chẳng qua mục đích chuyến này của hắn không phải vậy, không có lòng dạ thảnh thơi làm thế.
"Cũng không biết cái gọi là khảo nghiệm của Khí Linh ở nơi nào?" Liễu Minh ngỡ ngàng nhìn quanh, miệng thì thào lẩm bẩm.
Giờ phút này hắn cũng không nhìn ra được manh mối gì cả, sau khi cân nhắc một chút, thân hình khẽ động, hóa thành một đạo cầu vồng màu đen, bay thẳng về một nơi nào đó.
...
Một tháng sau.
Một nơi trong không gian thần bí, hai ngọn núi một đỏ một xanh lớn tới mấy vạn trượng ở xa nằm đối diện với nhau, bao xung quanh hai ngọn núi là cánh rừng rậm rạp.
Hai ngọn núi rất lớn đột ngột từ mặt đất mọc lên, nhìn qua thì thấy cao chót vót.
Một đạo độn quang màu đen từ phía xa chân trời đang bay đến, lượn một vòng quanh không trung, hạ xuống một vách đá phía trên ngọn núi màu xanh, một bóng người hiện ra, đúng là Liễu Minh. Trải qua một tháng này tìm kiếm, hắn đã có thêm nhiều hiểu biết đối với không gian thần bí trước mắt này.
Không gian nơi này cũng không lớn, phạm vi chỉ chừng mười mấy vạn dặm, ở giữa có vài dãy núi cực lớn, hai dòng sông lớn ngoằn ngoèo chảy qua. Còn các loại như ao hồ, đỉnh núi khe sâu lại càng nhiều.
Trong một tháng, lấy tu vi của hắn, gần như đã tra xét hết không gian thần bí này một lần, nhưng nơi này hoàn toàn là cảnh tượng núi rừng nguyên thủy, ngoại trừ thiên địa linh khí nồng đậm ra thì cũng chẳng còn chuyện gì khác thường nữa. Còn về thứ mà Ma Thiên gọi là bảo vật để đối phó với Ma Chủ, thêm cả khảo nghiệm theo lời của Khí Linh Lồng Giam, căn bản không có tung tích.
Liễu Minh chau mày, lập tức lật tay lấy ra một khối ngọc giản màu xanh, bên trong ngọc giản là một bộ bản đồ, đúng là trong một tháng này, hắn tận mắt tự mình nhìn thấy rồi vẽ ra bản đồ không gian. Bản đồ gần như đã hoàn chỉnh, thần sắc trên mặt hắn lộ ra một tia trầm ngâm, trong lòng thầm nghĩ lại xem mình dọc theo con đường này có bỏ sót địa phương nào hay không. Trong khi hắn đang trầm ngâm, bên trong một khối thanh thạch phía sau hắn truyền ra từng hồi âm thanh sột soạt, hơn mười con nhện lớn vài thước bò ra.
Liễu Minh thôi suy nghĩ, quay người lại xem.
Toàn thân thể những con nhện này đen thui sáng bóng, trên người mọc ra những sợi lông màu đen to ngắn, hai con mắt hiện ra màu đỏ chót, thoạt nhìn có vẻ dữ tợn. Con nhện đầu lĩnh thét lên một tiếng chói tai, nhún người, lập tức nhảy dựng lên, đánh tới phía Liễu Minh. Những con còn lại cũng theo sát ngay phía sau, bay nhanh tới vị trí họ Liễu đang ứng.
Liễu Minh nhíu mày, những con nhện này đều là đê giai yêu thú, linh trí thấp, đương nhiên là hắn sẽ không đặt vào mắt, chẳng qua là đang suy nghĩ bị cắt ngang khiến cho nội tâm hắn có chút tức giận. Hắn nhíu mày lại, miệng lẩm bẩm vài câu thần chú, một tay vung lên, một cổ kính màu trắng xuất hiện trước người hắn, đúng là Hồn Thiên Kính.
Ánh sáng dịu dàng trong Hồn Thiên Kính hiện ra, bao phủ hơn mười con nhện vào trong. Thân hình của hơn mười con nhện kia bị cố định giữa không trung, không tiến tới được, cũng không hạ xuống được, dường như không gian cô đọng lại, trông cực kỳ quỷ dị.
Liễu Minh trông thấy cảnh này, ánh mắt lộ ra tia vui vẻ, gật gật đầu. Trong một tháng này, hắn đã tế luyện sơ bộ Hồn Thiên Kính một chút. Kính này không hổ danh là Huyền Linh Chi Bảo, rất nhiều tác dụng kỳ diệu, thần thông cầm cố không gian vừa rồi chính là một loại mà hắn tìm hiểu được ra. Hắn phất tay đánh ra một đạo pháp quyết, miệng niệm chú ngữ, giữa bạch quang chợt hiện ra một phiến bạch sắc hỏa diễm trong suốt. Những con nhện màu đen này khẽ đụng đến bạch sắc hỏa diễm, nhanh chóng bị tan ra giống như tuyết tan mùa xuân, không để lại chút dấu vết nào hết.
Một tay Liễu Minh khẽ vẫy, bạch quang tiêu tán, Hồn Thiên Kính trở lại trong tay hắn. Hắn nhìn cổ kính trong tay, thần sắc trên mặt lộ ra một tia trầm ngâm. Hắn biết bảo vật này ẩn chứa nhiều loại lực lượng Pháp Tắc, nhưng đến giờ cũng không thể hiểu thấu được chút nào, Pháp Tắc này cũng không phải là một trong sáu loại lực lượng Pháp Tắc mà hắn đã nắm giữ, có điều là trong đó có một loại Pháp Tắc, mơ hồ có lực lượng khắc chế với Hắc Ám Pháp Tắc trên người hắn, có lẽ đó là Quang Minh Pháp Tắc đối lập với Hắc Ám Pháp Tắc.
Hắn khẽ lắc đầu, thu Hồn Thiên Kính lại, thân hình vừa động, hóa thành một đạo hắc quang bay về phía xa. Vừa mới bị cắt ngang dòng suy nghĩ, nhất thời hắn cũng không nghĩ được ra cái gì nữa, vậy nên tiếp tục đi nữa, xem có phát hiện thêm ra điều gì khác lạ hay không.
Nửa ngày sau, Liễu Minh đi tới một nơi đồng bằng.
Phía trên đồng bằng này có một mảng lớn rập rạp cây cối màu vàng kim sinh trưởng, thoạt nhìn có chút hùng vĩ. Bên trong biển rừng, có một dòng sông lớn hơn mười dặm chảy qua, sóng nước mênh mông cuồn cuộn vỗ vào bờ, cực kỳ hùng tráng, đúng là một trong hai con sông lớn nhất trong không gian.
Truyện khác cùng thể loại
3 chương
112 chương