Ma Thiên Ký

Chương 147

Dịch giả: Tiểu Quỷ Biên: hungprods Nhưng đầu Phi Lâu này trước kia thuộc về Thạch Xuyên, sau khi rời khỏi đây cũng không thể để lộ ra trước mặt người khác được. Trong lòng Liễu Minh suy nghĩ như vậy, sau đó bèn dùng thần niệm câu thông với Phi Lâu một chút rồi phân phó nó hai câu, một tay liền vỗ lên túi da bên hông. Lúc này một luồng khí đen cuốn ra, thoáng cái đã hút Phi Lâu vào trong. Mặc dù trong tình huống bình thường, Dưỡng Hồn Đại chỉ chuyên dùng để thu giữ Quỷ vật, nhưng hôm nay cũng đành để Phi Lâu vào trong đó cư trú một thời gian ngắn vậy. Đợi sau khi ra ngoài, hắn sẽ tìm một loại túi đặc thù khác chuyên môn bồi dưỡng Ma vật, như vậy chuyện này cũng sẽ được giải quyết một cách đơn giản. Liễu Minh ngồi xếp bằng nghỉ ngơi trong gốc cây chốc lát, sau khi cảm thấy thân thể thực sự không còn vấn đề gì nữa, lúc này mới yên tâm đứng dậy đi ra ngoài. Từ bây giờ cho đến khi cửa vào Bí Cảnh đóng lại chỉ còn mấy ngày nữa, hắn cũng không dám chậm trễ thêm, thân hình vừa lướt ra phía sau hốc cây, liền như tên bắn bay về phía xa xa. Bởi vì con đường trở lại lần này không cần để ý tới bất cứ Linh vật nào nữa, cho nên tốc độ của hắn nhanh hơn lúc mới đến đây rất nhiều. Đương nhiên vì nguyên nhân vẫn phải cẩn thận trường hợp gặp phải mai phục, nên hắn cũng không thực sự dùng toàn lực chạy đi. Cứ như vậy, hắn chỉ tốn khoảng một ngày đã đi ngang qua hơn nửa cánh rừng rậm, vậy mà dọc đường bình an vô sự, cũng không xuất hiện ai đánh lén hoặc chuyện gì cản trở. Trong lòng Liễu Minh vốn cũng có chút khó hiểu, nhưng sau khi cẩn thận suy nghĩ lại, cũng lập tức có vài phần giật mình. Tình hình hiện tại khác xa so với hai ngày trước, mắt thấy kỳ hạn cuối cùng đã đến, chỉ sợ hôm nay tám chín phần mười đệ tử còn sót lại đều tụ tập quanh lối vào bí cảnh rồi. Trong tình huống như vậy, chắn chắc cũng không còn ai đi mai phục người khác nữa. Chỉ có điều không biết rút cuộc tình hình ở đó hiện tại như thế nào, là đệ tử chư tông mạnh mẽ ra tay với nhau, hay là vẫn kiêng kị lẫn nhau mà duy trì trạng thái cân bằng. Trong khi Liễu Minh đang suy nghĩ, bỗng nhiên từ một hướng khác truyền tới mấy tiếng nổ mạnh ‘thình thình’, dường như có một con quái vật khổng lồ nào đó đang nhanh chóng tới gần. Liễu Minh hơi lo lắng, thân hình lập tức dừng lại, đứng thẳng trên một cành cây, hai mắt nheo lại nhìn về phía có tiếng động vừa truyền đến. Chỉ thấy phía bên kia, sau khi một cây đại thụ đột ngột bị đẩy lệch sang một bên, một đầu Khôi Lỗi Cự Viên màu đen cao ba trượng từ phía sau chạy tới. Sau đó nó chỉ lắc lắc mấy cái, đã đứng lại ngay dưới cành cây đại thụ mà Liễu Minh đang đứng. Tiếp đó là một giọng nói kinh ngạc truyền ra từ bên trong thân thể Cự Viên. “Bạch sư đệ, là ngươi sao, thật là trùng hợp!” “Hóa ra là Thiết huynh!” Liễu Minh nhìn nhìn Khôi Lỗi to lớn có chút quen thuộc này, cũng mỉm cười trả lời. Mà lúc này, phần bụng Khôi Lỗi Cự Viên bỗng nhiên lóe lên hiện ra một cái cửa nhỏ hình vuông, từ trong đó thoáng cái đã hiện ra một gương mặt nam tử tròn tròn. Đúng là người đầu tiên hắn gặp được sau khi tiến vào khu vực trung tâm bí cảnh, vị đệ tử Cửu Khiếu Tông tên gọi Thiết Việt kia. “Hắc hắc, ta biết ngay với sự thông minh cơ trí của Bạch sư đệ, nhất định sẽ không có vấn đề gì ở trung tâm bí cảnh. Hôm nay quả nhiên bình yên vô sự. Xem bộ dạng sư đệ có lẽ cũng đang muốn đi tới lối vào a, chi bằng ta và ngươi kết bạn đồng hành. Nói không chừng trên đường đi sau đây, sẽ có những chuyện bất ngờ phát sinh. Đến lúc đó chúng ta cũng có thể giúp đỡ lẫn nhau một chút." Thiết Việt bỗng nhiên nghiêm mặt nói. "Cũng được! Hai tông chúng ta nếu đã kết minh, ta và ngươi đồng hành cùng nhau tất nhiên là an toàn hơn một chút." Liễu Minh chỉ suy nghĩ một chút, liền không chút đắn đo đáp ứng. "Thật tốt quá. Đã có Bạch sư đệ đi cùng, ta cũng không cần phải chui vào trong người đại gia hỏa này để trốn tránh nữa rồi." Thanh niên mặt tròn nghe vậy rất vui mừng, lập tức không biết dùng phương pháp nào mà lại làm cho phần bụng của Khôi Lỗi thoáng cái đã mở ra một lối đi, cũng từ trong đó trượt ra. "Sao, chẳng lẽ từ trước tới giờ Thiết huynh vẫn dùng đầu Khôi Lỗi này chạy đi đấy ư?" Liễu Minh nghe vậy, ít nhiều có chút kinh hãi. Phải biết rằng mặc dù hắn chưa từng học qua Thuật Khôi Lỗi, nhưng vẫn biết rõ để thao túng Khôi Lỗi nhất định sẽ không ngừng tiêu hao Pháp lực và Tinh thần, huống chi là loại Khôi Lỗi cỡ lớn như vậy. "Quả đúng là như vậy. Từ khi ta bị một gã đệ tử Huyết Hà Điện đánh lén trong rừng, cũng chỉ khi ở trong người đại gia hỏa này mới có cảm giác an toàn hơn một chút. Tuy nhiên gia hỏa này lại quá to lớn, đi một quãng đường dài như vậy, ta cũng có chút không chống đỡ nổi." Thiết Viêt thở dài một hơi, trên mặt tràn đầy vẻ bất đắc dĩ, nói. “Thì ra là thế, xem ra Tinh Thần lực của Thiết huynh rất mạnh, chỉ sợ cũng là người đứng đầu trong danh sách đại đệ tử của quý tông a?" Liễu Minh nghe vậy, như có điều suy nghĩ hỏi ngược lại một câu. "Hắc hắc, trước kia Thiết mỗ từng có một ít kỳ ngộ, hiện giờ mới có được Tinh Thần lực thế này. Nhưng muốn nói về thứ hạng, trong thế hệ Linh Đồ của Cửu Khiếu Tông, ta cũng chỉ có thể xếp thứ ba mà thôi." Thiết Việt cười hắc hắc một tiếng trả lời. "Thứ ba? Không biết hai người trước là..." Liễu Minh nghe xong lời này, sắc mặt hơi đổi. Bởi vì hắn có thiên phú nhất tâm nhị dụng, Tinh Thần lực gần như mạnh gấp đôi Linh Đồ bình thường trở lên, nhưng nếu so với đối phương, chỉ sợ vẫn không bằng. Mà bây giờ lại nghe Thiết Việt nói trong Cửu Khiếu Tông có hai người khác có Tinh Thần lực thậm chí vẫn còn mạnh hơn gã, điều này đương nhiên làm cho trong lòng hắn rùng mình. "Một trong hai người kia đương nhiên là Vân sư huynh. Năm đó lúc chọn công pháp tu luyện, ngoại môn công pháp chủ tu ra, Vân sư huynh còn kiêm tu một môn pháp quyết đẳng cấp cao khác có thể tăng tiến Tinh Thần lực của bổn tông. Vân sư huynh mới chỉ luyện thành tầng một đã có thể làm cho tinh thần lực tăng trưởng một lượng lớn. Đáng tiếc, điều kiện tu luyện môn công pháp này cực kỳ hà khắc. Tất cả mọi người từ trên xuống dưới của bổn tông, chỉ sợ cũng chỉ có hai ba nhân tài miễn cưỡng đủ điều kiện tu luyện mà thôi. Về phần vị còn lại, bởi vì thân phận có chút đặc thù, ta cũng không tiện nói rõ cặn kẽ được." Thiết Việt cười cười trả lời. "Vân sư huynh, ở trong bí cảnh ta cũng đã gặp qua, nhưng thật không nhận ra Tinh Thần lực cũng mạnh mẽ như vậy." Liễu Minh khẽ cau mày. "Vân sư huynh đặc biệt thích thuật Luyện Thể, mặc cho ai chứng kiến phương thức tranh đấu của hắn với người khác, đều vô thức xem nhẹ Tinh Thần lực mạnh mẽ của hắn." Thiết Việt lại cười tủm tỉm trả lời. "Đúng là như thế." Liễu Minh gật đầu, hiển nhiên là đồng ý với lời vừa rồi của đối phương. Lúc này, sau khi một tay Thiết Việt bấm niệm pháp quyết, đã biến đầu Khôi Lỗi Cự Viên kia trở thành một quả cầu màu đen rồi thu lại, tiếp đó lại thả ra một con Khôi Lỗi Đường Lang trông rất nhanh nhẹn, gã chỉ nhoáng lên một cái đã cưỡi lên lưng nó. Liễu Minh nhìn hình dáng Khôi Lỗi Đường Lang này có chút quen thuộc, sau đó cũng chỉ nói chuyện vài câu với Thiết Việt, hai người nhanh chóng tiếp tục lên đường. Một người thì cứ nhảy lên nhảy xuống, thoắt ẩn thoắt hiện giữa các cành cây cổ thụ như ma quỷ, còn một người thì chạy như bay trên mặt đất. ****** Một ngày sau, trong một hang động dưới mặt đất bên ngoài Bí Cảnh, sáu vị cường giả Hóa Tinh Kỳ vẫn đang ngồi xếp bằng trên bệ đá, yên lặng thúc giục đồ vật phía trước người, duy trì sự ổn định cửa vào bí cảnh. Nhưng đám mười người cao tầng Ngưng Dịch Kỳ, lại có chút khẩn trương thỉnh thoáng nhìn về phía đoàn ánh sáng màu trắng có chút chớp động trong hư không. Tính toán thời gian, từ hôm nay đến ngày cuối cùng của kỳ hạn ước định đã không còn mấy ngày. Nhưng đến tận bây giờ, vẫn không có bất kỳ một gã đệ tử nào từ trong đó đi ra, điều này đương nhiên làm cho hơn phân nửa mọi người trong hang động có chút bất an. Một lát sau, đoàn ánh sáng màu trắng vẫn đang yên lặng bỗng nhiên bắt đầu sáng lên, đồng thời bên trong dường như có tiếng ‘ầm ầm’ nặng nề truyền ra. "Có người đi ra!" Cũng không biết là ai mừng rỡ thốt ra một tiếng, ánh mắt tất cả mọi người thoáng cái đều nhìn chằm chằm vào quả cầu ánh sáng màu trắng. Mấy vị cường giả Hóa Tinh Kỳ vốn đang nhắm mắt, cũng đều lập tức mở mắt ra. Một luồng ánh sáng năm màu cuốn ra, sáu bóng người cùng lúc xuất hiện trên mặt đất gần đó. Sau khi mọi người đưa mắt nhìn tới, mới phát hiện sáu người này đúng là những đệ tử lúc trước tiến vào bí cảnh, không ngờ mỗi tông lại vừa vặn có một người trong số đó. Thần sắc mọi người không khỏi trở nên khác nhau. "Tuệ Nhi, đã xảy ra chuyện gì? Có phải tất cả mọi người đều đã tụ tập bên kia, đại khái còn bao nhiêu người?" Chưởng môn Man Quỷ Tông không nhịn được mà tiến lên một bước, vội vàng hỏi một nữ tử trong đó. "Bẩm báo Chưởng môn sư bá, những người sống sót đúng là đang tụ tập lại với nhau, đại khái còn có khoảng hai lăm hai sáu người." Tiền Tuệ Nương vội vàng cúi người hành lễ trả lời. "Hơn hai mươi người, nói như vậy thì chỉ có gần nửa số người còn sống mà trở về. Đây chỉ là một bí cảnh tự nhiên, làm sao lại có nhiều người chết như vậy được?" Môn chủ Phong Hỏa Môn nghe vậy, sắc mặt không kìm được mà hơi đổi. "Bí cảnh này dường như cũng không phải là bí cảnh tự nhiên thuần túy, Chúng đệ tử đã gặp phải không ít chuyện ngoài ý muốn ở trong đó." Tiền Tuệ Nương chần chừ một lát, sau đó liền trung thực trả lời. "Ngoài ý muốn?" Lời này lại làm cho đám người Chưởng môn Man Quỷ Tông đều hơi nhíu mày. Thời gian tiếp theo, mấy vị cao tầng mấy tông khác đều dứt khoát gọi tất cả đệ tử các tông đến trước mặt, nhao nhao hỏi thăm một chút chuyện quan tâm. Kết quả đương nhiên là có kẻ mừng người lo. Lúc này, sau khi Chưởng môn Man Quỷ Tông biết chuyện đám người Lôi Thần, Phong Thiền không rõ tung tích, sắc mặt đương nhiên cũng âm trầm xuống vài phần. Nhưng sau khi lão nghe tin Cao Trùng không gặp vấn đề gì, hơn nữa còn có một nửa số người còn sống sót, trên mặt mới có chút vui vẻ. Đúng lúc này, đoàn ánh sáng màu trắng trên không trung lại lần nữa phát ra tiếng nổ vang, thình lình lại có một đám đệ tử được truyền tống ra ngoài. ****** Khi Liễu Minh mở to hai mắt ra, trong đầu tỉnh táo lại từ trong cơn choáng váng, liền phát hiện mình đã một lần nữa xuất hiện trong hang động cực lớn trong lòng đất lúc bắt đầu xuất phát. Mà trái lại đám người cao tầng các tông như Chưởng môn Man Quỷ Tông, đạo sĩ họ Trương … thì chia làm mấy nhóm, đứng trước mặt đám đệ tử các tông vừa được truyền tống ra, hơn nữa sắc mặt phần lớn đều ngưng trọng muôn phần. Sau khi do dự một chút, Liễu Minh liền đi nhanh về phía Chưởng môn Man Quỷ Tông. Hai ngày trước, khi hắn và Thiết Việt chạy tới gần lối vào bí cảnh, tình hình ở đó lại yên ổn một cách không bình thường. Từ một hai ngày trước đó, đệ tử các tông đã tập trung thành từng nhóm, hạ trại ở quanh khu vực lối vào bí cảnh. Kể từ đó, trong tình huống đệ tử các tông kiêng kị lẫn nhau, đã định ra hiệp nghị tạm thời là tất cả mọi người không được ra tay ở khu vực quanh lối vào, nếu không sẽ bị những người khác đồng thời ra tay trừng trị. Cứ như vậy, Liễu Minh và Thiết Việt rất dễ dàng tụ họp với huynh đệ đồng môn, sau khi đợi hết ngày cuối cùng không còn ai trở về, các tông dựa theo quy định lúc tiến vào, mỗi tông cử một đệ tử truyền tống một lần mà quay trở lại. Toàn bộ quá trình vậy mà thuận lợi một cách dị thường, không có chút cản trở nào cả. Lúc này, sau khi Liễu Minh đi tới, thi lễ với hai người Chưởng Môn Man Quỷ Tông và đạo sĩ họ Trương, liền cung kính khoanh tay đứng một bên. Bên cạnh hắn, hai người Dương Càn, Tiền Tuệ Nương cũng đã đứng ở đó từ bao giờ rồi. “Tốt lắm, làm cũng không tệ. Các ngươi có thể bình yên trở về từ trong bí cảnh, cũng xem như đã lập được đại công cho bổn tông. Lần này bổn tông có thể có năm người còn sống, đã khá hơn những tông môn khác rất nhiều rồi.” Chưởng môn Man Quỷ Tông trước tiên gật gật đầu với Liễu Minh, sau đó lại lộ vẻ tươi cười nói với tất cả mọi người.