Ma Thiên Ký

Chương 1387

Dịch giả: Hàn Lâm Nhi "Ma hóa!" Liễu Minh vừa thấy hành động của Liễu Tung Dương thì giật mình khẽ kêu một tiếng. Lúc này, Liễu Tung Dương chợt nâng hai cánh tay đầy lân phiến lên, nắm chặt thanh ma thương phía trước. Vô số tia chớp lập tức hiện lên trên thân thương, tràn ra xung quanh, đồng thời trên đó cũng hiện ra một con rồng nhỏ đen bóng, tản mát ra một cỗ sát khí lờ mờ. Nơi mũi thương thấp thoáng hào quang đen, phàng phất như có thể đâm thủng hư không, lại thêm khí tức cuồng bạo hiện giờ của Liễu Tung Dương dung hợp với sát khí ngút trời của thanh ma thương, làm cho khí thế còn cao hơn một bậc, giống như đã đột phá cực hạn. Liễu Minh hít sâu một hơi, buộc bản thân tỉnh táo lại. Ngay sau đó, chợt nơi mi tâm hắn lóe lên một tia hắc quang, ấn ký Chân Ma hiện lên, đồng thời trên người cũng hiện ra vô số ma văn màu đen, trong cơ thể truyền ra những âm thanh răng rắc, cả người như cao lên một đoạn lớn. Cùng lúc đó, từng trận ma diễm đen kịt cũng hừng hực cháy lên bên ngoài thân hắn, trong nháy mắt, khí tức của hắn cũng tăng vọt lên. Tuy rằng Liễu Minh và Liễu Tung Dương đều ma hóa, nhưng khí tức tản mát ra của hai người lại khác xa nhau, Liễu Minh kém hơn Liễu Tung Dương rất nhiều. "Tiểu tử, tuy rằng không biết sao ngươi cũng có thể thi triển Chân Ma quán thể, thế nhưng dù có là vậy thì cũng chẳng cứu nổi ngươi đâu, hôm nay chắc chắn ngươi phải chết!" Gương mặt của Liễu Tung Dương cũng phủ lân phiến, làm cho giọng nói của lão cũng có phần bén nhọn hơn. Liễu Tung Dương nói xong, cánh tay quét qua, thanh ma thương phát ra hào quang đen liền chỉ hướng Liễu Minh. Thấy vậy, sắc mặt Liễu Minh lạnh đi, trong lòng không khỏi dậy lên một cảm giác sợ hãi giống như khi đối mặt với một đầu Cự thú từ thời man hoang. Có điều suy nghĩ này chỉ thoáng qua trong đầu hắn đã biến mất, hắn vung tay, mười hai viên Sơn Hà Châu liền bay ra, xoay quanh thân thể. "Ngưng!" Theo một tiếng quát khẽ, dưới màn hào quang vàng đất, mười hai ngọn núi khổng lồ liền hiện ra, làm cho không gian xung quanh cũng chặt cứng lại. Đồng thời trường bào do Lôi Thạch sa biến thành kia chợt bắn ra những tia hồ quang điện, làm cho nó gần như đã biến thành một tấm áo màu vàng kim. Liễu Minh vừa chuẩn bị xong xuôi thì Liễu Tung Dương liền cười một tiếng đầy trào phúng, hai tay run lên, trên không trung, đầu ma thương kia đã hóa thành mười, mười hóa trăm, trăm hóa ngàn, vô số bóng thương như một rừng tên đen thui, đổ sập xuống đầu Liễu Minh. Mỗi một đạo thương ảnh lại mang theo một bóng tiểu long, làm cho không gian dường như cũng chấn động bởi một năng lượng quỷ dị. Thương ảnh đầy trời còn chưa chính thức va chạm với ngọn núi khổng lồ thì khí tức cuồng bạo mà nó phát ra đã khiến người ta phải sợ hãi rồi. Liễu Minh biến sắc, tay liên tục đánh ra các đạo pháp quyết, hào quang màu vàng đất quanh mười hai ngọn núi cũng sáng rực lên. Rừng thương ập xống ngọn núi, mang theo những thanh âm rầm rầm rung chuyển cả đất trời. Mười hai ngọn núi lập tức run lên bần bật, vô số những tảng đá lớn nhỏ lăn xuống. Sau khi tế ra mười hai ngọn núi, hai tay Liễu Minh vẫn giữ chặt ở phía sau, đồng tử hai mắt đỏ rực, pháp lực toàn thân điên cuồng rót vào bên trong núi. Một màn hào quang màu vàng đất lóe sáng, những tảng đá vỡ lìa lại dùng một tốc độ kinh ngạc ngưng tụ ra toàn bộ. Trong lúc nhất thời, đấu tranh giữa hai bên đã chuyển thành cuộc chiến tiêu hao pháp lực. Có điều kẻ chiếm thượng phong lại là Liễu Tung Dương, ma thương trong tay lão không rõ là vật gì, nhưng uy lực lại vô cùng cường đại. Mỗi bóng thương tung ra lại tràn đầy một loại hắc khí quỷ dị, hóa thành vô số những lưỡi đao sắc bén đập xuống. Thương ảnh xen lẫn đao ảnh làm cho ngọn núi cũng phải chấn động, hào quang xung quanh ngọn núi khổng lồ sáng lên. Mặc dù có Liễu Minh toàn lực duy trì pháp lực cũng vẫn có phần ảm đạm đi nhiều. Ngay khi Liễu Minh và Liễu Tung Dương cùng thi triển ma hóa và đang đánh tới thời điểm mấu chốt thì bên kia, Âu Dương Minh, Triệu Thiên Dĩnh và ba tên Ma Nhân cấp Thiên Tượng cũng chiến đấu tới lúc gay gấn. Lúc này, sắc mặt Âu Dương Minh đã trắng bệch, nơi khóe miệng còn vương một tia máu. Khi trước y đã bị trọng thương, pháp lực hao tổn nhiều, dù có Triệu Thiên Dĩnh cung cấp đan dược Thượng phẩm giúp đỡ thì có thể kiên trì tới giờ đã là may mắn rồi. Giờ phút này y chỉ có thể miễn cưỡng sử dụng một thanh đại đao đầu quỷ, ngăn cản công kích của một hai pháp bảo mà thôi. Còn việc giao đấu với ba tên Thiên Tượng của Liễu gia kia đều dựa vào một mình Triệu Thiên Dĩnh. Lúc này quanh thân nàng đã bốc lên một làn khói tím, trên đỉnh đầu có một sợi xích tím sậm, tạo thành một vòng bảo hộ tím nhạt, bảo vệ hai người. Mười hai Cấm Ma Hoàn lại đang bay múa khắp nơi, vẽ ra vô số đạo tàn ảnh trên không trung, lúc lớn lúc nhỏ, biến ảo liên tục. So với lúc trước, hiện giờ nàng đã sử dụng bảo vật này càng thuận tiện hơn. Ba tên Ma Nhân Thiên Tượng phe Liễu gia có vẻ cực kỳ kiêng kị bảo vật này, lúc đầu, do khinh thường, một tên Thiên Tượng đã suýt nữa bị Cấm Ma Hoàn giam lại, mặc cho người khác chém giết. Lúc này, trên đỉnh đầu ba tên Ma Nhân có một tấm gương trắng đang bay lơ lửng, tản mát ra một khe hở rộng hơn mười trượng, bao phủ ba người. Tấm gương trắng này có lẽ là một ma bảo cực kỳ lợi hại. Cấm Ma Hoàn không thể xâm nhập được trong quầng trắng. Kết quả là, hai bên đều chọn phòng thủ là chính, những tiếng pháp lực va chạm, tia sáng nhiều màu đan xen với nhau nhìn như cực kỳ kịch liệt, nhưng thực ra lại khá ôn hòa. Còn lại bọn họ vẫn luôn chú ý cuộc chiến giữa Liễu Minh và Liễu Tung Dương. Hiện giờ Liễu Tung Dương đang chiếm thượng phong. Thấy vậy, ba người phe Liễu gia vô cùng mừng rỡ, định đợi khi Liễu Tung Dương đánh bại Liễu Minh sẽ là ngày tàn của hai người Triệu Thiên Dĩnh. Tình huống như vậy hai người Triệu Thiên Dĩnh không phải không hiểu, có điều hiện giờ thực sự Âu Dương Minh không còn dư lực, Triệu Thiên Dĩnh lại phải đối phó với ba người, nên nếu muốn đánh bại họ là chuyện không thể nào. Mắt thấy tình hình của Liễu Minh càng lúc càng căng thẳng, nàng không khỏi cảm thấy lo lắng, chợt cắn chặt răng, phun ra một ngụm máu, đồng thời hai tay liên tục đánh ra hơn mười đạo pháp quyết. Chỉ thấy ngụm máu tươi kia trong phút chốc đã hóa thành một đám mây máu, sát nhập vào trong mười hai chiếc Cấm Ma Hoàn. Những chiếc Cấm Ma Hoàn lập tức sáng rực lên, đan xen vào với nhau, hóa thành một sợi xích dài. Sau một tia sáng đen lóe lên, sợi xích liền biến mất. Một khắc sau, nó liền xuất hiện gần nơi ba tên Ma Nhân cấp Thiên Tượng, sợi xích chợt dài ra, quấn lấy đối phương. Ba tên Ma Nhân kia thấy vậy thì sắc mặt lập tức đại biến, ngay khi bị sợi xích đen cuốn lấy, màn hào quang trắng quanh người họ lập tức giảm xuống. Một người trong số họ, nam tử tóc đỏ vội vàng vung tay, liên tiếp đánh ra mấy đạo pháp quyết, nhập vào tấm gương trắng, khe hở kia mới từ từ ổn định lại. Còn hai người còn lại, một đại hán gương mặt xanh xao và một nam tử tóc dài trông như mới ngoài hai mươi, sắc mặt kiêu ngạo quát lên một tiếng phẫn nộ, linh quang trong tay sáng rực lên, tiếp tục công kích về hướng Triệu Thiên Dĩnh. Vốn dĩ mười hai chiếc Cấm Ma Hoàn nãy giờ chỉ dùng để ngăn chặn công kích của ba người, nhưng giờ này lại biến thành một sợi xích, vây khốn khe hở màu trắng trên đầu họ, vậy nên ba người cũng rảnh tay, lập tức tung ra vô số công kích vào vòng bảo hộ của Triệu Thiên Dĩnh. Màn bảo hộ màu tím chợt chao đảo, dù không tới mức không chống đỡ được, nhưng cũng lập lòe liên tục. Thân thể Triệu Thiên Dĩnh khẽ run, nhưng nàng vẫn cố cắn chặt răng, mười ngón tay trắng nõn liên tục điều khiển xích Cấm Ma Hoàn, không để ý tới tình huống xung quanh chút nào. Một tiếng "Vèo" vang lên! Một tia sáng tím chợt bay ra khỏi tay nàng, lóe lên một cái đã xuất hiện gần khe hở màu trắng trên đầu ba tên Ma Nhân Liễu gia, chính là thanh tàn nhận màu tím mà nàng từng sử dụng lúc trước. Lúc này, xung quanh tàn nhận đang sáng rực lên những tia tím, bên trên còn có vô số sợi tơ tím lưu chuyển, trông vô cùng thần bí. Theo mấy câu chú ngữ trong miệng Triệu Thiên Dĩnh, ngón tay ngọc của nàng vung lên, thanh tàn nhận khẽ động, lập tức hóa thành một tia sáng tím, bay vụt về hướng khe hở trắng. Ba tên Thiên Tượng Liễu gia đương nhiên chú ý tới thanh tàn nhận cổ quái này, có điều họ cũng chẳng lo lắng, bởi tấm gương trắng chính là một trong những bảo vật phòng ngự nổi tiếng của Liễu gia, không thể phá vỡ được, dù có là đại năng Thông Huyền muốn phá cũng cực kỳ khó khăn. Tia sáng tím bay tới, oanh kích lên khe hở, thế nhưng chỉ sau một khắc, hào quang lóe lên, đã không còn dấu vết gì nữa. Trong màn hào quang trắng, đại hán mặt xanh và nam tử tóc dài cười lạnh một tiếng, không hề chú ý tới thanh tàn nhận nữa mà tiếp tục thao túng pháp bảo, công kích vào màn bảo hộ của Triệu Thiên Dĩnh. Nam tử tóc đỏ thấy vậy lại khẽ giật mình, bởi tấm gương trắng là hắn sử dụng, vừa rồi khe hở trắng cũng không chịu công kích mãnh liệt lắm, nên tia sáng tím kia biến mất quả thực là có phần quỷ dị. Một khắc sau, không gian chợt chấn động, một tia sáng tím hiện ra, mang theo vô số đạo tàn ảnh, bay về phía nam tử tóc dài. Nam tử tóc đỏ thấy thế, sắc mặt lập tức đại biến, đang định nhắc nhở, nhưng đã muộn. Chỉ thấy tia sáng tím lóe lên một cái, đã trảm xuống cổ nam tử tóc dài. Tuy rằng trên thân y có một tấm giáp đen, thế nhưng công kích của tia sáng tím vẫn cắt qua như cắt đậu hũ. Đầu lâu của nam tử tóc dài nghiêng đi rồi rơi thẳng xuống, trên mặt vẫn tràn đầy nét kinh ngạc, dường như còn chưa biết đã xảy ra chuyện gì. Tia sáng tím vừa chém đầu nam tử tóc dài nhưng khí thế vẫn không suy giảm chút nào, lại bắn về hướng nam tử tóc đỏ. Nam tử tóc đỏ liền quát to một tiếng, há miệng phun ra một thanh chủy thủ màu máu, nghênh đón công kích của tia sáng tím. Chỉ nghe một tiếng "Khanh" nhỏ vang lên, thanh chủy thủ màu máu không biết là pháp bảo gì, vậy mà có thể ngăn chặn tia sáng tím kia, làm cho nó không thể tiến về trước chút nào. Triệu Thiên Dĩnh thấy cảnh này, sắc mặt trầm xuống. Thanh tàn nhận tím này là bí bảo mà mẹ nàng giao cho, là bảo bối mà nàng vẫn luôn ẩn dấu, uy lực cực lớn, nhưng khi sử dụng, pháp lực tiêu hao cũng cực lớn. Nàng vội quýnh lên, miệng lẩm bẩm mấy tiếng, đồng thời ngón tay khẽ điểm, hào quang quanh thân tàn nhận liền lóe sáng, lại hóa thành một tia sáng tím bắn ra, chui vào trong màn sáng trắng, lập tức bay về hướng nam tử mặt xanh. Giờ phút này nam tử tóc đỏ đã chuẩn bị kịp, lại há miệng phun ra một thanh chủy thủ huyết sắc, chặn đứng tia sáng tím. Đồng thời nam tử tóc đỏ cũng khẽ điểm xuống chủy thủ. Hai thanh chủy thủ liền biến thành hai đạo huyết quang, chặn công kích của tia sáng tím. Sau mấy tiếng kim loại ma sát chói tai, tia sáng tím liền nhạt dần rồi biến mất. Sắc mặt Triệu Thiên Dĩnh tái nhợt đi, định tiếp tục điều khiển thanh tàn nhận, có điều ngay khi vung tay lên, gương mặt nàng lại đỏ lên, há miệng phun ra một ngụm máu tươi, khí tức chợt yếu đi nhiều. Việc đồng thời sử dụng nhiều bảo vật, lại hai lần thúc giục tàn nhận, rốt cuộc pháp lực của nàng đã không thể chèo chống được nữa. Nam tử tóc đỏ và đại hán mặt xanh thấy thế thì vô cùng vui mừng, vội vàng điều khiển ma bảo trong tay, cố gắng công kích màn bảo hộ màu tím quanh người Triệu Thiên Dĩnh.