Ma Thiên Ký
Chương 1327
Dịch giả: Hàn Lâm Nhi
Nửa canh giờ sau, cuối cùng Liễu Minh đã bay ra khỏi khu vực sa mạc hoang vu cát bụi mù mịt, dừng lại tại một khu đất trũng. Phi hành lâu như vậy, bầu trời vẫn còn tối đen, cảm giác áp bách vẫn không biến mất. Liễu Minh thả thần thức quét qua, khi xác nhận xung quanh không có động tĩnh gì thì giơ một tay lên thu lại hắc khí, lộ ra thân ảnh Ma Thiên và thiếu nữ áo đen, nhẹ nhàng thở ra nói:
"Không thể tưởng được bên trong Ma Uyên này lại nhiều ma vật như vậy, vừa vào đã bị tập kích."
"Điều này rất bình thường, ma khí trong Ma Uyên này nồng đậm hơn bên ngoài tới mấy lần, hơn nữa lại có Chân Ma Chi Khí, vậy nên là nơi thích hợp để ma vật sinh tồn hơn bất kỳ nơi nào khác. Hơn nữa đây mới chỉ là bên ngoài mà thôi, càng đi vào sâu trong, sẽ càng gặp ma vật lợi hại hơn." Ma Thiên nói.
Liễu Minh nghe vậy cũng chẳng lo lắng chút nào, lật tay lấy ra một khối ngọc giản, chính là bản đồ Ma Uyên mà Ma Thiên đã vẽ cho hắn từ trước. Khi nãy vừa vào đến nơi đã bị đám Âm Uế Chu tấn công, thế nên hắn còn chưa kịp xác định vị trí hiện tại.
"Nhìn địa hình và đám Âm Uế Chu kia thì nơi này chắc là Ám Hải Qua Bích, một vùng nằm ở rìa Ma Uyên." Ma Thiên thấy vậy, mở miệng nói.
Liễu Minh nhẹ gật đầu, rồi đưa thần thức vào trong ngọc giản, rất nhanh đã tìm được một nơi đánh dấu tên là Ám Hải Qua Bích. Xem trên bản đồ này thì thấy sa mạc này diện tích khá lớn, nằm ở Tây Nam bí cảnh Ma Uyên.
Liễu Minh nhìn một hồi rồi đưa thần thức ra khỏi ngọc giản, nhìn về phía Ma Thiên, dò hỏi:
"Ma Thiên tiền bối, tiếp theo nên đi theo hướng nào?"
Bên trong Ma Uyên tuy rằng có vô số thiên tài địa bảo nhưng cái hắn và Ma Thiên quan tâm chỉ có thi hài Ma Nhân Thông Huyền và pháp bảo tàn phiến mà thôi. Trong Ma Uyên, những vật này cũng vô cùng hiếm thấy, vậy nên nếu tìm lung tung thì chắc chắn sẽ không được.
Ma Thiên nghe vậy, dò xét mọi nơi một lát, trên mặt hiện nét do dự.
Liễu Minh thấy vậy khẽ chau mày, hắn vốn tưởng rằng Ma Thiên đã tới nơi này một lần thì sẽ biết rõ vị trí các pháp bảo tàn phiến và thi hài đại năng Thông Huyền kia. Nhưng hiện tại xem ra Ma Thiên cũng không biết rõ ràng lắm.
"Ta nhớ là khi còn ở đại lục Man Hoàng, ngươi từng nhận được một la bàn mai rùa, hãy đưa vật này cho ta một lát." Một lúc lâu sau, Ma Thiên mới nói.
Liễu Minh nghe nói về chuyện này thì khẽ giật mình, trong đầu mau chóng hồi tưởng lại thời điểm một kích giết chết Thiếu chủ tộc Thanh Xà và đoạt lấy bảo vật. Hắn liền tìm kiếm trong Tu Di Giới một lát rồi mới lấy ra cái la bàn và tấm da thú đi cùng.
"Ngươi cần thứ này làm gì?" Hắn đưa chúng cho Ma Thiên, hiếu kỳ hỏi.
Ma Thiên không trả lời, mà khẽ niệm mấy câu chú ngữ. Chỉ thấy nơi tay y bắn ra một tia sáng đen, hóa thành mấy sợi tơ đen mỏng manh, quấn lên người thiếu nữ. Tiếp đó y hất tay lên, đám tơ liền biến mất, sau đó mới đưa tay nhận la bàn và điển tịch.
Thiếu nữ áo đen không bị khống chế, hai con ngươi lập tức khép lại, thân thể mềm mại liền ngã về một hướng. Liễu Minh nhướng mày, phất tay phát ra một cỗ hắc khí, nâng thân thể của nàng dậy, nhẹ nhàng đặt xuống đất.
"Hắc hắc, không nghĩ tới ngươi còn là một người thương hương tiếc ngọc." Ma Thiên thấy hành động của Liễu Minh, cười hắc hắc.
Liễu Minh cũng mặc kệ y, ánh mắt vẫn nhìn vào la bàn và tấm điển tịch da thú, nói: "La bàn này chỉ dùng để xem bói thôi. Không lẽ ngươi muốn thi triển thuật bói toán để quyết định hướng đi tiếp theo sao?"
Ma Thiên thu lại vẻ trêu chọc, ánh mắt nhìn vào la bàn mai rùa trong tay, không trả lời Liễu Minh mà nói tiếp:
"Đây là một vật chuyên dùng để bói toán bậc Thượng phẩm, được tạo thành từ sọ của Bạch Trạch, một loại kỳ thú thời Thượng Cổ, tuy rằng kém so với đồ dùng khi xưa của ta, nhưng cũng tạm đủ rồi."
Y nói xong rồi lật bản điển tịch đọc qua một chút. Một lát sau, trong miệng y phát ra một tiếng cười trào phúng, tiện tay ném cho Liễu Minh, dường như hoàn toàn không thèm để ý tới những gì được ghi trong đó.
Liễu Minh nhận lấy tấm da thú, chưa kịp hỏi lại thì cử động của Ma Thiên đã trả lời vấn đề của hắn. Chỉ thấy sắc mặt Ma Thiên nghiêm lại, tay tung ra một trảo, từ đó liền hiện ra một đoàn hắc quang nồng đậm. Theo tiếng đọc chú ngữ, từng đạo hào quang liên tục bắn ra, quấn quít lấy nhau trên không trung rồi hóa thành một tòa pháp trận lục giác màu đen. Tiếp đó, y ném chiếc la bàn mai rùa vào chính giữa pháp trận.
Thấy vậy, Liễu Minh hơi đổi sắc mặt, pháp trận màu đen tỏa ra một luồng khí tức kì lạ, ẩn ẩn có cảm giác hỗn loạn như xuyên qua cả thời gian và không gian. Vậy nên Liễu Minh liền giơ tay, hắc khí bay ra, cuộn lấy thân hình thiếu nữ mang theo nàng bay về sau hơn mười trượng mới dừng lại.
Ma Thiên không ngừng kết thành các loại pháp quyết cổ quái, đồng thời pháp trận màu đen cũng theo đó mà chậm rãi xoay chuyển, tản ra một màn hào quang đen kịt. Dưới sự bao phủ của pháp trận, hoa văn trên chiếc la bàn mai rùa cũng sáng lên.
Đúng lúc này, xung quanh Ma Thiên chợt nổi lên một cơn gió lạnh, từ từ ngưng tụ thành một xoáy lốc màu đen, nối liền trời đất, bên trong còn không ngừng truyền ra những tiếng rít gào.
Đứng gần đó, Liễu Minh chợt cảm thấy một cỗ khí tức cực kỳ âm hàn lan ra bốn phía, liền đưa thiếu nữ áo đen lùi về sau thêm một quãng nữa.
Nhưng dường như Ma Thiên đứng trong pháp trận lại không bị ảnh hưởng chút nào.
"Đây chẳng lẽ là thiên tượng sinh ra khi thi triển thuật bói toán sao?" Liễu Minh nhìn cơn lốc càng lúc càng lớn, trong lòng âm thầm suy đoán.
Cùng với cơn lốc lan rộng, bụi đất xung quanh cũng bị cuốn theo. Lúc này, lấy Ma Thiên làm trung tâm, phạm vi hơn trăm trượng quanh đó đất cát đã tung lên, làm cho không gian bụi mù, không còn nhìn rõ vật gì cả. Ánh mắt Liễu Minh loé lên, đồng thời hai tay vung vẩy, từng cây trận kỳ bắn ra, xuất hiện quanh Ma Thiên.
Những cây trận kỳ lập tức tỏa ra một màn hào quang màu vàng đất rồi dần dần ngưng kết thành một đại trận thuộc tính Thổ hình bán cầu, che đi toàn bộ cơn lốc.
Làm xong chuyện này, Liễu Minh mới nhẹ nhàng thở ra một hơi.
Dị tượng lớn như vậy, nếu như còn tiếp tục khuếch tán thêm nữa thì không biết còn đưa tới phiền toái gì.
Thân thể của hắn lơ lửng giữa không trung, trong mắt ánh lên sắc tím. Tuy rằng cách một lớp trận pháp, nhưng bằng Tử Văn Ma Đồng, hắn cũng có thể nhìn rõ toàn bộ cử động của Ma Thiên.
Dường như Ma Thiên hoàn toàn không biết tới những chuyện xảy ra xung quanh, miệng liên tục lẩm bẩm như đang tụng niệm những câu chú ngữ thần bí nào đó, đồng thời hai tay cũng mau chóng đánh ra từng đạo pháp quyết, làm cho mai rùa phía trước càng ngày càng sáng hơn.
Một lúc lâu sau, ánh mắt y mới loé lên, một tia sáng đỏ bắn ra từ lòng bàn tay, mau chóng tạo thành một tinh thể đỏ rực dài nhọn, chính là đoạn Huyết Tâm Mộc Tinh.
Tiếp đó, y vung tay lên, chém xuống một ít Hắc Tâm Mộc Tinh, ném vào trong la bàn. Chỉ nghe la bàn vang lên một tiếng "Oanh" rồi từ từ dấy lên một đóa hỏa diễm đỏ rực. Hai mắt Ma Thiên chợt trợn to, miệng phát ra một tiếng thở khẽ, đồng thời phun ra một tia sáng đen, bắn vào trong la bàn. Ngay sau đó, chiếc kim la bàn liền mau chóng chuyển động, xoay tròn vài vòng rồi lập tức chỉ về hướng đông.
Ma Thiên nhìn về hướng kim một lát, sắc mặt thả lỏng, giơ một tay lên, pháp trận liền dần dần tan đi. Đóa hỏa diễm trên la bàn cũng biến mất.
Sau khi pháp trận thu lại, cơn lốc màu đen xung quanh cũng mau chóng tiêu tán.
Cách đó không xa, Liễu Minh mắt thấy cảnh này, tay áo vung lên, pháp trận màu vàng cũng tan đi, mấy cây trận kỳ bắn ra, thu về trong tay áo. Xung quanh lại trở về như ban đầu.
"Xem bói có kết quả không?" Liễu Minh mang theo thiếu nữ bay về hướng Ma Thiên, từ từ hỏi.
Ma Thiên chậm rãi đứng lên, thần sắc thoạt nhìn có chút uể oải, giống như vừa hao tổn một lượng nguyên khí lớn.
"Bây giờ ta không còn bao nhiêu pháp lực, nên kết quả xem bói cũng khá mơ hồ. Có điều chúng ta nên đi về hướng đông, sẽ có thu hoạch." Ma Thiên đưa la bàn mai rùa cho Liễu Minh, chiếc kim trên đó quả thực là chỉ về hướng đông.
"Hướng đông?..." Liễu Minh liếc nhìn la bàn, đồng thời lật tay lấy ra một miếng ngọc giản. Đưa mắt nhìn một hồi, thì thấy rõ ràng nơi cần đến là một đầm lầy.
"Từ đây đi về hướng đầm lầy phía Đông, tuy vẫn nằm ngoài rìa Ma Uyên nhưng trong đó lại nhiều chướng khí và khói độc, cần cẩn thận." Ma Thiên nhớ lại, mở miệng nói.
Sâu trong ánh mắt Liễu Minh chợt hiện lên mấy tia sáng, dường như Ma Thiên vô cùng quen với bí cảnh Ma Uyên này nên bản đồ y đưa hắn mới kỹ càng tới vậy. Những vùng bên ngoài rìa cũng có chú thích kỹ càng. Điều này quả thực là vượt ngoài dự liệu của hắn.
Theo lý thuyết Ma Thiên mới tiến vào bí cảnh một lần, vậy thì sao lại biết nhiều như vậy? Thế nhưng hắn cũng không biểu lộ ý nghĩ này ra mà chỉ nhẹ gật đầu nói:
"Tốt, ta hiểu rồi."
"Ta vừa thi triển thuật bói toán, tiêu hao khá nhiều lực lượng thần hồn, nên cần nghỉ ngơi một lát." Ma Thiên nói xong liền hóa thành một bóng đen, chui vào trong cơ thể Liễu Minh.
Tiếp đó, Liễu Minh lại nhìn thiếu nữ áo đen đang nằm trong đất, hơi trầm ngâm một lát rồi tế ra một viên Sơn Hà Châu. Sau đó hắn lại phất tay đánh ra một đạo pháp quyết, Sơn Hà Châu liền hiện ra một màn sáng vàng kim, quấn lấy thân thể thiếu nữ áo đen rồi thu lại.
Xong chuyện này, thân hình Liễu Minh lại khẽ động thân mình, hóa thành một đạo hắc quang, bay về hướng đông.
Lúc này, bên trong Sơn Hà Châu, thiếu nữ đang nằm trên mặt đất, chiếc nhẫn màu xanh cũng đang không ngừng tỏa ra ánh hào quang nhàn nhạt. Có điều viên bảo thạch đã nhỏ hơn trước không ít.
Giờ phút này, gương mặt thiếu nữ áo đen đã bớt đờ đẫn mà có thêm được một chút huyết sắc và sinh khí.
Lúc này, Liễu Minh đang bay nhanh về hướng Đông đồng thời thả ra thần thức cảnh giác xung quanh, vậy nên cũng không chú ý tới động tĩnh trong Sơn Hà Châu.
Thời gian chậm rãi trôi qua, lục quang trên mặt nhẫn thiếu nữ càng ngày càng ngày càng sáng, dường như bao phủ toàn bộ thân ảnh của nàng.
Đúng lúc này, giữa lục quang truyền ra một thanh âm vỡ vụn. Chiếc nhẫn màu xanh lá vỡ ra, hóa thành một màn sương xanh. Chúng rất có linh tính, mau chóng chui vào trong miệng thiếu nữ áo đen. Chỉ thấy nàng phát ra một tiếng rên rỉ, đôi mắt chớp động mấy cái rồi dần dần mở to mắt.
Nàng chậm rãi ngồi dậy, lắc lắc đầu mấy cái, ánh mắt lại khôi phục vẻ linh tính như ban đầu, đôi mi thanh tú cau lại.
Truyện khác cùng thể loại
94 chương
31 chương
677 chương
114 chương