Ma Thiên Ký

Chương 1305

Dịch giả: Duocsybinh 1305 Tranh Giành "Trảm!" Liễu Minh thì thào một tiếng, kim quang lóe lên Hư Không Kiếm Hoàn quay tít một vòng biến thành một Kim sắc Cự Kiếm lớn hơn mười trượng, chém vào trong quân đoàn Đại Sóc. Kiếm chưa tới mà kiếm khí trùng thiên đã tới trước! Bên dưới, trong phạm vi sát thương của Kim sắc Cự Kiếm sắc mặt đám Ma Nhân đại biến, độn quang lóe lên nhao nhao bỏ chạy, nhưng căn bản là không kịp. Bất ngờ vào lúc này trên đầu của đám Ma Nhân hư không chấn động, hiện ra một cái đóa sen trắng khổng lồ đón đỡ một kích của cự kiếm. Một khắc sau bên cạnh hoa sen thình lình hiện ra đại hán Ma nhân khuôn mặt hẹp dài, trên đầu có một cái sừng, trên thân phát ra khí tức của Thiên Tượng Cảnh Lúc này đây, thiếu phụ họ Ngạo, lão giả họ Cát, nữ đồng họ Lam cũng đồng loạt ra tay. Pháp bảo thiếu phụ họ Ngạo tế ra là một cây trâm cài tóc màu xanh lá, lục quang lóe lên tức thì lục ảnh đầy trời như mưa lao về phía trước. Đỉnh đầu Cát lão giả ánh sáng màu đỏ lóe lên, thình lình hiện ra một cái hồ lô màu hồng, một trận gió cuốn qua tức thì vô số Hỏa Điểu, Hỏa Xà từ trong hồ lô lao ra đánh vào trong quân đoàn Đại Sóc. Nữ đồng Họ Lam vung tay ra hai đạo ánh sáng màu lam lóe lên bắn nhanh ra trước, độn quang dừng lại hiện ra hai con cự mãng lớn hơn mười trượng, cự mãng há miệng phun ra một đạo cuồng phong màu lam, tức thì nhiệt độ chung quanh nhanh chóng hạ xuống. Lực lượng Thiên Tượng của thành U Nhung có phần nhiều hơn quân đoàn Đại Sóc, cho nên khi năm người đồng loạt ra tay thì ngoại trừ Liễu Minh chỉ có nữ đồng họ Lam là bị một gã Thiên Tượng cảnh đi ra ngăn cản. Còn lại thiếu phụ họ Ngạo, lão giả Cát họ, Lôi Thương ba người trực tiếp công kích vào trong quân của quân đoàn Đại Sóc. Ma Nhân cấp thấp chỉ dựa vào quân trận, căn bản không có cách nào ngăn cản công kích của đám người Lôi Thương. Trong nháy mắt lượng lớn Ma Nhân cấp thấp bị chém giết tại chỗ đã khiến trận hình nhất thời đại loạn. Tộc nhân năm nhà thấy vậy trong lòng đại hỉ, lúc này hò hét xông lên đao thương sáng lóa, tạo ra một cơn gió tanh mưa máu. Tình hình những nơi khác cũng không khác biệt bao nhiêu, đại quân thành U Nhung từng bước tiến lên, đánh cho quân đoàn Đại Sóc không ngừng lui về sau, sĩ khí càng lúc càng cao. Lão giả họ Cát trong miệng lẩm bẩm, hồ lô hào quang tỏa sáng, trực tiếp biến thành một đầu hỏa diễm Giao Long lớn hơn trăm trượng, cái miệng khổng lồ của nó há ra, một đạo hỏa trụ vừa thô vừa to bắn ra đánh cho mấy trăm tên binh sĩ Đại Sóc tan thành tro bụi. Lão giả họ Cát cười ha ha một tiếng, tâm tình có chút thoải mái, trận chiến đấu này đánh cực kỳ thuận tay, cứ theo tình hình như lúc này chẳng mấy chốc đại quân của Đại Sóc sẽ bị giết không sót một manh giáp Lão vung tay lên, ra hiệu cho mấy trăm người của Cát gia tăng tốc độ chiến đấu hơn. "Cát đạo hữu, tuy rằng bây giờ là quân ta chiếm ưu thế, nhưng Đại Sóc quân đoàn chiếm giữ nơi này khá lâu, không chừng trong đó có mưu kế gì đó, chúng ta nên cẩn thận một chút thì vẫn hơn” Liễu Minh đang huy động Hư Không kiếm cuốn lấy Độc Giác đại hán, chứng kiến hành động của lão giả họ Cát hơi do dự, mở miệng nhắc nhở một câu. Lão giả Cát họ nghe vậy nhướng mày một cái. Độc Giác đại hán thấy Liễu Minh đang kịch chiến với gã mà vẫn có bộ dạng thong dong nói chuyện phiếm với người bên ngoài, trong lòng không khỏi tức giận, thừa dịp Liễu Minh phân tâm tay áo hắn nhẹ run lên một phi châm nhỏ xíu màu xanh lá theo đó bay ra, nhắm vào thiên linh cái của họ Liễu. Liễu Minh thấy vậy trong mắt lóe lên, một tay vừa nhấc quang mang sáng lòa, trong tay đã xuất hiện một khối Thạch Bia hai màu đen trắng. Bạch sắc quang mang nổi lên, đem thân thể Liễu Minh bao phủ vào bên trong. Lục châm đâm vào quang mang trắng xám bên trong, một khắc sau bay ra một hướng khác, còn thân hình Liễu Minh đã biến mất tại chỗ. Độc Giác đại hán biến sắc, sau một khắc khi phi châm xanh lá lơ lửng trước mặt hắn bề ngoài lại nhiều hơn một tầng bạch quang. Bạch quang trên phi châm không ngờ lại chui vào trong đầu đại hán, khiế cho ánh mắt của gã thoáng buồn. Lát sau, một tiếng thanh thúy vang lên, trong bụng đại hán truyền đến một hồi đau nhức kịch liệt, một bàn tay chẳng biết lúc nào từ phía sau lưng xuyên thủng Linh Hải trồi ra trước, trực tiếp bóp nát Chân Đan. Độc Giác đại hán trong miệng phát ra thanh âm “Ô …Ô”, gắng gượng quay đầu lại thì Liễu Minh chẳng biết từ lúc nào đã xuất hiện ở sau lưng gã. Khuôn mặt Liễu Minh không chút biểu tình, cánh tay rút lại rồi búng ngón tay một cái, một đạo kiếm khí bắn ra đánh vào đạo tàn hồn của Độc Giác đại hán đang trốn chạy. Liễu Minh sau khi thu lấy túi trữ vật cùng hai kiện pháp bảo, tức thì buông lỏng thần niệm, thi thể Độc Giác đại hán theo đó rơi xuống đất. Một tên Ma Nhân Thiên Tượng chưa kịp gọi ra hư ảnh Pháp Tướng, không ngờ cứ như vậy chết trong tay Liễu Minh một cách hồ đồ. Chung quanh, đám người Lôi Thương thấy cảnh này trong mắt hiện ra một tia kinh nghi. Liễu Minh không để ý tới ánh mắt của những người chung quanh, phất tay đánh ra một đạo kiếm quyết, Hư Không kiếm một cái mơ hồ, đã biến thành ngàn vạn bóng kiếm, như mưa rơi xuống trên đầu quân đoàn Đại Sóc. Hồn Thiên Bia trong tay lóe lên quang mang lập tức thu vào Sau thời gian dài luyện hóa Hồn Thiên Bia, hôm nay hắn có thể lợi dụng pháp bảo của đối phương ký gửi một tia phân hồn để tạo ra huyễn cảnh giết địch trong tích tắc. Còn tên đại hán kia sở dĩ chết lẹ như thế là vì tu vi của gã thua sút Liễu Minh quá nhiều, căn bản không có lực hoàn thủ. Đệ tử Thanh Gia thấy gia chủ đại triển thần uy, sĩ khí đại thịnh từng đạo quang mang kích xạ ra khí thế cũng hơn trước. Thanh Phương không có tiến lên giết địch, mà theo lời Liễu Minh phân phó, ở lại trong đội ngũ Thanh gia bảo hộ tộc nhân. Nhìn thấy Liễu Minh một cái phất tay dễ dàng giết địch, trong mắt hắn nổi lên thần sắc ngưỡng mộ. Quân đội Đại Sóc không ngừng lui về phía sau, chiến trường lại dần dần đi sâu vào trong thung lũng Hắc Phong. Lúc này quân đoàn Đại Sóc dựa vào địa thế đã có thể miễn cưỡng chống đỡ công kích của thành U Nhung, tạo thành tình thế giằng co giữa hai bên. Liễu gia sĩ khí tăng cao gần như dẫn đầu đoàn quân tiến vào trong thung lũng Hắc Phong. Liễu Minh nhướng mày trong nội tâm chẳng biết tại sao, lại có một tia bất an không nói thành lời. Giữa không trung, bốn vị đại năng Thông Huyền cũng từ từ đến gần trên không của thung lũng. Hoàng Phủ Lưu Thủy, Hoàng Phủ Kỳ cùng hai gã Thông Huyền của vương triều Đại Sóc đánh nhau kịch liệt dị thường. Trong vòng ngàn dặm trên bầu trời thung lũng Hắc Phong, Ma khí cuồn cuộn cả bầu trời hầu như đều bị phủ lên một mảnh đen kịt, tiếng bạo liệt tiếng thét liên miên không dứt, những vết nứt không gian hiện ra đầy trời thoắt ẩn thoắt hiện. Hoàng Phủ Kỳ đang cởi trần, trên người cơ bắp cuồn cuộn bề mặt còn có ma văn màu tím nhạt bao phủ. Chỉ nghe y hét lớn một tiếng, toàn thân Ma khí một hồi cuồn cuộn, một hư ảnh Pháp Tướng cao hơn hai trăm trượng, trên đầu hiện ra một cái sừng, hai tay hư không nắm một cái, lăng không nhiều hơn một cây Côn màu đen khổng lồ hiện ra. Nhoáng một đạo côn ảnh hiện ra đầy trời, nhìn như ngọn núi đánh tới chỗ nữ tử áo xám tạo thành khí thế cực kỳ kinh người. Những nơi côn ảnh đi qua không gian vặn vẹo, mắt thường có thể nhìn thấy hư không giao động lăn tăn như sóng nước, bên trong mơ hồ truyền ra tiếng gào thét vang dội. Sau lưng nữ tử áo xám ngân quang lập lòe cũng hiện ra một hư ảnh Pháp Tướng, phía sau lưng pháp tướng mơ hồ có một đôi cánh màu bạc, hai mắt đỏ như máu, hai tay cầm một thanh ngân đao khổng lồ sáng loáng. Trong mắt nữ tử lóe lên, hư ảnh sau lưng cũng bắt đầu hành động. hai tay giao nhau ngân đao một hóa thành hai, ngân đao chém lên phá vỡ bầu trời đầy côn ảnh phía trên. Một tiếng sét đánh vang lên giữa trời! Không gian chung quanh chấn động, ngân quang phát ra như làn sóng lớn ập xuống làm cho người ta hít thở cũng khó khăn, bầu trời giống như bị khuấy đảo nghiêng ngửa, không cách nào nhìn thấy mọi vật chung quanh. Mà khi quang mang thu lại, chỉ thấy hai Pháp Tướng Hư Ảnh vẫn đang kịch chiến với nhau, cũng một cây côn màu đen cùng hai thanh ngân đao, không ngừng va chạm nhau trong không trung, ánh lửa bắn ra tung tóe, khí thế làm cho người ta sợ hãi không thôi. Hoàng Phủ Kỳ tuy rằng chiếm vài phần thượng phong, nhưng nữ tử áo xám lại toàn lực ngăn cản, nên hai người lại trở thành cục diện giằng co. Khí chế của trận chiến bên ngoài vẫn dâng cao hừng hực. Hoàng Phủ Lưu Thủy cùng nam tử áo xám chẳng biết từ lúc nào cũng đã phóng xuất hư ảnh Pháp Tướng của mình. Trên đỉnh đầu Pháp Tướng của Hoàng Phủ Lưu Thủy thình lình xuất hiện hai cái sừng, quanh thân lân phiến che kín, so với Pháp Tướng Hoàng Phủ Kỳ thì lớn hơn gấp đôi trên người hắn Ma khí ngút trời. Trong tay nắm lấy một cái vòng lớn hơn mười trượng, hắn hời hợt ném cái vòng ra trước, hoàn ảnh đen kịt hiện ra đầy trời đồng thời từ trong hoàn ảnh truyền ra ma diễm cuồn cuộn. Hoàn ảnh nhanh chóng lớn lên khiến cho ma diễm đầy trời thoáng cái nhiều hơn gấp mấy lần, cũng dùng một loại tốc độ choáng váng, trong chớp mắt liền vây khốn Pháp Tương Hư Ảnh của nam tử áo xám vào trong. Bên trong biển ma diễm nam tử khẽ nhíu mày, pháp tướng của hắn lớn đến hơn hai trăm trượng nhưng so với đối phương thì cũng hơn được bao nhiêu. Trong tay Pháp Tướng cầm một cái chén, mấy cái huy động trong hư không đã hiện ra hơn một trăm con cự xà, mỗi con dài hơn mười trượng. Mặc dù khí thế hung hãn nhưng khi cự mãng lao ra vừa tiếp xúc với ma diễm bên ngoài tức thì lóe lên tiêu thất vào trong hư không. Nhưng đáng tiếc người này chỉ có miễn cưỡng chống đỡ một đoạn thời gian mà thôi, chỉ một lúc sau ma diễm đã thu nhỏ lại so với lúc đầu thì nhỏ hơn đến hai ba phần. Cùng lúc đó, phía dưới, hai quân giao chiến sau một hồi giằng co, rút cuộc đã chuyển đến trên không Hắc Phong thung lũng, cũng may hắc phong thung lũng khá rộng lớn, mới có thể dung nạp hơn mười vạn Ma Nhân mà còn có thể giao tranh. Bất quá khi chiến trường lui vào trong thung lũng Hắc Phong, chẳng biết tại sao chiến ý của quân đoàn Đại Sóc lại bất ngờ trở nên cứng cỏi, bộ dáng thề chết chứ không chịu lùi bước. Doanh trại phía dưới thung lũng Hắc Phong lúc này bởi chịu ảnh hưởng của cuộc đại chiến mà trở nên tan hoang như tổ ong. Ầm ầm! Một ánh đao hùng vĩ đã rơi vào trong doanh trại, đem một tòa thạch điện đánh đến nát bấy, theo bóng bụi bay lên mờ mịt không nhìn thấy gì. Đại điện sụp đổ bên trong bất ngờ lộ ra mấy cây khoáng thạch cao đến vài trượng, bên trong tản ra ma khí tinh thuần. "Đó là?" Phát ra ánh đao là một nam tử thanh niên Thiên Tượng sơ kỳ, là gia chủ tiểu thế gia ở một nơi hẻo lánh của Tàng châu, ánh mắt đảo qua hắc trụ một hồi trên mặt mơ hồ hiện ra thần sắc mừng như điên. Nếu hắn không nhìn lầm những cây trụ màu đen này chính là một loại khoáng thạch quý hiếm của Vạn Ma đại lục tên là Hắc Diệu Thạch, chính là khoáng thạch dùng để bố trí đại trận cao giai có giá trị hết sức xa xỉ. Nam thanh niên hiện ra một tia tham lam trong mắt, bất chấp công kích của quân đoàn Đại Sóc, vội vàng phi thân hạ xuống, đưa tay lên phát ra một cỗ hắc sắc ma khí, biến thành một cái bàn tay lớn, chộp tới Hắc Diệu Thạch trên mặt đất. Những người bên cạnh chứng kiến cảnh này cũng lập tức nổi máu tham tiến tới tranh giành khiến cho đội ngũ quân đoàn U Nhung nhất thời trở nên có chút hỗn loạn. Trong khi bọn họ tranh giành, phần kiến trúc còn lại cũng bị phá nát. Bên trong thình lình hiện ra không ít khoáng thạch quý hiếm, có cả Ma Tinh, Linh thảo và nhiều thứ khó gặp khác, làm cho các đệ tử khác cũng nổi lên lòng tham lao tới tranh giành.