Ma Thiên Ký
Chương 1250
Dịch giả: nila32, tieukinh
Thời gian trôi qua từng chút một, sau trọn vẹn một khắc chuông, Liễu Minh mới ngẩng đầu lên.
“Ngươi quyết định thế nào?” Ma Thiên thấy vậy vẫn tỏ vẻ thản nhiên.
“Tốt, ta có thể đáp ứng này thế nhưng điều kiện tiên quyết là ngươi phải chữa lành hoàn toàn thương thế của ta trước đã!” Liễu Minh nói ra từng chữ.
“Không thành vấn đề. Chúng ta có thể ký kết pháp khế Hắc Thệ của Ma tộc. Bất kỳ bên nào nói dối hoặc làm trái với quy định của khế ước sẽ bị lực lượng cắn trả khiến cho thần hồn bạo liệt mà chết.” Ma Thiên nghiêm nghị nói ra.
“Pháp khế Hắc Thệ?”
Liễu Minh nghe vậy liền tỏ vẻ ngạc nhiên. Khi hắn đang định mở miệng hỏi thêm gì đó, bên tai đã truyền đến thanh âm của La Hầu:
“Đó là loại khế ước cao cấp nhất của Ma tộc. Không cần lo lắng, hắn nói quả thật không ngoa.”
Liễu Minh kín đáo liếc mắt nhìn về phía La Hầu liền nhận lão già này vẫn đứng nguyên tại chỗ, thần sắc không hề chút khác lạ. Sau khi suy nghĩ một chút, hắn rốt cuộc hạ quyết tâm bèn gật đầu đồng ý:
“Nếu có thể ký kết pháp khế thì không còn gì tốt hơn.”
“Rất tốt.”
Ma Thiên nghe vậy bèn cười một tiếng tiếp đó há miệng phun ra một đám tinh ti màu đen, đánh “Vèo” một tiếng. Ngay sau đó, y lại bắt đầu lầm rầm vài câu chú ngữ cổ quái khiến cho một đám hắc khí bay ra từ Thiên Linh Cái rồi liên tiếp xếp thành phù văn huyền ảo chui vào giữa lòng tinh ti. Sau một lát, tiếng chú ngữ mới đột ngột trở nên im bặt. Trong khoảnh khắc, đám tinh ti màu đen dường như nhận lấy kích thích nào đó liền trở nên run rẩy giữa không trung. Sau khi xoay tròn một cái, chúng liền biến thành quyển trục da thú màu đen xòe ra chính giữa hai người Liễu Minh cùng Ma Thiên. Chỉ thấy mặt ngoài da thú hiện lên một ít phù văn vặn vẹo, tỏa ra khí tức khác với bình thường.
“Sau khi ta và ngươi đồng loạt ký thác một phần thần hồn của mình vào đây, pháp khế coi như đã được hoàn thành.” Ma Thiên lên tiếng giải thích.
Sau khi nhìn qua tấm da thú trước mặt, Liễu Minh liền nhẹ gật đầu tiếp đó vươn tay điểm vào mi tâm khiến cho một đạo tinh quang bắn ra rồi chui vào mảnh da thú, tạo thành vô số phù văn kỳ quái. Gần như cùng lúc, một đạo tinh quang cũng chợt bay ra từ trán của Ma Thiên rồi tiến vào bề mặt da thú. Tiếp đó, chỉ thấy tấm da thú này đột nhiên bốc cháy rồi hóa thành hai đạo hắc quang lần lượt chui vào mi tâm của Liễu Minh cùng Ma Thiên. Ngay khi bị hắc quang chạm vào, Liễu Minh cảm thấy thần thức của mình chợt trở nên lạnh lẽo thế nhưng cảm giác này rất nhanh đã biến mất một cách quỷ dị giống như chưa từng tồn tại.
“Tốt rồi, khế ước đến đây coi như hoàn thành. Về phần vị trí của đoạn xương tay kia, đợi đến thời cơ thích hợp, ta sẽ tự nói cho ngươi biết.” Ma Thiên nói ra.
Đúng lúc này, La Hầu vốn vẫn bảo trì trầm mặc bỗng nhiên vung tay lên khiến họ Liễu chỉ kịp cảm thấy hoa mắt một hồi, bên tai truyền đến tiếng xé gió vù vù. Sau một khắc, hắn đã rời khỏi không gian thần bí để trở lại bên trong động phủ tạm thời.
“Chuẩn bị sẵn sàng, tiếp theo ta sẽ vận dụng lực lượng lồng giam để tế luyện đám phân niệm của Ma Thiên trong Thần thức hải của ngươi từ đó tạo thành Chân Ma ấn ký, có như vậy ngươi mới có thể chính thức không chế khả năng Ma hóa thân thể.” Giọng nói của La Hầu vang lên trong lòng Liễu Minh.
Họ Liễu nghe vậy bèn xếp bằng hai chân, ngồi xuống tại chỗ.
Cũng không lâu lắm, hắn đột nhiên mở to hai mắt. Từ trong mi tâm, một đạo Tinh Thần lực gần như thực chất liền theo đó bắn ra, lượn vòng bất định trên đỉnh đầu của hắn rồi tạo thành một đám mây thoạt nhìn có chút mông lung. Chính giữa tinh vân, có thể nhìn thấy một đoàn hắc khí bám chặt giống như giòi bọ. Khí đen này mơ hồ tạo thành gương mặt dữ tợn có vài phần tương tự với Liễu Minh. Liền tại lúc này, Linh Hải trong người hắn cũng đột nhiên chấn động, hiện ra một cái bong bóng khí trong suốt.
“Vèo” một tiếng vang nhỏ!
Một đạo hắc quang thình lình bắn ra từ bong bóng khí, chuẩn xác điểm trúng mi tâm của bóng đen dữ tợn khiến cho gương mặt của nó trở nên cứng đờ. Bóng đen này chỉ kịp gào thét một tiếng tỏ vẻ không cam lòng, thân thể của nó đã đột nhiên nổ tung, chỉ còn một đạo hắc khí cuồn cuộn bất định. Lúc này, thần sắc của Liễu Minh mới trở nên nhẹ nhõm giống như cởi bỏ được gánh nặng vạn cân vẫn luôn đè ép. Tiếp theo, hắn liền phất tay đánh ra một đạo pháp quyết khiến đám mây Tinh Thần lực giữa không trung nhanh chóng chui ngược trở lại vào trong cơ thể. Giữa không trung lúc này chỉ còn lại đám hắc khí lơ lửng bất định mà thôi. Đột nhiên, bong bóng khí trong suốt bên trong Linh Hải chợt động, bắn ra một đạo hắc quang hòa thành một thể với khí đen giữa không trung từ đó tạo một đạo phù văn màu đen vô cùng phức tạp.
“Ngưng thần tĩnh khí! Tiếp theo ta muốn khiến cho Chân Ma ấn ký này hòa làm một thể với ngươi có như vậy ngươi mới có thể hoàn toàn nắm giữ khả năng Ma hóa.” Giọng nói của Ma Thiên bỗng nhiên vang lên trong đầu Liễu Minh.
Nghe vậy, hắn liền giật mình, vội vàng thu liễm sự phấn khích trong lòng. Sau khi hít sâu vài hơi, tâm tình của Liễu Minh rất nhanh đã khôi phục trở lại trạng thái tĩnh lặng như giếng nước.
Phù văn màu đen xoay tít rồi bay xuống nhập vào mi tâm Liễu Minh.
Một cảm giác nóng bỏng liền truyền vào tận hồn phách, toàn thân như đang bị liệt hỏa thiêu đốt khiến kẻ có ý chí kiên định như Liễu Minh cũng không kìm được rên lên một tiếng.
Nhưng sau khi trải qua bốn mươi chín ngày gian khổ luyện chế Hấp Hồn Cổ, một chút đau đớn này cũng không là gì. Hắn nhanh chóng ổn định tinh thần rồi bắt đầu dung hợp Chân Ma ấn kí ở mi tâm với thân thể.
Thời gian trôi qua từng chút một, không biết đã qua bao lâu, Liễu Minh đột nhiên mở mắt đứng dậy.
Hắn vừa khởi ý niệm, Chân Ma ấn kí liền hiện ra trên mi tâm, toàn thân truyền tới tiếng răng rắc rồi phình to lên, đồng thời từng sợi gân lớn nổi lên không ngừng vận chuyển hỗn loạn khắp người.
Tiếp theo, linh văn màu tím nhạt lại xuất hiện toàn thân hắn.
Sau đó, trên người hắn lại có hắc diễm bốc lên hừng hực tạo nên cảnh tượng giống hệt như khi hắn bị ma hóa. Nhưng khác với trước đây, hiện tại hắn vẫn giữ được sự tỉnh táo, hơn nữa còn có thể tự do điều khiển thân thể. Hắn chỉ cảm thấy trong người như có một sức mạnh có thể xé rách cả trời đất, một cảm giác sảng khoái chưa từng có cũng theo đó truyền tới khiến hắn không nhịn được phải ngửa cổ hú lên mấy tiếng.
Nhưng biến hóa trên người hắn chưa dừng ở đó, trong hắc diễm cuồn cuộn, từng chiếc lân phiến u ám bóng loáng lập lòe quang mang quỷ dị mọc ra trên da hắn.
Ngay lúc này, tiếng của La Hầu vang lên bên tai hắn.
“Rất tốt, ngươi hôm nay đã có thể tự do ma hóa rồi, tiếp theo ta sẽ sử dụng sức mạnh của lồng giam giúp ngươi chữa trị Chân Đan bị nứt.”
Liễu Minh nghe vậy vội vàng ngồi xuống, ma diễm và lân giáp trên người lại nhập vào thân thể. Chỉ sau vài ba nhịp thở, hắn đã khôi phục lại hình dạng vốn có.
Trong linh hải, bọt khí trong suốt tỏa ra gợn sóng, tám cái phù văn màu tím hiện lên bao xung quanh Chân Đan, hình thành một pháp trận huyền diệu từ từ chuyển động. Giây lát sau tám cái phù văn tỏa ra hào quang màu tím bao phủ Chân Đan.
Đồng thời trong linh hải của hắn cũng xuất hiện một lượng lớn tinh ti màu đen, trong tử quang, tinh ti nhẹ nhàng phủ lên những vết nứt trên Chân Đan.
*tinh ti: sợi tơ làm từ tinh thể
Tinh ti chậm rãi dung nhập vào Chân Đan, những vết nứt kia cũng dần dần liền lại.
Một tháng trôi qua.
Một ngày, trong linh hải của Liễu Minh, hào quang màu tím và tinh ti màu đen đều run lên rồi đồng loạt tiêu tán. Bọt khí trong suốt sau khi thu lại tám phù văn màu tím kia thì cũng “Phù” một tiếng rồi biến mất.
Liễu Minh mở mắt lộ vẻ mừng rỡ.
Chân Đan của hắn chẳng những đã hồi phục mà dường như còn to thêm một vòng.
Trong đầu hắn vừa có ý nghĩ thì mi tâm liền lóe lên hắc quang, Chân Ma ấn ký lại xuất hiên, trên cánh tay hắn lại xuất hiện từng vòng linh văn màu tím. Đồng thời, toàn thân hắn lại được bao phủ trong lân giáp màu đen cùng ma diễm cuồn cuộn, trên tay cũng mọc ra lợi trảo.
Một luồng sức mạnh cường đại liền tỏa ra xung quanh, động phủ tạm thời này tuy đã được Liễu Minh bố trí một ít cấm chế nhưng cũng bị chấn rung, phát ra tiếng động ầm ầm, dường như sắp bị phá nát đến nơi.
Hắn tùy ý đưa tay phải đã ma hóa lên nhẹ nhàng đánh về một góc động phủ.
Trong nháy mắt, trên nắm đấm xuất hiện quang mang hai màu tím đen rồi hóa thành một quyên ảnh màu đen phá không bay tới.
Quyền ảnh còn chưa chạm vào cấm chế mà hộ tráo trong động phủ như không tồn tại đã bị đánh thành hư vô.
Thế nhưng thanh thế của quyền ảnh vẫn chưa có dấu hiệu suy giảm, trong nháy mắt liền đánh vào không trung ở phía xa.
“Ầm” một tiếng, không gian rung động kịch liệt rồi xuất hiện từng vết nứt nhỏ. Tuy những vết nứt không gian này chỉ thoáng xuất hiện nhưng uy lực một quyền này cũng khiến Liễu Minh phải kinh thán.
Lúc này bất kể là cường độ nhục thân hay độ bền chắc của tứ chi bách hải, đều đã vượt xa thời kỳ đỉnh phong trước đây của hắn.
Có điều không biết tai sao hắn lại cảm thấy sâu trong lòng ẩn ẩn nổi lên một tia ý niệm cuồng bạo. Ngay lúc này một tiếng gọi trong trẻo pha chút lo lắng bất chợt vang lên.
“Chủ nhân”
Bóng người nhoáng lên, một thiếu nữ mặc áo lụa đen từ cái lỗ lớn nứt nẻ bay vào, chính là Hạt nhi.
Vừa thấy hình dạng của Liễu Minh lúc này, Hạt nhi lộ vẻ ngạc nhiên.
Liễu Minh ngẩn người, liền thu lại lân giáp lợi trảo trên người, hắc diễm cuồn cuộn quanh người cũng hóa thành hắc khí rồi nhập vào cơ thể.
“Không sao, ta vừa mới hồi phục, chỉ vận động một chút mà thôi.” Hắn từ tốn giải thích.
Hạt Nhi nhìn hắn một cái, cảm thấy dường như có chuyện gì đó Liễu Minh chưa nói cho nàng biết, nhưng nàng cũng không nói nhiều, chỉ hỏi lại hắn một câu:
“Hiện nay thương thế của chủ nhân đã khỏi, chúng ta tiếp tục ở đây tu luyện hay là quay lại Lạc Thành?”
Truyện khác cùng thể loại
3 chương
112 chương