Ma Thiên Ký

Chương 1203

Dịch giả: nila32 Bốn con ốc khổng lồ tập kích bất ngờ đã khiến liên quân Nhân tộc đại loạn trận cước. Cũng may, dưới sự liên thủ của tu sĩ Hóa Tinh kỳ và Linh Sư của các tông, qua một đoạn thời gian, đám cá kiếm màu trắng đã bị tiêu diệt sạch sẽ khiến cho trận thế dần dần ổn định trở lại. Lúc này, chiến tuyến bốn phương tám hướng đều đã rút lui về sau vài dặm. Phía trên vị trí tập kết của năm tông nước Đại Huyền, Liễu Minh đang lơ lửng giữa không trung, Càn Như Bình đứng ngay phía sau của hắn. Cả hai đang được một tầng hắc khí bao phủ giúp ngăn cách nước biển bên ngoài. Hai người quan sát diễn biến cuộc chiến từ nãy tới giờ lập tức hiểu ra. Khi thấy màn sáng màu lam bên ngoài Hải Hoàng Cung gần như khôi phục trở lại như lúc ban đầu, Liễu Minh không khỏi cau mày. Đại trận này xem ra có vẻ khó chơi hơn nhiều so với dự đoán của hắn. Một khi gián đoạn công kích, chỉ một lát sau nó đã khôi phục trở lại như cũ. Hành động lần này của đối phương rõ ràng đang muốn kéo dài thời gian. Mà với nội tình của Hải Hoàng Cung, thủ đoạn quấy nhiễu e rằng vẫn còn không ít. Nghĩ đến, hắn liền dợm bước như muốn đích thân ra tay. “Minh ca, ngươi định tự mình động thủ?” Càn Như Bình nhìn thấy hành động của Liễu Minh liền lên tiếng hỏi dò. “Chiến cuộc cứ kéo dài thế này sẽ càng bất lợi đối với liên minh Nhân tộc.” Liễu Minh vừa nói vừa vung tay biến Khổ Luân kiếm thành kiếm quang tím biếc hiển hiện trước người. Thực lực thật sự của liên minh Nhân tộc vốn không mạnh hơn đối phương quá nhiều, từ đầu đến giờ chủ yếu vẫn dựa vào khí thế đại thịnh. Hôm nay, tập kích thất bại, sĩ khí của bọn họ rõ ràng đã bị suy giảm không ít. Về sau nếu muốn tiến công chỉ sợ sẽ không tạo thành uy thế mạnh mẽ như lúc ban đầu. “Dựa theo quan sát của muội, đại trận bên dưới rất giống cao giai pháp trận thủy thuộc tính là Cửu Chân Niết Long trận vốn được dung nhập không ít máu tươi ẩn chứa huyết mạch Chân Long. Nếu Minh ca ca tự mình xuất thủ, tuy rằng có thể phá trận nhưng mà tất nhiên phải hao phí không ít Pháp lực… Nói không chừng Hải Yêu Hoàng đang có ý định dụ huynh ra tay phá trận. Khi ca ca đang chịu hao tổn Pháp lực, y sẽ ra tay đánh lén. Chỉ cần huynh không ra tay, Hải Yêu Hoàng thậm chí đại quân đằng kia sẽ không mạo muội làm ra hành động thiếu suy nghĩ.” Càn Như Bình lanh lợi đề nghị. Liễu Minh nghe vậy không khỏi có chút do dự bèn chậm rãi rút tay về. “Minh ca ca, kỳ thật với việc phá giải đại trận phía dưới, muội muội đã có chủ ý của mình, không bằng để ta thử qua một chút?” Càn Như Bình tỏ ra cực kỳ hào hứng. “Muội sao?” Liễu Minh tỏ ra ngạc nhiên. “Như thế nào, Minh ca cho rằng ta không đủ khả năng sao chứ? Không bằng chúng ta đánh cược một phen, nếu như ta có thể hóa giải trận pháp bên dưới, huynh phải đáp ứng ta một chuyện.” Nhìn thấy biểu hiện của Liễu Minh, Càn Như Bình không khỏi tự ái bèn bĩu môi đề nghị. “Ý ta không phải như vậy…” Liễu Minh lắc đầu cười khổ sau đó vội vàng giải thích. “Hắc hắc, nói như vậy coi như huynh đã đồng ý rồi nhé.” Càn Như Bình hì hì cười nói, ánh mắt lóe lên vài phần lanh lợi cùng tinh nghịch. Sau khi suy nghĩ một hồi, Liễu Minh lập tức thu hồi Khổ Luân kiếm sau đó sử dụng thần thức tiến hành truyền âm. Sau một lát, tu sĩ Nhân tộc bên dưới đang muốn tổ chức phản kích liền đồng loạt án binh bất động. Tu sĩ Hải Hoàng Cung thấy vậy tự nhiên cũng không đuổi giết thêm nữa. Vì vậy cuộc chiến vốn đang diễn ra kịch liệt thoáng cái đã trở nên an tĩnh đôi chút. Sau một khắc, mấy đạo độn quang đã phóng nhanh tới trước mặt Liễu Minh. Quang mang thu lại, hiện ra thân ảnh đám người Nguyên Ma cùng Mộ Dung Huyễn. “Tiền bối.” Nguyên Ma thi lễ với Liễu Minh. “Ta đã thấy rõ tình hình vừa rồi. Pháp trận của Hải Hoàng Cung thoạt nhìn có chút khó lường, hiện tại tiếp tục tấn công cũng không phải là hành động sáng suốt.” Liễu Minh nói ra. “Không biết Liễu tiền bối đã có biện pháp gì chưa?” Mộ Dung Huyễn của Hóa Nhất Tông nghe vậy bèn lên tiếng hỏi dò. “Hải Yêu Hoàng đến giờ vẫn chưa xuất hiện khiến ta không thể tùy tiện ra tay. Có điều Như Bình đã nói nàng có phương pháp phá trận vì vậy ta gọi các ngươi trở lại là muốn bàn qua một chút về việc này.” Liễu Minh không nhanh không chậm giải thích. “Chuyện này là thật sao?” Đám người Nguyên Ma nghe vậy đều đồng loạt nhìn sang Càn Như Bình sau lưng họ Liễu. “Thưa các vị tiền bối, mặc dù vãn bội không nắm chắc hoàn toàn nhưng cũng có tự tin nhất định.” Đột nhiên bị nhiều người nhìn chằm chằm như vậy, Càn Như Bình hơi có chút thất thần nhưng sau khi lấy lại bình tĩnh, nàng liền trả lời một cách tự tin. Đám người Nguyên Ma nghe vậy không khỏi tỏ ra vui mừng. Tên tuổi Càn Như Bình những năm vừa qua vốn đã nổi khắp liên minh. Nếu như nàng ta đã nói như thế hiển nhiên là có tính toán của riêng mình. Một khi có thể công phá đại trận phòng ngự của đối phương, liên minh Nhân tộc sẽ lần nữa nắm giữ quyền chủ động. “Tính toán của ta là như thế này…” Càn Như Bình nói qua dự tính của mình. Sau một lúc, đại quân bốn phương tám hướng lại lần nữa phát động công kích. Tu sĩ cùng khôi lỗi bên trong Hải Hoàng Cung thấy vậy lập tức tiến hành phản kích tạo thành cơn mưa công kích nổ vang, va chạm lẫn nhau phát ra uy lực kinh khủng cùng vô số vòng xoáy lớn nhỏ dưới đáy biển sâu. Ngoài ra, phần lớn tu sĩ Hóa Tinh kỳ của liên minh lại bắt đầu công kích ốc mượn hồn khổng lồ. Kể từ đó, công kích nhắm vào Hải Hoàng Cung thoạt nhìn có vẻ mãnh liệt thế nhưng đã trở nên yếu hơn rất nhiều. Trong lúc đó, Thanh Cầm cùng đám trưởng lão Hóa Tinh kỳ của Yêu tộc đang quan sát tình hình bên dưới. “Thanh Cầm trưởng lão, đám Nhân tộc kia tiến công không được đã bắt đầu thay đổi chiến lược.” Đại hán hói đầu nói ra. “Không sao, như vậy lại tốt. Với lớp phòng thủ kiên cố của ốc mượn hồn, chỉ cần gã tu sĩ Chân Đan của đối phương không ra tay, những kẻ còn lại căn bản không có khả năng giết chết chúng. Vừa hay như vậy có thể giúp chúng ta kéo dài thời gian.” Thanh Cầm có chút kiêng kị nhìn thoáng qua đại trận phía Tây sau đó từ từ nói ra. Đám người đại hán hói đầu nghe vậy bèn nhẹ gật đầu. Bọn họ không hề nhận ra ở phía Tây vài bóng tu sĩ mờ ảo đang chậm rãi tiếp cận đại trận phòng ngự của Hải Hoàng Cung. Khi tới cách tòa nhà hình tháp chừng hai trăm trượng, những người này sử dụng pháp thuật yểm trợ để sắp đặt thứ gì đó trên mặt đất giống như bố trí pháp trận nào đó. Nhóm tu sĩ các tộc chung quanh thấy vậy, tuy không biết đồng đội muốn lắp đặt thứ gì nhưng đều tự giác hô lớn một tiếng rồi đẩy mạnh công kích yểm hộ bọn họ không bị Hải tộc phát hiện. Một lúc sau, trên mặt đất đã xuất hiện một tòa pháp trận cỡ nhỏ màu vàng nhạt. Gần như cùng lúc, một bóng người nhỏ nhắn mặc áo màu tro đã xuất hiện tụng niệm từng tràng chú ngữ trầm ngấp đồng thời đánh ra mấy đạo pháp quyết khiến cho pháp trận sáng lên sau đó biến mất không chút tung tích. Bóng người áo xám này trên người bận một chiếc trường bào rộng thùng thình giúp nàng che giấu mọi khí tức phát ra, đúng là Càn Như Bình. “Đi thôi.” Sau khi bố trí xong pháp trận nơi này, nàng liền vung tay ra hiệu cho đồng đội bay về một phía khác. Sau một lát, bọn họ đã tới gần một tòa nhà hình tháp khác nằm gần Cửu Chân Niết Long trận. Dưới sự yểm hộ của tu sĩ Nhân tộc, một tòa pháp trận màu vàng nhạt khác lại được bố trí. Trải qua hai ba canh giờ, nhóm người Càn Như Bình rốt cuộc đã bố trí chín tòa pháp trận trước mỗi tòa nhà hình tháp. Phía Tây đại trận lúc này, Liễu Minh đang chăm chú quan sát nhất cử nhất động của nhóm người Càn Như Bình. “Đây là thủ đoạn dùng trận phá trận. Không nghĩ tới tạo nghệ trên lĩnh vực trận pháp của nha đầu kia đã đạt đến mức này.” Hắn lẩm bẩm. Sau khi bố trí chín tòa pháp trận, đám người Càn Như Bình vốn đang ở phá Bắc Hải Hoàng Cung liền lui về sau trăm trượng rồi ngồi xuống một tảng đá lớn. Chỉ thấy cô gái này khẽ chớp đôi mắt đẹp, một tay vỗ bên hông nhanh chóng lấy ra một mặt trận bàn tám cạnh ánh kim lớn cỡ bàn tay. Ngay sau đó, nàng vung cao ống tay áo, truyền vào trận bàn một cỗ Pháp lực hùng hậu khiến vật trong tay phát ra ánh sáng rực rỡ. Tám gã tu sĩ bên cạnh thấy vậy, liền lấy ra trận kỳ phối hợp hành động tạo thành trận hình vô cùng huyền ảo. Lúc này, Càn Như Bình mới chậm rãi thở ra một hơi. Đôi mắt đẹp dịu dàng lóe lên tinh quang, hai tay theo đó đánh ra từng đạo pháp quyết kỳ lạ đồng thời trong miệng truyền đến từng hồi chú ngữ khó hiểu khiến cho trận bàn tám cạnh chấn động phát ra từng vòng kim quang liên tục lưu chuyển. Theo từng đạo quang mang đủ màu nổi lên trên người bọn họ, trận pháp Cửu Cung màu vàng nhạt cũng dần thành hình. Gần như cùng lúc, vị trí bên ngoài chín tòa nhà hình tháp cũng lần lượt nổi lên từng tòa pháp trận ánh kim phóng ra vô số cột sáng lên trời. Rất nhanh sau đó, một cỗ chấn động kỳ lạ bắt đầu khuếch tán khiến cho quang mang lam sắc của Cửu Long trận chịu sự quấy nhiễu nào đó liền trở nên rối loạn. Chỉ thấy ánh sáng màu lam nhấp nháy một hồi bỗng trở nên mỏng manh hơn trước khiến cho tốc độ của Giao Long bên trên vì thế cũng trở nên chậm chạp hơn nhiều. Bên trong Hải Hoàng Cung lúc này, đám người Thanh Cầm thấy vậy lập tức đại biến sắc mặt. Nhưng không chờ bọn gã kịp thời phản ứng, Càn Như Bình đã phất tay đánh ra mấy đạo pháp quyết đồng thời phóng xuất trận bàn tám cạnh kim sắc. Chỉ thấy trận bàn vừa xuất hiện ở phía Bắc Cửu Chân Niết Long trận liền khiến kim quang khắp nơi tụ lại một chỗ sau đó kích bắn về phía đại trận. Ngay khi cột sáng kim sắc vừa chạm đến hào quang màu lam, một cảnh kinh người bất ngờ xảy ra. Mặc cho Giao Long bên trên điên cuồng hấp thu hơi nước chung quanh, những thủy quang màu làm này vừa chạm phải ánh sáng vàng kim liền nhanh chóng biến mất. Tiếp đó một tiếng nổ rung trời chuyển đất vang lên! Màn sáng màu lam bị ánh sáng vàng kim đánh mạnh rốt cuộc lộ ra lỗ hổng rộng hơn mười trượng. Ngay đúng lúc này, hơn mười đạo độn quang nhanh chóng theo đó tiến vào. Đúng là Nguyên Ma cùng nam tử họ Mặc dẫn theo mười vị tu sĩ Hóa Tinh của Nhân tộc. “Giết!” Đám người Nguyên Ma vừa tiến vào Hải Hoàng Cung liền không chút để ý đến tu sĩ của đối phương mà nhào tới một tòa nhà hình tháp gần với họ nhất.