Ma Thiên Ký

Chương 1194

Dịch giả: Hàn Lâm Nhi Yêu Hoàng thành tâm, nhất ngôn cửu đỉnh Tông Diên bất thiện, tiếu lý tàng đao. (Duy Trúc) Hải Yêu Hoàng khôi phục vẻ bình tĩnh, trầm ngâm một lát rồi cười lạnh một tiếng, biến thành một bóng lam phóng đi. Nửa canh giờ sau, trong một huyệt động rét lạnh dưới Hải Hoàng Cung. Khắp nơi được bao phủ bởi một tầng băng dày. Ở cuối huyệt động, trên một bình đài làm từ băng có một viên châu lớn cỡ nắm tay, đang tỏa ra hào quang màu xanh nhạt. Ầm ầm! Đột nhiên bên vách huyệt động chợt nứt ra một con đường, Hải Yêu Hoàng chậm rãi đi tới, tay còn xách theo một thanh niên áo đen đang hôn mê, chính là kẻ đã mất tích tại đảo Song Ngao lúc trước, Hàn Lê. Hải Yêu Hoàng lạnh lùng nhấc Hàn Lê lên, chậm rãi đi tới trước bệ đá. "Ồ, khí tức của ngươi bất ổn, không lẽ là đã bị thương? Thương Hải chi vực này lại có kẻ có thể gây thương tổn cho ngươi ư?" Một thanh âm bén nhọn từ viên châu truyền ra. Sắc mặt Hải Yêu Hoàng trầm xuống, hừ lạnh một tiếng, ném Hàn Lê xuống bệ đá, lạnh lùng nói: "Đây là kẻ mà thủ hạ ta vừa bắt được. Ta đã kiểm tra rồi, người này đúng là có Linh thể thuộc tính Kim." "Ha ha, không tệ, đạo hữu có lòng rồi." Thanh âm trong viên châu cười nói. Vừa dứt lời, đột nhiên viên châu sáng rực lên, một luồng sáng màu xám cuốn ra, bao phủ thân thể Hàn Lê. Thân hình Hàn Lê lập tức run rẩy không ngừng. "Xoẹt" một tiếng! Từ trong viên châu, một phù văn màu xám lớn cỡ nắm tay bay ra, bắn thẳng vào mi tâm Hàn Lê. Lúc này, thân thể Hàn Lê mới chậm rãi bình tĩnh lại. Trên làn da chợt hiện ra các đường vân màu xám, giống như những đường kinh mạch, chỉ trong phút chốc đã nổi đầy toàn thân. "Ồ, cỗ thân thể này cũng có chút phù hợp với yêu cầu của ta." Thanh âm trong viên châu kinh hỉ nói. Nghe vậy, Hải Yêu Hoàng cũng không nói gì, yên tĩnh đứng bên cạnh. Trong viên châu chợt truyền tới một tiếng thét, ngay sau đó, một đạo tinh quang màu xám bay ra, chậm rãi nhập vào thân thể Hàn Lê. Hàn Lê chấn động mạnh mẽ, trên mặt lộ ra nét thống khổ, đồng thời Linh văn trên thân y cũng chậm rãi sáng lên. Thấy cảnh này, Hải Yêu Hoàng cũng chuyển mắt chăm chú quan sát. Đạo tinh quang nhập vào thân thể Hàn Lê càng ngày càng thô, hào quang trên thân y cũng càng sáng hơn nữa, rồi chậm rãi hiện ra một tiểu nhân lớn cỡ bàn tay. Tiểu nhân này tuy nhỏ nhưng tay chân đều đủ, ngũ quan rõ ràng, giống như một người thu nhỏ lại vậy. Chỉ có một điểm lạ là trên đỉnh đầu nó lại mọc ra một đôi sừng nhỏ màu xám. Tinh quang vừa rồi, xem ra là do tiểu nhân này phát ra. Đúng lúc này, thân thể Hàn Lê bỗng run lên, linh văn trên người chập chờn lúc tối lúc sáng, sau đó liền tan vỡ ra từng mảnh. Y chợt mở mắt, thế nhưng con ngươi lại tràn ngập u ám, khuôn mặt không một chút cảm xúc, còn hai mũi và tai lại chảy ra vài tia máu nhỏ. "Ai... Xem ra cỗ thân thể này cũng không được... Đáng tiếc..." Bở môi tiểu nhân khép mở, y thở dài một tiếng, thân hình khẽ động rồi lại bay vào trong viên châu, tinh quang bao phủ thân thể Hàn Lê cũng tiêu tán đi. Thấy vậy, Hải Yêu Hoàng nhíu mày lại, trên mặt lộ nét mong mỏi, lạnh lùng nói. "Tông Diên, trăm năm nay, đây đã là cỗ thân thể thứ bảy có biến dị Kim thuộc tính ta tìm cho ngươi rồi, vậy mà không một cỗ nào dùng được cả. Mà theo ta biết thì yêu cầu thân thể với đoạt xá cũng không hà khắc như vậy đâu." "Ngươi thì biết cái gì, ta vốn là tu sĩ Thiên Tượng của Yêu tộc nên tinh phách cực kỳ cường đại. Những thân thể tầm thường sao chịu đựng được. Đương nhiên nếu ngươi có thể tìm được thân thể của một tu sĩ Chân Đan thì lại là chuyện khác." Thanh âm trong viên châu tiếp tục lên tiếng. "Hừ, đừng quên khế ước giữa chúng ta đấy. Ta tìm giúp ngươi một thân thể thích hợp để ngươi đoạt xá, còn ngươi phải giúp ta đột phá Thiên Tượng cảnh, trở về đại lục Trung Thiên. Tốt nhất ngươi đừng tính kế với ta, nếu không đừng trách ta trở mặt." Hải Yêu Hoàng nghe vậy, lạnh lùng nói. "Hắc hắc, ngươi quá đa nghi rồi, bây giờ ta chỉ còn lại một tinh phách, sao dám tính kế gì với ngươi chứ? Chỉ là những thân thể ngươi tìm đến đều quá yếu ớt. Chứ nếu có thể thì ta đã sớm thoát khỏi cảnh này rồi." Thanh âm trong viên châu cười lạnh nói. Hải Yêu Hoàng hừ lạnh một tiếng, trên mặt lộ vẻ không kiên nhẫn, dường như những lời này y đã nghe rất nhiều rồi. "Thân thể không thích hợp thì lại đi tìm thôi. Ta còn không gấp thì ngươi gấp cái gì, một hai trăm năm nữa cũng được." Tông Diên nhàn nhạt nói. "Bây giờ không giống lúc xưa nữa. Bây giờ ngoài ta ra thì ở Thương Hải chi vực này lại có một tu sĩ Chân Đan Cảnh nữa của Nhân tộc. Nên nếu ta đoán không sai, hắn sẽ mau chóng đem quân tới đánh chúng ta." Hải Yêu Hoàng lạnh lùng nói. "Cái gì, Chân Đan hậu kỳ tu sĩ? Sao lại có thể?" Tông Diên có chút kinh ngạc nói. "Làm sao ta biết được! Thế nhưng người này cực kỳ lợi hại. Một phân hồn của ta vừa bị hắn tiêu diệt xong. Sợ rằng không lâu nữa hắn sẽ đưa quân Nhân tộc đánh tới. Tu vi của ta là dựa vào Chuyển Hồn Chiết Đại Pháp của ngươi mới đạt tới cảnh giới Chân Đan hậu kỳ. Còn thực lực chỉ vào khoảng Chân Đan trung kỳ là cùng. Nay lại mang thương tích, thực sự là ta không thể giao thủ với người này được." "Nay ta và ngươi đã cùng lên một chiếc thuyền. Lúc này dù có xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn thì kết quả của ngươi cũng không tốt hơn ta chút nào. Cho nên ngươi hãy giao nốt nửa sau bộ pháp quyết Chuyển Hồn Chiết Đại Pháp cho ta đi." Hải Yêu Hoàng trầm giọng nói. Nghe vậy, hào quang quanh viên châu chớp động mấy cái như đang suy nghĩ điều gì. Hải Yêu Hoàng thấy vậy, cũng không thúc giục mà lặng lẽ đứng chắp tay bên cạnh "Tốt, hôm nay sự tình có biến. Vậy ta giao Chuyển Hồn Chiết Đại Pháp cho ngươi trước vậy." Rốt cuộc Tông Diên cũng chậm rãi mở miệng, sau đó, trong viên châu liền bắn ra một ngọc giản màu xám. Thấy vậy, Hải Yêu Hoàng lập tức tóm lấy, đưa thần thức vào xem xét một chút rồi cười nói. "Thiết Yêu Tông Diên quả nhiên là kẻ biết đạo lý. Ta sẽ tăng thêm nhân thủ tìm kiếm thân thể phù hợp giúp ngươi. Nay quá nửa Thương Hải chi vực đã rơi vào tay ta, nên chuyện tìm một yêu tu Hóa Tinh kỳ có linh thể biến dị thuộc tính Kim cũng chưa chắc đã không tìm được." "Vậy ta ở đây chờ tin tốt của ngươi." Tông Diên nhàn nhạt nói. Hải Yêu Hoàng gật đầu, quay người định đi thì chợt nghĩ tới điều gì mà quay lại, phất tay thu lại thi thể Hàn Lê, mau chóng rời khỏi huyệt động dưới đất. Y vừa rời đi không lâu thì trong viên châu lập tức truyền ra một tiếng cười đầy quỷ dị. Một khắc sau, Hải Yêu Hoàng đã tới một thạch thất phủ đầy băng khác. Giữa thạch thất đặt một cái giường bằng Bạch Ngọc Hàn Băng, bên trên là một nữ tử cung trang đang yên tĩnh nằm. Hải Yêu Hoàng nhìn nữ tử trong băng, gương mặt hiện lên nét nhu hòa hiếm gặp. "Linh tỷ, giờ phút phục sinh cho tỷ còn không lâu nữa đâu... Thật sự là trời cũng giúp ta, tiểu tử Nhân tộc kia cũng đã trở về Thương Hải chi vực. Chắc chắn hắn sẽ biết chỗ đặt tinh phách của ngươi... Chỉ cần ta có thể trở về đại lục Trung Thiên, nhất định sẽ tìm tinh phách của tỷ trở về." Hải Yêu Hoàng vuốt ve gương mặt cách một tầng băng kia, ôn hòa nói. Sau đó, y ở lại thạch thất một lúc rồi có chút lưu luyến rời khỏi. Lát sau, y đã về tới mật thất nơi bế quan, lật tay lấy ra ngọc giản màu xám mà Tông Diên đưa, thế nhưng cũng không lập tức tìm hiểu mà cầm trong tay một lát, trong mắt hiện vẻ hoài niệm. Lúc trước, khi y bị truyền tống tới Nam Hải chi vực thuộc đại lục Trung Thiên thì phát hiện rằng mình mặc dù có tu vi Chân Đan sơ kỳ thế nhưng không còn có thể một tay che trời giống như ở Thương Hải chi vực được, mà còn vì huyết mạch Long tộc trong người mà mấy lần lâm vào hiểm cảnh. Mãi sau y mới đi vào được đại lục Trung Thiên, thế nhưng cũng không lâu sau lại bị một tên Yêu tu Thiên Tượng cảnh hàng phục, bắt y trông coi bảo khố cho gã. Cảm giác khuất nhục khi đó, tới nay hắn còn cảm nhận rõ ràng. Tên Yêu tu Thiên Tượng cảnh kia chính là kẻ đang ở trong viên châu, Thiết Yêu Tông Diên. Rơi vào đường cùng, y đành nén giận ở lại vài chục năm. Bỗng nhiên có một ngày, đột nhiên ngọn Thiết Phong của Tông Diên bị một thế lực tiêu diệt, các đệ tử trong núi, ngay cả Tông Diên đều bị đánh chết. Còn y thì do may mắn, ở trong bảo khố bí ẩn nên thoát được một kiếp. Y thừa cơ thoát được cấm chế, mang theo tài sản của Tông Diên rời đi. Không ngờ Tông Diên lại để một phần phân hồn tại viên châu trong số tài sản y đem đi. Sau khi phát hiện ra chuyện này, y vốn muốn diệt sát Tông Diên, thế nhưng lại bị gã dụ dỗ, tạo ra một khế ước, thông qua bí thuật thượng cổ để phụ trợ cho mình tăng tu vi, còn mình thì giúp gã tìm một thân thể phù hợp để đoạt xá. Cũng bởi vì bí thuật này nếu muốn tiến giai Thiên Tượng Cảnh thì cần huyết tế một số lớn sinh linh, thế nên rất khó thực hiện trong bất kỳ nơi nào tại đại lục Trung Thiên. Vậy nên y đành nghe theo đề nghị của Tông Diên, đi tới một Truyền Tống Trận cổ xưa rồi truyền tống đến một nơi khác. Lúc đó, y thực sự là chưa từng nghĩ tới, đầu kia của Truyền Tống Trận lại là chính nơi hắn đã sinh ra, Thương Hải chi vực. Sau đó, hắn dựa vào rất nhiều bí thuật và tài nguyên tu luyện, lại thêm mấy lần thiếu chút vẫn lạc, rốt cuộc cũng miễn cưỡng đạt tới cảnh giới Chân Đan hậu kỳ, thành bá chủ của Thương Hải chi vực, rồi tiến hành kế hoạch thống nhất khu vực. Dù sao thì bằng vào tư chất của y thì có thể tu luyện tới mức này cũng là may mắn rồi. Còn hy vọng trùng kích Thiên Tượng cảnh thì phải dựa vào tài nguyên nơi đây mới may mắn có một chút khả năng. Hải Yêu Hoàng thở ra một hơi, thu lại tinh thần, đưa ngọc giản lên trán, phóng thần thức chìm vào ngọc giản. Một lúc lâu sau, y mới buông ngọc giản, hào quang màu lam quanh thân sáng lên, thế nhưng có chút bất ổn. Thấy vậy, hai tay hắn không ngừng đánh ra các đạo pháp quyết. Một lát sau, hào quang quanh thân y mới từ từ bình ổn lại, chậm rãi biến mất.