Ma Thần Tướng Quân
Chương 148 : Mai phục
"Thần y, xem giúp ta cánh tay!"
"Thần y, còn đùi của ta nữa!"
"Thần y, mấy ngày nay ta có nguyệt sự, bụng rất đau, có biện pháp nào bớt đau không?"
Dương Chính mồ hôi lạnh toát khắp người.
May mà được Thụy Lệ giải vây, bằng không Dương Chính đã thở không ra hơi.
"Thần y, ánh mắt của ông thật mê người, giống như màu mắt của Ma thần tướng quân trong truyền thuyết, lúc còn trẻ chắc rất được nhiều nữ nhân hoan nghênh." Thụy Lệ đưa cho Dương Chính một cốc nước, nhìn thấy tròng mắt màu đen của hắn thì toát lên vẻ sùng bái và yêu thích.
Đối mặt với lời khen ngợi đơn thuần không chút tâm cơ này, Dương Chính chỉ còn biết cười khổ.
Bọn họ nhiệt tình lưu Dương Chính lại ăn trưa, sau đó mấy người trọng thương đều tỉnh lại, hơn nữa miệng vết thương cũng đã khép miệng, cả tòa nhà lớn đều cất lên vô số tiếng hoan hô, Dương Chính trở thành người được nữ nhân quốc này hoan nghênh nhất.
Bọn họ quấn lấy Dương Chính không cho hắn đi, đến chiều lại có một đội nữ kỵ sĩ đến khiêu chiến với quân hệ Tây Nam.
Theo như họ nói thì có thần y ở đây, họ có thể phóng tâm đánh một trận với Tây Nam quân hệ.
Dương Chính cũng không biết phải làm sao.
Tối đến, những nữ kỵ sĩ trở về hoan hỉ vô cùng, miêu tả trận đánh ban chiều rất sinh động, hôm nay bọn họ phát huy hơn mức bình thường, đánh bại cả một trung đội của đối phương, còn Dương Chính lại ra tay trị thương cho những nữ binh.
Đến giờ Dương Chính đã khiến cho các nữ binh hoàn toàn khâm phục, y thuật của hắn quá kinh người, thương thế nặng đến đâu chỉ cần qua tay hắn thì ngủ một giấc sẽ hồi phục.
Có được tòa bảo sơn này, bọn nữ binh mắt sáng lên, đâu chịu để cho hắn đi, bọn họ nói bóng nói gió, dò hỏi biết được Dương Chính hắn không có gì để lo, chỉ là ngẫu nhiên về quê nên càng thêm quấn quít lấy hắn, mỗi ngày đều dùng hết tâm tư chiêu đãi, có nữ binh nghịch ngợm thậm chí còn đòi nhận hắn làm gia gia, muốn Dương Chính lưu lại bên mình.
Thời loạn thế này, trong quân có một thần y diệu thủ hồi xuân thực sự quý giá vô cùng, mỗi một lần xung trận đều có thể khiến cho thương vong giảm xuống thấp nhất, cũng khiến cho họ dũng cảm hơn.
Dương Chính đã không muốn bạo lộ thân phận, ở lại nơi này thì có thể có được nhiều tin tức hơn, vì vậy hắn tạm thời ở lại đây.
Mỗi ngày y phục thay ra đều có người giặt, ăn cơm có người đưa tới, chỉ cần ngồi xuống thì đã có 4, 5 cô nương bưng rót tận miệng, trừ việc giả trang làm lão già, chịu khổ nhẫn nhịn dụ hoặc hương diễm thì những ngày này thực sự còn hơn cả thiên đường.
Dương Chính ở lại đây 1 thời gian, cũng đã hiểu rõ biên chế của Ma thần quân.
Ví dụ như chi nữ kỵ binh này thuộc về đệ tứ phiên doanh, đệ tam quân của Ma thần quân, nhân số chừng 400 người, chủ yếu phụ trách phòng vệ huyện Uy Cổ Lan, đối kháng với Tây Nam quân hệ. Còn cả đệ tam quân tổng cộng có 8 phiên doanh, nhân số hơn 3000 người đều là nữ binh, tướng quân là Hồng nương tử, vốn đang ở trong Uy Cổ Lan quận.
Xem ra nhiệm vụ của đệ tứ phiên doanh là nhẹ nhàng nhất, tranh đấu ở ba quặng khoáng sản lớn mới thực sự kịch liệt, Hồng nương tử đã dẫn theo sáu phiên doanh trường kỳ cứ thủ ở đó, rất thường xảy ra xung đột. Cho dù cùng là quân Vệ Nhung, hai bên đều cố gắng không giết người nhưng cũng có rất nhiều người bị thương phát chứng mà chết.
Dưới tình huống này, một y sinh giỏi trở nên trọng yếu phi thường, cũng không lạ đệ tứ phiên doanh không cho thần tiên sống Dương Chính rời đi.
Trong huyện Uy Cổ Lan, vì có Dương Chính nên mỗi ngày đệ tứ phiên doanh xuất kích đều áp chế được người của Tây Nam quân hệ. Hai bên vốn ngày nào cũng có người bị thương, nhưng bên Ma thần quân thì cho dù bị thương nhưng ngày hôm sau thì đã như sinh long hoạt hổ xông lên chiến trường, chiến trận như thế thì làm sao mà đánh?
Tây Nam quân hệ vốn có đại đội ngàn người trú thủ, kết quả là bị đệ tứ phiên doanh chỉ có hơn 400 nữ nhân đánh cho tơi tả.
Đệ tứ phiên doanh có được chiến quả huy hoàng này tự nhiên khiến cho những phiên doanh khác chú ý, tất cả họ rốt cục đều biết đệ tứ phiên doanh có một thần y.
Sau đó, hễ có người trọng thương thì họ đều đưa về Uy Cổ Lan, mấy lần như vậy, y thuật của Dương Chính tự nhiên khiến cho các nữ binh Ma thần quân kính phục, danh tiếng rền vang, cả Hắc Diệu Hoa cũng đến gặp. Chẳng qua Dương Chính cố ý che giấu khiến Hắc Diệu Hoa không nhận ra, hiện tại cục thế vi diệu, Dương Chính cảm thấy hắn ở trong bóng tối ra tay thì tốt hơn nên không muốn bại lộ thân phận.
Chỉ là chiến huống nghiêm ngặt khiến cho hắn bận rộn luôn tay.
Người của Ma thần doanh biết thần y lợi hại nên khiêu chiến khắp nơi, đánh cho Tây Nam quân hệ gà bay chó chạy, còn bọn họ thì chỉ cần còn hơi thở thì đã có thể sống lại.
Về sau, vì dễ dàng trị liệu, Dương Chính thường qua lại ba quặng mỏ lớn trị thương cho các nữ binh, cho nên Tây Nam quân hệ biết được.
Hiện nay, người mà chúng hận nhất không phải là Hồng nương tử mà là Dương Chính.
Ngày hôm nay, Dương Chính lại cùng Thụy Lệ và mười mấy nữ binh hộ tống đi tới quặng mỏ Đức Khắc Lan.
Thụy Lệ nhìn dáng Dương Chính ngồi thẳng người trên lưng ngựa, vừa kinh dị vừa lo lắng nói:"Thần y gia gia, hiện tại một ngày phải đi từ sáng đến tối, còn phải trị bệnh cứu người, liên tục một tuần không ngủ, liệu ông có chịu nổi không?"
Dương Chính cười nói:"Ta có công phu dưỡng sinh, tịnh không cần ngủ, ngươi xem ta có mệt mỏi gì không?"
Thụy Lệ nhìn Dương Chính, không cảm giác rằng hắn là lão nhân năm sáu chục tuổi, rõ ràng ánh mắt hắn rất sắc bén, tinh lực mạnh mẽ, hơn nữa mấy lần nàng tiếp xúc với thân thể hắn, cảm thấy thân thể hắn cường tráng hữu lực, cho dù là người trẻ tuổi cũng hiếm khi có được.
"Thần y gia gia thực sự lợi hại, ta chưa từng thấy ai lợi hại như ông."
Ánh mắt của Thụy Lệ có chút không tự nhiên.
Ánh mắt này khiến cho Dương Chính giật mình, thầm kêu không đúng, mình hóa trang thành lão già sao vẫn có thể hấp dẫn được nữ nhân? Làm nam nhân rác rưởi quả nhiên là khó mà.
Lúc này đường đi đã đến lúc hẹp lại, đây là sơn đạo, bên cạnh còn có một cánh rừng rậm.
Tròng mắt Dương Chính đột nhiên co rút lại, hắn tính nói gì đó mà lại thôi, hắn nhìn vào cánh rừng, hai chân thúc vào bụng ngựa, phóng đến bên Thụy Lệ nhỏ giọng nói:"Cẩn thận, có thể có mai phục."
Thụy Lệ ngạc nhiên nhìn hắn, thấy thần sắc hắn không có vẻ như nói chơi tức thì bắt đầu cảnh giác.
Nàng ngầm ra dấu cho tất cả nữ binh giới bị, ánh mắt sắc bén quan sát một vòng chung quanh.
Cánh rừng bên đường chợt vang lên tiếng bật nỏ.
Hơm trăm mũi tên bay ra, Dương Chính quát lớn:"Xuống ngựa!"
Hắn kéo Thụy Lệ nhảy xuống đất, những nữ kỵ sĩ khác vì đã phòng bị sẵn nên vung kiếm ngăn đỡ. Họ tịnh không xuống ngựa, vì trong lòng họ chiến mã là đồng bạn, không nỡ dùng nó làm thuẫn bài. Kết quả có hai nữ kỵ sĩ bị bắn trúng mấy mũi tên, ngã xuống đất chết ngay, còn có 3 người bị thương, những người còn lại vội giục ngựa đến bên Dương Chính.
Dương Chính búng người bật dậy quát:"Không nghe sao? Xuống ngựa tránh né, bọn chúng có nỏ."
Thanh âm của Dương Chính đầy vẻ uy nhiếp, hơn nữa nỏ tiễn của đối phương quá nhiều, những nữ kỵ sĩ còn lại cuối cùng đều miễn cưỡng xuống ngựa, co cụm lại, Dương Chính chỉ đám loạn thạch phía trước nói:"Mau lui về chỗ đó."
Hắn kéo hai nữ binh chạy đến đám loạn thạch, nấp sau mấy khối đá lớn.
Lúc này một đợt tên lại bắn tới, bắn chết toàn bộ chiến mã, hiển nhiên là muốn cắt đứt đường chạy của họ, những nữ binh hai mắt như phun ra lửa, muốn xông vào trong rừng.
Dương Chính quát:"Bọn chúng mai phục trong đó, nhân số phải hơn trăm, ngang nhiên xông vào chính là tìm chết. Nghe lời ta, nấp ở đây! Thụy Lệ, đưa cung tiễn cho ta!"
Bọn họ chưa từng nhìn thấy Dương Chính lạnh lùng như vậy, hắn trước giờ là một lão nhân từ hòa nhưng hiện tại còn lãnh khốc hơn cả Hồng nương tử tướng quân, ngữ khí của hắn căn bản không cho người khác cự tuyệt.
Dương Chính cầm lấy cung, lắp tên bắn ra, nhìn cũng không nhìn, trong rừng truyền ra 1 tiếng la thảm.
Dương Chính căn bản không hề dừng lại, cứ thế mà bắn, một mũi tên là có một tiêng la thảm.
Bắn liền năm mũi, trong rừng vang lên 5 tiếng la thảm, hơn nữa tên từ trong rừng bắn ra chỉ toàn bắn vào đá.
Bọn Thụy Lệ nhìn Dương Chính như thấy quái vật. Trời ạ, lão nhân gia này sao có thể làm được, đối phương nấp trong rừng, căn bản không thể nhìn thấy, hơn nữa còn có cây cối che phủ, hắn làm sao có thể bắn trúng? Họ không biết Dương Chính căn bản không dùng mắt nhìn mà dùng tinh thần ti tra hết tình cảnh trong rừng, mũi tên bắn ra giống như có mắt.
Trong rừng bắt đầu hỗn loạn, Dương Chính bắn sạch ống tên 15 mũi, trong rừng có đúng 15 tên ngã xuống.
Chúng cuối cùng cũng phát hiện đối phương tiễn thuật như thần, nếu trốn trong rừng thì chắc chắn không thể nào thoát được.
Một đám người đông đúc xông ra, toàn thân chúng đều mặc quần áo màu đen, cả gương mặt cũng dùng khăn đen che lại, hiển nhiên không muốn cho người ta nhận ra.
Dương Chính quay đầu lại nhìn, lúc xác định trong rừng không còn ai thì cười lạnh:"Ăn mặc giống cướp, tuyệt không phải người tốt."
Hắn rút kiếm, nhìn nữ binh bên người nói:"Ai bị thương ở lại, không bị thương theo ta giết sạch bọn chúng."
Truyện khác cùng thể loại
460 chương
59 chương
229 chương
155 chương
32 chương