Ma Thần Tướng Quân
Chương 107 : Mồi lửa của thời đại công nghiệp
Ads Những người này không nhẹ nhàng thoải mái như Dương Chính và Lai Qua Lạp Tư. Ở trong nước biển đã lâu, hơn nữa Kỳ tích hiệu còn cao tới hai mươi mấy mét, bọn chúng cho dù đã trải qua huấn luyện ma quỷ cũng phải thở hồng hộc như chó.
Bất quá Dương Chính kỷ luật quá nghiêm, bọn chúng không dám phóng túng, ai nấy cũng cố gắng phấn chấn tinh thần giữ vững tư thái hào hùng.
"Tiểu Lai, có thể tản bọn thực vật này đi được rồi."
Lai Qua Lạp Tư gật đầu, hai tay giang ra, lẩm nhẩm niệm chú ngữ của Tinh linh tộc, hai mắt phát ra ánh sáng nhàn nhạt.
Bọn thực vật phảng phất như nghe được lời triệu hoán vô thanh, thi nhau rời khỏi Kỳ tích hiệu, thực vật trên mặt biển cũng bắt đầu lặn sâu vào đáy bể, một lát sau mặt biển trở lại màu xanh nguyên thủy vốn có.
Bọn thủy thủ Kỳ tích hiệu nhìn thấy cảnh tượng huyền ảo này thảy đều há miệng trợn mắt.
Ánh mắt chúng nhìn Lai Qua Lạp Tư giống như là một vị thần linh.
Trừ thực vật trói trên người bọn thủy thủ vẫn còn y như cũ, Kỳ tích hiệu đã khôi phục nguyên dạng, kết cấu kỳ vĩ hùng tráng khiến cho cả Dương Chính cũng tắc lưỡi khen thầm.
Lúc này bọn hải tặc đã lấy lại sức lực không ít, Dương Chính phân phó bọn chúng đem toàn bộ thủy thủ bị trói lên sàn thuyền.
Qua một lúc, Tát Phân đi nhanh tới báo với Dương Chính có người bị trói dưới đáy thuyền và trong phòng thuyền trưởng, dường như là bị bọn thủy thủ giam cầm, Dương Chính bảo hắn đem những người đó lên. Chừng 20 phút sau, tất cả mọi người trên Kỳ tích hiệu đều đã tập hợp trên sàn thuyền.
Không ngờ có tới hơn 100 người.
Bất quá trong số người bị cầm tù trên Kỳ tích hiệu còn có một tiểu nam hài và một thiếu nữ.
Theo Tát Phân nói thì hai người này được phát hiện trong phòng thuyền trưởng.
Lúc Dương Chính quan sát họ thì Mã Đức Liên Na cũng cẩn thận đánh giá bọn xâm nhập xa lạ này, trong đó Dương Chính là nổi bật nhất, vì hắn có vẻ như là đầu lĩnh của nhóm người này, khí thế của người chỉ huy trên thân hắn không phải là người thường có thể có được.
Một trận đột biến khiến cho mọi việc vốn rất rõ ràng trở nên không biết sẽ như thế nào.
Mã Đức Liên Na không biết bọn người này là ai, bọn chúng xem ra thập phần xa lạ, bất quá tịnh không giống hải tặc.
Vì hải tặc không thể có kỷ luật nghiêm túc chỉnh tề như vậy, biểu hiện của chúng giống với quân đội hơn. Lúc danh từ này xuất hiện trong đầu Mã Đức Liên Na, nàng lòng trầm xuống, lẽ nào là quân chính quy của Thái Gia Nhĩ hoặc Âu Đăng vương quốc sao?
Nếu như thật sự là vậy thì Thái Lan Mễ Á gia tộc triệt để tiêu tan.
Nhưng quan sát kỹ càng lần nữa thì y phục trên người họ tịnh không phải là quân phục của hai quốc gia kia.
Lúc Mã Đức Liên Na còn đang nghi vấn trùng trùng thì một thân ảnh cao lớn đi tới trước mặt nàng. Mã Đức Liên Na nghi hoặc ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy nam tử tóc đen lạnh lùng đó đang rút chủy thủ bằng xương màu xám ra cúi xuống quan sát nàng.
Mã Đức Liên Na vì miệng bị bịt lại nên không thể kêu lên, nhưng hai mắt lộ vẻ sợ hãi khủng khiếp.
Nàng mới 20 tuổi, cho dù bình thường trầm ổn bình tĩnh cỡ nào cũng không thể bình tĩnh đối mặt với tử vong.
Chủy thủ căn bản không hề dừng lại, thuận theo tay hắn chém xuống.
Mã Đức Liên Na kinh hoàng trợn mắt, sau đó nàng nhanh chóng nhắm mắt lại, sau đó cảm thấy gương mặt mát lạnh.
Không hề đau đớn, Mã Đức Liên Na run rẩy mở mắt ra, chỉ phát hiện vải bịt miệng đã bị chém đứt, sau đó nam nhân kia lại đi tới bên Tác Mã, cũng chém đứt vải bịt miệng nó giống thế.
Chỉ có hai đao nhưng Mã Đức Liên Na cảm thấy nam nhân trước mắt này rất cường đại.
Nàng không phải là người không có kiến thức. Loại thủ pháp chém đứt vải bịt miệng dính sát vào da này nếu không có nhãn lực siêu cường và cách khống chế lực cổ tay cực tốt thì căn bản không thể làm được.
Bất quá trước đó đã trải qua bọn thực vật khủng bố làm nền, vì vậy nàng không cảm thấy bọn người xâm nhập có được vũ lực cỡ đó là kỳ quái.
Dương Chính khẽ nhíu mày, hai tù đồ trước mặt rõ ràng là có thân phận đặc thù.
Từ y phục hoa lệ tinh mỹ trên người họ thì có thể phán đoán đây là chính là nhân vật trọng yếu trong đám người bị cầm tù, còn những người khác thì giống với hạ nhân hơn.
Tiểu nam hài kinh sợ đến thần trí không còn sáng suốt, còn nàng thiếu nữ thì có chút khí độ, thần sắc tuy khẩn trương nhưng không hề sợ hãi. Dương Chính suy nghĩ một lát, nhìn thiếu nữ hỏi:"Nói thân phận của các ngươi cho ta biết, nếu như ta vừa ý thì sẽ thả các ngươi đi."
Mã Đức Liên Na ngẩn người, bọn người này ngay cả thân phận của mình mà cũng không biết sao?
Nàng nghĩ một lát, quyết định nói toàn bộ sự thật, vì ánh mắt của nam nhân trước mặt khiến nàng có cảm giác nội tâm hoàn toàn lõa lồ trước mắt hắn, do đó nàng không dám giấu diếm, cố sức bảo trì thanh âm bình ổn nói:"Ta tên là Mã Đức Liên Na, là tử tôn đích hệ đời thứ 16 của Thái Lan Mễ Á gia tộc."
"Thái Lan Mễ Á, Thuyền vương thế gia..." Dương Chính im lặng ngẫm nghĩ hai cụm từ này, sau đó thầm so sánh chiếc thuyền giống như tòa thành trên biển này cảm thán một tiếng:"Thảo nào..."
Tạo vật giống như kỳ tích này nếu như không phải là đại gia tộc hiển hách căn bản không thể phối chế.
"Các ngươi không ngờ có thể chế tạo được thuyền cơ giới, thực sự là kỳ tích khiến người ta thán phục."
Dương Chính vô ý cảm khái, tâm tình này hắn chỉ có một lần khi nhìn thấy Lôi thần pháo do Tả Thanh Tử lưu lại.
Khoa kỹ hơn xa thời đại này?
Vì sao chuyện trái ngược lẽ thường lại xuất hiện ở thế giới này?
Dương Chính là tín đồ trung thành của học thuyết lô-gích, hắn cho là trên thế giới không có chuyện gì mà không có đạo lý của nó, những sự kiện có thần bí, quỷ dị đến đâu cũng đều có căn nguyên có thể điều tra.
Bất quá bây giờ không phải là lúc điều tra loại vấn đề này.
Hắn hiện tại chỉ muốn tìm cách khống chế chiếc thuyền này.
Mã Đức Liên Na khẳng định là không được, hoạt động thể lực kiểu này thì thiếu nữ thân phận cao quý như nàng chẳng thể nào làm nổi, vì vậy hắn ngẩng đầu lạnh lùng nói:"Ở đây ai có thể điều khiển thuyền? Nếu như muốn sống thì tự hiển lộ giá trị cho ta biết, bằng không thì ta cho các ngươi xuống biển nuôi cá hết."
Loại uy hiếp trực tiếp này hiệu quả rất tốt, nháy mắt đã có tiếng kêu:"Hải thần đại nhân, là ta, là ta."
Xem ra bọn chúng đều đã cho rằng bọn Dương Chính là sứ giả của hải thần.
Bằng không chúng chẳng có cách nào giải thích được sự cường đại của họ.
Dương Chính tùy ý chỉ vào mấy người, bọn hải tặc cởi trói cho họ.
Nhìn theo mấy thân ảnh dáng vẻ rụt rè này, Dương Chính gọi Tát Phân và Thụy Ngang tới, bảo họ đi theo chúng, một là giám thị chúng, hai là có thể nhân cơ hội học cách điều khiển tòa thành lũy trên biển này.
Tát Phân và Thụy Ngang lĩnh mệnh rời đi.
Một đại thuyền thế này, nếu như là thuyền chạy bằng sức người như trước thì không biết cần phải có bao nhiêu người, nhưng Kỳ tích hiệu là thuyền cơ giới, vì vậy chỉ cần ba bốn người là có thể điều khiển được nó thuận lợi viễn hành trên biển.
Dương Chính hiện tại không còn thời gian thẩm vấn bọn thủy thủ này, vì vậy sai bọn hải tặc còn lại giám thị bọn thủy thủ, còn mình thì chuẩn bị đi làm quen với chiếc Kỳ tích hiệu này, suy cho cùng đây chính là căn bản để hắn và Lai Qua Lạp Tư đi tới Ma Huyễn quần đảo.
Lúc hắn rời đi, Mã Đức Liên Na la lớn:"Các ngươi rốt cục là ai? Không phải đã nói chỉ cần vừa ý thì sẽ thả bọn ta ra sao?"
Dương Chính đầu cũng không quay lại nói:"Bọn ta là ai cô không cần quản, còn việc thứ hai thì đến lúc ta vừa ý thì tự nhiên sẽ thả cho đi."
Loại đáp án nước đôi này khiến cho Mã Đức Liên Na nổi giận, thầm mắng tên khốn một trận tơi bời.
Dương Chính gọi một tên thủy thủ, bảo hắn đưa mình đi quan sát khắp nơi Kỳ tích hiệu.
Quan sát đồng thời cũng học tập luôn.
Sự hào hoa của Kỳ tích hiệu khiến cho người ta phải tắc lưỡi, không chỉ có phòng khách hoàn thiện, còn có cả khách thính lớn nhỏ, thậm chí có cả phòng giải trí, phòng huấn luyện ma pháp, phòng luyện kim, ngoài ra còn có phòng để vũ khí và nhiều phòng khác.
Chiếc thuyền này tuy không xa hoa bằng du thuyền hậu thế nhưng ở thế giới này thì chính là một tồn tại không thể nào tưởng tượng được.
Tên thủy thủ này địa vị hiển nhiên không thấp, hiểu biết đối với Kỳ tích hiệu rất rõ, hơn nữa còn kính sợ Dương Chính vạn phần, vì vậy không cần Dương Chính hỏi tới, hắn cũng nói hết tất cả mọi thứ mình biết. Theo hắn giới thiệu thì chiếc thuyền này đủ cho 500 người cùng lên thuyền đi biển 1 tháng, nếu như phối hợp với đội hậu cần chuyên nghiập thì thậm chí còn có thể đi suốt ba tháng không cần cập bờ.
Nên biết thuyền lớn hiện tại tối đa chỉ có thể ở trên biển 1 tuần lễ.
Loại khác biệt này thực sự khiến cho Dương Chính không thể nào không kinh ngạc.
Càng làm cho hắn kinh thán hơn nữa chính là Kỳ tích hiệu dùng cương thiết để làm khung, điểm này bảo đảm lực phòng ngự cho Kỳ tích hiệu, cũng là vốn liếng để nó thực hiện những chuyến hành trình vượt biển.
Sau khi đi vào phòng động lực, Dương Chính mới thực sự kinh thán cực điểm.
Nhìn thấy Tinh năng lô và hệ thống động lực loại lớn mà chỉ có thể xuất hiện ở thời đại công nghiệp, Dương Chính cơ hồ như tưởng mình đã trở về lại thế kỷ 20.
Hắn sờ vào cơ quan máy móc phát ra ánh sáng kim loại giống như sờ vào làn da mỹ nhân, tràn ngập nhu tình.
Thậm chí mắt hắn còn lấp lánh ánh lệ.
Chỉ người xuyên việt từ thời đại khoa kỹ tới đây mới hiểu rõ ý nghĩa của những máy móc cơ khí này, chúng chính là thứ giúp nhân loại thoát khỏi lao tù của cầm thú, trở thành sinh vật đứng trên đỉnh thế giới. Bọn ta lên trời, xuống biến, bước chân thám hiểm của bọn ta xuyên qua sa mạc, biển băng, sáng tạo rất nhiều kỳ tích trước giờ chưa từng có.
Tất cả những kỳ tích đó không phải do nhân loại bọn ta có siêu năng và siêu cảm đột nhiên tiến hóa.
Mà đó là vì bọn ta có được khoa học.
Trên địa cầu, khoa học có ý nghĩa chân chính chỉ chừng 400 năm mới đây, nhưng 400 năm này thành tựu của nhân loại hơn xa thành tựu của nhân loại trong hơn mười vạn năm trước đó!
400 năm này chính là thời đại công nghiệp, là thiên hạ của thời đại cơ khí.
Khoa học là ánh sáng, một khi hàng lâm nhân gian sẽ tồn tại cùng nhân loại muôn đời, quy luật này chính là chân lý, Dương Chính tin chắc là vậy.
Hắn tin chắc rằng Lam Phong đại lục ngu muội, lạc hậu, hoang dã đều có thể cải biến.
Cái gì là ánh sáng?
Ánh sáng đang ở trước mắt, đây chính là dấu hiệu của cuộc cách mạng cơ khí sắp tới.
Nó hoành không xuất thế, xuất hiện trước mặt Dương Chính, cỗ máy lạnh lẽo này ai có thể biết được nó chính là mồi lửa có thể cải biến cả nền văn minh thế giới.
Dương Chính sóng lòng rào rạt!
Lúc hắn trở lại sàn thuyền, liền trịnh trọng cởi trói cho Mã Đức Liên Na và Tác Mã.
Vì trong mắt hắn, người có thể sáng tạo được loại máy móc này chính là trân bảo của thế giới, là nhân vật có thể được nhân loại hậu thế kính ngưỡng. Tuy bước chân của lịch sử không vì trở ngại trước mặt mà dừng lại nhưng khoa học phát triển ở địa cầu đã từng chịu vô số bức hại. Tông giáo, phong kiến, quân quyền, mê tín đều muốn bóp chết khoa học từ trong trứng nước.
Dương Chính không biết tình hình Lam Phong đại lục hiện giờ ra sao.
Nhưng hắn tuyệt không tự mình sát hại nhân vật có thể thúc động lịch sử phát triển.
Mã Đức Liên Na thấy Dương Chính thay đổi thái độ thì kinh nghi bất định, Dương Chính không thể giải thích, hắn chỉ có thể bảo đảm không làm hại bọn họ.
Được hắn thuyết phục, Mã Đức Liên Na kể lại nguyên ủy sự tình lại cho hắn.
Dương Chính đối với đấu tranh quyền lực trong gia tộc tịnh không hứng thú, bất quá hắn chú ý rằng Tác Bối La chính là tổng công trình sư của Kỳ tích hiệu.
Công tác nghiên cứu chế tạo Kỳ tích hiệu đều do hắn chủ trì tiến hành, vì vậy Dương Chính không nói nhiều lời, lập tức gọi người đi thả Tác Bối La ra, hơn nữa còn rất lễ phép với hắn. Cử động này khiến cho Mã Đức Liên Na bất mãn vô cùng.
Nhưng điểm này căn bản Dương Chính không để tâm.
Hắn hiện giờ chỉ quan tâm đến việc ai có tài năng, nhân cách khiếm khuyết thì có thể bổ cứu được.
Huống gì Dương Chính đã trải qua nhiều trận tranh quyền đoạt lợi, xem ra những gì Tác Bối La làm hoàn toàn cũng chẳng phải thập ác bất xá, một người có tài hoa, có dục vọng chỉ vì niên kỷ nên không thể được thừa kế, do đó mới nghĩ tới chuyện tranh đoạt quyền lợi, cũng rất phù hợp với quan điểm của thế giới này.
Tác Bối La kinh nghi bất định khi được Dương Chính chào hỏi nhiệt tình. Hiện tại hắn vẫn còn cho Dương Chính là Thần minh, được Thần mời ngồi vào ghế trên thực sự là hắn không thể tiếp nhận nổi được điều đó.
Truyện khác cùng thể loại
460 chương
59 chương
229 chương
155 chương
32 chương