Ma Thần Tướng Quân

Chương 100 : Lạc chân bạch tác lan

Ads Tròng mắt màu lục của Lai Qua Lạp Tư xoay chuyển mạnh mẽ, nhanh chóng gia tốc, màu lục che phủ cả tròng mắt. Dây cung rung lên, ông một tiếng. Y giống như bị rút hết khí lực, dưới chân mềm nhũn, cắm cung xuống đất để ổn định thân hình. Mũi tên màu xanh sẫm như rút cả không khí, xé ra một khỏang chân không màu trắng. Bùn đất bên dưới không ngừng bị xới lên, giống như bị một mũi câu lật đất lên. Hắc vu yêu Bạch Tác Lan cảm thụ được sức uy hiếp cực lớn, ngọn lửa trong mắt rực lên, thân hình bay lên không, hắc ảnh nháy mắt vặn vẹo khắp cả bầu trời, vô số mây đen cuồn cuộn kéo đến, chớp mắt nơi này đã biến thành một màn hắc ám vô biên. Bạch Tác Lan giống như một con chim dung nhập vào trong hắc ám, biến mất không còn tung tích. Mũi tên bắn ra bỗng xoay chuyển một đường cong quỷ dị, men theo quỹ tích Bạch Tác Lan vừa biến mất, bắn vào màn hắc ám vô biên đó. Dương Chính đã đi tới gần Lai Qua Lạp Tư đang nửa quỳ trên mặt đất, hướng mắt nhìn chăm chú vào bóng tối hư vô yên tĩnh... Thời gian cứ từng giây từng phút trôi qua, màn đêm hắc ám như chứa đựng cả lực lượng có thể hủy thiên diệt địa. Chợt một tiếng gầm trầm đục vang lên trong bóng tối. Sau đó một hắc ảnh loạng choạng rơi ra ngoài mây đen, máu tươi phun xối xả, còn trên vai hắn một điểm lục quang không ngừng lấp lánh. Dương Chính mắt lóe lên, xông tới trước như cơn lốc. Chớp mắt hắn gia trì thêm mấy ma pháp tăng tốc, thân hình thoảng nhẹ như gió đã xuất hiện trước mặt hắc ảnh, long cốt chủy thủ vẽ thành một đường màu xám vô thanh vô tức đâm vào ngực hắc ảnh. Hắc vu yêu còn đang trúng tên rú lên, gợn sóng màu đen trước ngực dập dờn, long cốt chủy thủ như đâm sâu vào trong bùn, biến thành rõ ràng dễ thấy, nhưng cùng lúc đó, lục quang trên mũi tên chợt lóe sáng mạnh mẽ. Hắc vu yêu cố gắng xuất lực áp chế chủy thủ nên khó thể áp chế được ma tiễn bạo phát, mấy chiếc cành lá bắt đầu đâm ra từ vết thương trên vai. Hắc vu yêu vì đau đớn mà ngọn lửa trong mắt lúc cháy lúc tắt. Mây đen trên bầu trời nhanh chóng xoay chuyển bành trướng, hình thành một lốc xoáy cực lớn. Nghe thấy tiếng kêu quái dị, Dương Chính chợt cảm thấy chủy thủ không còn bị ngăn trở, nhưng mà ngực nhói đau, giống như có thứ gì đó đang xâm nhập vào trong cơ thể, ma pháp lực lượng bên trong người đang yên tĩnh đột nhiên biến thành cuồng bạo. Lực lượng đó cuộn trào mãnh liệt như muốn phá vỡ trói buộc của thân thể Dương Chính, trực tiếp xung kích vào huyết quản, nội tạng của hắn. Nhất thời Dương Chính gầm lên trầm đục, không thể khống chế được lực lượng ma pháp, từ không trung rơi xuống, không còn năng lực để tiến công tiếp. Hắn bây giờ mới biết lúc ban ngày tên ma pháp sư đó vì sao tự bạo, ma pháp lực trong cơ thể hoàn toàn không thể khống chế được, giống như một bầy dã thú muốn phá cũi xông ra ngoài. Các loại ma pháp sinh tính tương khắc sản sinh ra lực bài xích đáng sợ. Hắc vu yêu ở không trung thở dốc, hắn đã đánh giá thấp thực lực của Dương Chính và Lai Qua Lạp Tư. Hắn căn bản không nghĩ tới còn có nhân loại đáng sợ đến cỡ này, còn có một Tinh linh ghê gớm không kém. Hắc vu yêu xưa nay tung hoành bất bại, tự cho mình là thiên hạ vô địch rốt cục cũng cảm thấy khiếp chiến. Hắn cố gắng áp chế ma tiễn trong cơ thể, nhưng lực lượng sinh trưởng lại mạnh mẽ vô cùng, hắn không thể nào bài trừ được. Làn da Dương Chính giống như đang có một đàn chuột bò lổm ngổm bên dưới, tròng mắt đầy tia máu, khi co khi giãn, tinh thần lực hoàn toàn phát động, ngọn lửa màu vàng máu không ngừng chớp tắt. Do nguyên tố lực bản thân quá mức hùng hậu nên Dương Chính lúc này giống như một cái lò lớn có thể nổ tung bất cứ lúc nào, nếu như không áp chế được thì tính hủy diệt do hắn tự bạo nhất định khủng bố hơn tên ma pháp sư lúc sáng rất nhiều. Từng tơ máu chảy ra mũi hắn. Dương Chính há to miệng, cánh mũi phập phồng, hô hấp nặng nề giống hệt như dã thú. Đồng thời, Tinh linh cũng vì tận lực bắn ra một tiễn đó, bản thân tạm thời không còn sức lực hành động. Hắc vu yêu không còn dám coi hai người trước mặt như kiến hôi nữa. Vốn ban đầu hắn định khống chế Khải Sắt Lâm câu dẫn Dương Chính, sau đó sinh ra một đứa con, vì thể phách hơn xa người thường của Dương Chính khiến hắc vu yêu rất có hứng thú với thân thể mới do hai người kết hợp sinh ra. Bây giờ xem ra, cách tính toán đó đã không còn làm được, sợ là hắn cũng khó giữ tính mạng. Bạch Tác Lan bây giờ chỉ muốn trốn đi cho xa. Thiên hạ rộng lớn, hắn có thể tung hoành đại lục suốt 600 năm, đối với sinh mạng của mình thì trân quý phi thường, sao có thể mạo hiểm quyết đấu cùng hai tên quái vật này vì một thân thể mới chưa xaác định? Gắng hết sức áp chế sinh lực của cây cỏ trên vai bành trướng, Bạch Tác Lan hạ xuống đất chạy ra ngoài trang viện. Dương Chính và Lai Qua Lạp Tư nhích động thân thể nhưng đều loạng choạng suýt ngã, chỉ có thể giương mắt ngó thân ảnh Bạch Tác Lan càng lúc càng xa. Ngay lúc Bạch Tác Lan phóng lên trên tường thì một tiếng gấu gầm thê lệ vang lên. Thân ảnh của Bạch Tác Lan bị một hắc ảnh khổng lồ đánh rớt xuống. Dương Chính và Lai Qua Lạp Tư đều ngây người. Hắc ảnh cất tiếng gầm giận dữ:"Lăn ra khỏi thân thể của Khải Sắt Lâm..." Thanh âm này không ngờ là của Tạp Mông. Thân hình nhỏ nhắn của Bạch Tác Lan và thân hình khổng lồ của Tạp Mông nhanh chóng rơi bình xuống đất, trong bóng đêm chỉ nghe tiếng hô hấp nặng nề. Dương Chính và Lai Qua Lạp Tư cố sức áp chế nội tâm, một người tụ lực dưỡng thần, một người dùng tinh thần lực đấu tranh với ma pháp nguyên tố trong cơ thể. Vì họ đều biết rõ thực lực của Bạch Tác Lan, cho dù bị Tinh linh ma tiễn áp chế không phát xuất được tới một thành lực lượng nhưng Tạp Mông cũng không thể đối phó nổi. Tiếng đánh nhau càng lúc càng nhanh, quả nhiên một tiếng gầm trầm đục đau đớn vang lên. Thân hình cao hơn 3 mét của Tạp Mông bị đánh bay ra, đập mạnh vào bức tường. Bạch Tác Lan cũng không dễ chịu gì, vì lực sinh trưởng không ngừng bành trướng nơi vai nên lực lượng vu yêu của hắn nhanh chóng thu súc, đọ sức với Tạp Mông cũng khiến hắn hao phí không ít thời gian, cơ thể khó chịu vô cùng. Hắn biết rất rõ phía sau còn có hai đối thủ đáng sợ phi thường lúc nào cũng có thể khôi phục sức lực. Hắn cả một giây cũng không dám lưu lại, lập tức vượt tường chạy đi. Vừa nhảy lên, chợt một cánh tay chụp lấy chân hắn kéo hắn xuống. Hắn cúi đầu nhìn, giận dữ vô cùng, thì ra chính là con kiến hôi này. Hắn vận sức giãy ra, hai tay công tới như cuồng phong bạo vũ. Tiếng cơ bắp rách toạt, tiếng xương cốt gãy vỡ không ngừng vang lên. "Buông tay ra, con kiến hôi đáng chết!" Thanh âm gấp rút của Bạch Tác Lan không ngừng vang vọng, hắn công kích càng thêm điên cuồng. Nhưng mà, bất kể hắn công kích thế nào, tên khốn ôm chân hắn giống như kẹo mạch nha dính chặt vào không nhả, thân thể hắn bị đánh đến tơi tả như cái mền rách. "Ngươi chết đi!" Bạch Tác Lan nổi điên, móng tay ngón trỏ của hắn đột nhiên dài ra thêm một xích, ánh sáng kim loại bùng lên, đầu móng bén như mũi đao đâm thẳng vào đầu Tạp Mông. Một tiếng rít vang lên. Hư không đột nhiên ba động, một thanh chủy thủ đen nhánh vô thanh vô tức xé nát không khí chém tới. Bạch Tác Lan kinh hãi nhìn móng tay chạm vào chủy thủ bị chẻ thành hai nửa. Hắn rú lên thảm thiết, trong hư không chợt xuất hiện một nắm đấm màu đen, đấm mạnh vào bụng hắn, khiến cho hắn lăn đi mấy vòng. Mọi việc diễn ra giống như ảo giác, lúc Bạch Tác Lan cố sức ngẩng đầu lên nhìn xem là ai công kích hắn thì xung quanh đã không còn động tĩnh gì. Nhưng một tiếng gầm từ xa vang tới. Thân hình cao lớn của Dương Chính đã đứng dậy, đầu tóc tán loạn, làn da nứt nẻ đầy vết máu. Hắn giống như dã thú cầm chủy thủ nhìn Bạch Tác Lan đang ngã lăn trên mặt đất, chỉ mấy cái nhảy đã đến bên người hắc vu yêu. Lai Qua Lạp Tư cũng lập tức đến nơi, y tịnh không công kích mà nhanh chóng xem xét Tạp Mông nằm gần đó. Nhờ vào Tạp Mông không cần sinh mạng giằng co với Bạch Tác Lan nên Dương Chính và Lai Qua Lạp Tư mới tranh thủ được thời gian hồi phục. Lúc này tình cảnh của Tạp Mông thê thảm không thể nào tả xiết, toàn thân trên dưới đều là máu bầm màu đen, thân thể sưng phù giống như bong bóng nước lúc nào cũng có thể vỡ nát, cổ bị vẹo hẳn sang một bên, tay chân đều bị gãy. Tinh linh vương tử nhíu mày, cúi người xuống bên hắn, sinh trưởng lực trong người vận chuyển hết sức, y đưa tay lên đầu Tạp Mông truyền vào, những muốn kéo dài sinh cơ cho hắn. Dương Chính tiến lên phía trước, đá thẳng vào người Bạch Tác Lan, đá hắn bay ra mấy mét. Sau đó Dương Chính lại xông tới, tay đấm chân đá mạnh mẽ lên người hắn, tiếng cơ nhục chạm nhau vang lên không ngừng trong đêm. Lúc đầu hắc vu yêu còn miễn cưỡng chống đỡ, nhưng Dương Chính càng lúc càng công kích mãnh liệt, hắn chỉ có thể ôm đầu chịu đánh. Không biết đã bao lâu, hắc vu yêu không áp chế nổi ma tiễn nơi vai, vô số cành lá từ da thịt hắn mọc ra, bao phủ khắp thân thể hắn, giống như một cái kén tằm. Dương Chính dừng tay, lạnh lùng nhìn hắn. "Ngươi... giết ta thì ... Khải Sắt Lâm cũng... chết" Lúc hắc vu yêu nhân lúc Dương Chính dừng tay vội nói ý nghĩ của mình ra, gương mặt sưng vù khác hẳn với dáng vẻ xinh đẹp bình thường của Khải Sắt Lâm. Dương Chính ánh mắt lóe lên, hắn đột nhiên vươn tay ra, chụp lấy cổ của hắc vu yêu. "Ngươi nghĩ là ta không dám giết ngươi?" Dương Chính dần dần gia tăng sức lực, cần cổ thon nhỏ của hắc vu yêu phảng phất bị đai sắt siết vào, huyết quản lộ rõ trên da hắn. Hắc vu yêu há to miệng ngáp ngáp, ánh mắt trợn trừng như cá chết, gương mặt đầy vẻ hoảng sợ. Hắn không thể không hoảng sợ. Ánh mắt của Dương Chính giống như chiến trường tanh máu, trong đó phảng phất có vô số oan hồn khát máu đang kêu gào. Hắc vu yêu tự nhận mình nhìn rõ sinh tử, 600 năm qua trên tay hắn đã nhuốm không biết bao nhiêu máu tanh, nhưng hắn vẫn chưa từng nhìn thấy ánh mắt nào đáng sợ như thế, ánh mắt này căn bản không hề có khí tức nhân loại, chỉ có sát khí điên cuồng tàn khốc, giống như lưỡi đao cắt nát thân thể hắn. 600 năm rồi! Lần đầu tiên Hắc vu yêu có bất tử chi thân mới cảm thấy thực sự hoảng sợ. Hắn thậm chí bắt đầu hối hận vì sao mình lại nói thế, chính vì câu nói đó đã kích nộ nam nhân trước mặt. Hắn ẩn tàng trong cơ thể Khải Sắt Lâm đã lâu, vì sao không hề phát hiện sự đáng sợ của nam nhân giống như sát thần này? Hoảng sợ không ngừng bành trướng, phá tan phòng tuyến tâm linh, sau đó một ngọn lửa màu kim huyết đột nhiên xông vào... Trong mắt Khải Sắt Lâm, tròng mắt vốn có màu đen như đám mây trên trời đột nhiên hiện lên một tia kim huyết. Tia kim huyết này giống như tướng sĩ dũng mãnh tung hoành sa trường, vung đao chém nát đám mây, ngọn lửa màu trắng cảm thụ được uy hiếp, điên cuồng bành trướng, gầm rú nhưng tia kim huyết đó chậm rãi kiên định, từng bước từng bước xâm lấn hắc vân. Thân thể Khải Sắt Lâm bị Dương Chính siết cổ đột nhiên run rẩy kịch liệt. Thân thể nàng lúc thì cứng như cương thi, lúc thì co rút lại. Tia kim huyết không ngừng lan ra khắp thân hình Khải Sắt Lâm, từng tia hắc khí không ngừng thoát ra từ tai, mắt, mũi, miệng của nàng. Hắc khí phảng phất không chịu ly khai, không ngừng xoay chuyển xung quanh thân hình Khải Sắt Lâm, muốn tiến nhập vào trong lần nữa, nhưng mỗi lần tiến vào đều bị ma văn màu kim huyết hiện lên trên lớp da nàng bài xích. Ngọn lửa màu trắng trong mắt Khải Sắt Lâm càng lúc càng rung động mãnh liệt. Giống như một con cá mắc lưới vùng vẫy điên cuồng, ngọn lửa trắng cố gắng xung phá ngọn lửa kim huyết càng lúc càng nhiều. Chỉ là ngọn lửa kim huyết không ngừng bừng sáng, ngọn lửa màu trắng nhanh chóng bị nó nuốt gọn. Răng nanh, móng tay trên người Khải Sắt Lâm nhanh chóng co rút lại, dần dần khôi phục nguyên trạng, hơn nữa một đám mây mù màu xanh sẫm từ trán nàng bay ra, hội tụ cùng với hắc khí. Hắc khí và mây mù dần dần hình thành một hắc ảnh dáng vẻ giống như người, hắc ảnh không dám lưu lại, vội vàng bay đi. Dương Chính buông cổ Khải Sắt Lâm ra, màu kim huyết trong mắt cũng dần dần biến mất. Vừa rồi giao phong bằng tinh thần lực với hắc vu yêu sống 600 năm thực không dễ dàng, tinh thần lực của hắn hiện giờ đã hao tận, không còn khí lực đuổi theo. Hắc vu yêu hóa thành trạng thái linh thể, vội vàng hoảng hốt bỏ chạy, chớp mắt đã ra xa mấy trăm mét, mắt thấy sắp đã biến mất. Ngay lúc này, một đôi mắt màu đỏ máu xuất hiện ngay trước mặt hắn, sau đó một đạo hắc ảnh phá không chém tới, hắc sắc chủy thủ đã chém qua thân thể hắn.​