Ma Thần Thiên Quân

Chương 267 : Vũ Thiên Quân cơn giận (6)

Đạo trần hồ đại chiến đã gần qua nửa canh giờ, người bên ngoài quan sát cũng chỉ có thể đoán được tình huống đại khái bên trong vòng chiến, cho dù là mấy vị Thiên kiêu tu vi Thánh tổ bước thứ tám đỉnh phong cũng không ngoại lệ! Có hơn mười vị đứng cách vòng chiến chưa đầy nghìn dặm quan chiến, bọn hắn đương nhiên có đủ tự tin có thể ngăn cản được dư âm của đại chiến mang đến, thế nhưng càng về sau bọn hắn đều càng ngưng trọng có thừa, một phần thậm chí còn lóe lên kinh sợ! Hơn mười vị thiên kiêu tu vi đều đạt đến Thánh tổ bước thứ tám đỉnh phong, bọn hắn đều là kế thừa loại nào đó Chung cực lực lượng cấp độ nhưng cũng chỉ những kẻ sở hữu lực lượng này mới hiểu, bọn hắn vận dụng đều là có giới hạn, tu vi không đến vận dụng mang đến phản phệ cũng không nhỏ, vì điều này nên không đến bất đắc dĩ bọn hắn đều sẽ không tùy tiện vận dụng Chung cực lực lượng, đây chính là át chủ bài mang tính hủy diệt ah! Điều làm bọn hắn kinh sợ đó là nửa canh giờ qua đi, mấy vị đang kịch chiến bên trong hư không loạn lưu kia giống như không ngừng công kích không chút nào lưu thủ, mỗi lần vận dụng đều là Chung cực lực lượng, những tên kia không sợ phản phệ sao? Đây chính là điều làm bọn hắn kinh sợ, đều là Thánh tổ cảnh nên không có cách biệt lớn như vậy, có một cách có thể giải thích đó là những kẻ kia hiểu và vận dụng Chung cực lực lượng đã đạt đến cấp độ hơn mười vị thiên kiêu này không thể chạm đến. Bên ngoài mười vị thiên kiêu vòng tròn chính là vô số Thí luyện giả đang quan sát xa xa, bọn hắn không một người dám đến gần, trong đó thậm chí không thiếu Thánh tổ bước thứ bảy cường giả, bọn hắn đều chỉ đang kinh nghi bất định nhìn vòng chiến phía trên Đạo trần hồ. “Bọn hắn đã đạt đến mức độ nào rồi, đây chỉ sợ đã gần như đạt đến Hư vô cảnh Thánh hiền bước thứ nhất đỉnh phong rồi...”. Một cái thí luyện giả có tu vi Thánh tổ bước thứ sáu đỉnh phong ngưng trọng nói, qua lời hắn nói không khó có thể suy đoán hắn là đến từ Thái cổ chủng tộc đang ẩn thân trong Tiểu thế giới nào đó, chỉ có như thế may ra mới có cơ hội tiếp xúc Hư vô cảnh Thánh hiền đại năng. “Huh! Không sai biệt lắm nên là như thế...”. Có Thí luyện giả gật đầu đồng ý. Hắn lại là sâu kín thở dài, trước khi đi vào Hư thiên bí cảnh này thì tộc lão từng nói với hắn Hư thiên bí cảnh này hoàn cảnh đặc thù, có khả năng thu được cơ duyên vô cùng lớn, mặt khác có thể đạt đến Thánh tổ cảnh khi đi vào chắc chắn là một phương cự đầu, vố nghĩ lấy mình Thánh tổ bước thứ sáu đã đủ ngạo thị quần hùng xưng bá một phương nhưng xem ra lúc này hắn có chút ếch ngồi đáy giếng rồi, không biết là do tộc lão nhà hắn nói sai hay là thời địa này thiên kiêu quá đáng sợ rồi, Thánh tổ cảnh hậu kỳ hắn nhìn thấy tuyệt không dưới năm mươi vị! Có bao nhiêu kinh khủng? “Rầm!”. “Uỳnh...”. Đột nhiên hai tiếng nổ đinh tai nhức óc vang lên nhưng ngay sau đó lập tức bị che đậy bởi một tiếng nổ càng thêm kinh khủng, chỉ thấy phía trên Đạo trần hồ đột nhiên lóe sáng, một điểm sáng vừa mới bắt đầu chỉ như hạt gạo sau đó liền lấy xu thế sét đánh không kịp bưng tai mở rộng, cho dù là hư không phá toái đen kịt cũng không thể che lại được nó quang huy, cho dù là đám Thí luyện giả ở rất xa đang quan sát cũng chỉ nhìn thấy lóe lên một cái rồi tai liền ù đi, không ít kẻ thất khiếu còn là máu đen chảy ra, nháy mắt trọng thương! “Khục!”. Phía tren Đạo trần hồ Thần Quân mặt mũi tái nhợt ho ra một ngụm máu, hắn thu lại Thái sơ chân thân trở lại bình thường, tai trái vẫn ôm Vũ Thế Nguyệt thân thể, tay phải cầm Thiên Luân vòng sáng, dưới chân Luân hồi chi bàn lại đang rung động kịch liệt nhìn vô cùng cường đại, thế nhưng chỉ hắn mới biết đây là hắn đồng thời sử dụng hai loại sức mạnh để bảo vệ tự thân khỏi dư âm của lần bạo liệt Đại thần thông này ah! Huống chi hắn còn phải đặc biệt chăm sóc Vũ Thế Nguyệt không để nàng gặp chút nào tổn thương. “Xoạt!”. Hư không khẽ rung, Vũ Thiên thân hình chật vật lóe lên đứng bên cạnh Thần Quân ngưng trọng nhìn xung quanh, bạo liệt uy lực đáng sợ, nếu không phải hắn được Thần Quân truyền âm báo trước thì tuyệt đối sẽ không phải chỉ có nhìn chật vật như lúc này. “Ngươi làm sao lại làm điều ngu xuẩn này, không phải tự tổn thương bản nguyên sao?”. Vũ Thiên quay sang nhìn Thần Quân nhíu mày nói. Vừa rồi hắn có chín thành dám khẳng định đó là Thần Quân gọi ra Thần thông sau đó tự bạo, uy lực lớn nhưng bản thân kẻ bạo liệt thần thông lại càng gặp phải phản phệ đáng sợ, cho dù nói là diệt địch một ngàn tự tổn tám trăm cũng không đủ, trả giá thậm chí còn nhiều hơn kẻ địch! “Khặc!”. Thần Quân lại ho khan một tiếng, khuôn mặt tuấn mỹ lại như đen thêm. “Nếu không phải ta đang bị trọng thương thì cần dùng cái này hạ sách? Hừ! Nhìn xem có tên nào vận hên tiễn hắn lên đường đi...”. Hắn nhìn xung quanh hư không lạnh lùng nói. Sáu kẻ kia chí ít cũng có ba kẻ trực tiếp ăn vào bạo liệt uy năng, Hư vô cảnh Thánh hiền giai đoạn thứ hai một kích cũng không phải dễ nuốt như vậy, hắn xem như hả ra một cục tức. “Trọng điểm chiếu cố Thần tộc tên kia, ta muốn hắn biết hậu quả dám phạm vào Vũ gia ta...”. Hắn nhớ đến Thần Anh Vô Địch đầu tiên ah. “Lóe..”. Hắn mi tâm chợt lóe sáng rồi tách ra một con ngươi tử ý tràn ngập liếc nhìn khắp nói hư không ngổn ngang, hắn không tin sáu kẻ kia có ai đó bị hắn bạo liệt thần thông mà chết nhưng cũng chắc chắn không được an lành, tám phần đều đang im lặng trốn trong hư không loạn lưu chữa thương, lúc này không vận dụng Thông thiên nhãn tìm kiếm chỉ sợ không dễ tìm thấy. “Hừ!”. Vũ Thiên lại là hừ lạnh một tiếng. Thần Quân giống như đang ra lệnh cho hắn ah, cái này tiện nghi ca ca lại muốn chiếm lấy tiện nghi? “Bên kia...”. Thần Quân vận dụng thông thiên nhãn quét quanh hư không chưa đến một cái hơi thở đã chỉ sang một bên nói. “Phạt...”. Vũ Thiên cho dù không nguyện ý nhưng phản ứng không chút nào chậm, hư không đột nhiên nhiều ra vô số lôi điện đen kịt như là vô số đầu tiểu xà lao về phía Thần Quân chỉ, cùng với đó Thiên phạt chi kiếm bóng mờ cũng chém về phía hư không loạn lưu. “Sát lục thánh quang!”. Hư không lập tức vang lên một tiếng kinh nghi cùng tức giận, lập tức một tia sáng màu vàng kim bắn ra khỏi hư không đánh chặn lại vô số hắc lôi, cùng với đó một ánh kiếm sặc sỡ quang hoa cũng chém về phía Thiên phạt chi kiếm bóng mờ. Kẻ này đương nhiên chính là Thánh Hoàng không thể nghi ngờ. “Hừ! Lúc này còn định đánh lén...”. Thánh Hoàng gặp Vũ Thiên trọng kích đương nhiên không có kết quả tốt thế nhưng lúc này Thần Quân lại hừ lạnh một tiếng. “Di thiên chi mâu!”. Hắn lạnh lùng nói sau đó nhắm mắt lại, đồng thời với đó một cái cự nhãn màu tím hiện lên trên bầu trời lạnh lùng nhìn phía dưới. “Xuy...”. Cự nhãn nhấp nháy một cái thì một cột sáng tím lập tức bắn ra hướng đến bên trái hắn cách chưa đầy mười trượng, xem ra thật là có kẻ định đánh lén hắn, mục tiêu lại là phía bên trái hắn đang ôm Vũ Thế Nguyệt. “Làm sao có thể...”. Hư không vang lên một tiếng kinh nghi. “Thời không kiếp sát!”. Đồng thời với đó hư không kì lạ hình thành một vòng xoáy cuốn lên cùng cốt sáng tím đối kháng, kẻ này chính là Thần Anh Vô Địch. “Rầm!”. “Rầm!”. Hai tiếng trầm đục vang lên, cùng với đó là hai tiếng lạnh rên đau đớn, hai bóng người chật vật bị đánh ra khỏi hư không loạn lưu, bọn hắn cho dù ẩn nấp kỹ vẫn bị đánh bật ra, về phần bốn người khác vậy mà không có chút tung tích. “Khục!”. Thần Anh Vô Địch ổn định lại thân hình lập tức lùi lại hơn ba dặm mới dừng lại ho ra một ngụm máu lạnh lùng nhìn Thần Quân ba người, hắn y phục nhiều nơi bị phá toái nhìn vô cùng chật vật, không những thế khí tức cũng yếu đi nhiều cho thấy hắn bị thương cũng không nhẹ. “...”. Thánh Hoàng một thân hoàng giả chi khí như muốn bị đánh tán đi, thân hình rung mạnh lùi lại kiêng kị nhìn Vũ Thiên, khí tức cũng cho thấy hắn bị thương không nhẹ. “Ngươi... Làm sao có thể...”. “Hừ! Các ngươi còn muốn trốn?”. Thần Quân ngược lại không mấy vui vẻ hừ lạnh nói. Hắn thông thiên nhãn vậy mà không tìm thấy tung tích bốn kẻ kia, nếu nói bốn tên kia bị hắn bạo liệt thần thông đánh cho hôi phi yên diệt hắn tuyệt đối không tin tưởng, thế nhưng bốn tên kia lại có thể dấu được Thông thiên nhãn dò xét hẵn cũng không tin lắm. Khả năng lớn đó là bốn kẻ này đã rời xa phạm vi hắn có thể nhìn đến, khiếp sợ mà tránh đi. “Khục! Các ngươi còn đợi cái gì? Hắn có thể đánh ra loại kia bạo liệt thần thông chắc chắn bị thương không nhẹ, không nhân cơ hội này trừ khử thử hỏi các ngươi có ai có thể cùng hắn tranh phong...”. Thần Anh Vô Địch lại ho ra một búng máu tươi gầm lên đối với hư không nói. Bốn kia kia chiến lực nghịch thiên nhưng hành sự làm không được tuyệt, đã đến lúc này rồi rồi khiếp sợ chạy trốn, hắn tin tưởng Thần Quân lúc này đã thành hổ giấy, cho dù không hiểu thấu kế thừa Thần tộc hắn mấy dạng kỹ năng nhưng chắc chắn đã không còn bao nhiêu lực lượng. “Ha ha, ăn ta một lần công kích thần hồn vẫn có thể nhảy nhót tưng bừng, Thần tộc thiên kiêu quả nhiên không nhục uy danh!”. Thần Quân lúc này trái lại cười lớn nói. “Bổn tọa gọi là Thần Quân ngươi lúc này nên hiểu ý nghĩa chứ?”. Hắn như cười không phải cười trêu tức nhìn Thần Anh Vô Địch nói. “Hừ! Ngươi lúc này đã không còn bao nhiêu lực lượng, hôm nay lưu thân lại chỗ này đi!”. Thần Anh Vô Địch lại hừ lạnh nói, Tuy rằng thân mang thương thế không nhẹ nhưng vẫn tự tin nói. “Cho dù bốn tên kia không lưu lại ta cùng Thánh Hoàng đạo hữu cũng có thế chém giết ngươi!”. “Không sai! Ngươi đã là đèn cạn dầu, chỉ cần chúng ta tách ra một người kiềm chế Vũ Thiên ngươi phải chết không thể nghi ngờ!”. Thánh Hoàng hơi liếc nhìn Thần Anh Vô Địch sau đó lạnh lùng nhìn Thần Quân cùng Vũ Thiên nói. “Hắc hắc! Vậy sao các ngươi còn đứng đó nói nhảm? Bằng vào các ngươi một người cũng đòi kiềm giữ bản thiếu gia....”. Lúc này Vũ Thiên mới cười quái khí nói, nếu đánh lên thực sự một mình hắn chưa hẳn đã kém bọn người kia, đánh đến hạn mới biết chiến cuộc, bọn hắn lại muốn một người kiềm giữ hắn? Nằm si nói mộng ah! “Xem ra các ngươi vẫn là quyết định lưu lại quyết lấy mạng bản tọa?”. Thần Quân thông thiên nhãn khẽ nháy, hắn lạnh nhạt nhìn hư không đang dần có xu thế khép lại nói. “Không thể không thừa nhận Nhân tộc ra ngươi một cái dị số làm bọn ta cũng phải thở dài không dám nói, chỉ là hôm nay cho dù bằng giá nào cũng phải tiễn ngươi về nơi chín suối, như vậy mới có thể không ảnh hưởng đến tương lại tinh không cách cục!’. Hư không hé ra, một cái mũ quan thanh niên được ầm trầm khí tức bao phủ đi ra, đây là một trong năm vị Thiên kiêu bí ẩn thân mang Tử vong lực lượng ban nãy. “...”. Cùng với đó ba người kia cũng gần như đồng thời hiện thân, chỉ là bọn hắn cũng không nói gì, một kẻ nắm giữ Hủy diệt chi lực, một kẻ nắm giữ Sinh mệnh chi lực, cuối cùng là Vạn tượng chi lực. Bọn hắn hiện thân đương nhiên cũng cho thấy sẽ “tận lực” tiễn Thần Quân lên đường ah! Cho dù lúc này cả bốn người này hình tượng cùng Thánh Hoàng và Thần Anh Vô Địch không kém bao nhiêu, đều khá chật vật! “Hừm...”. Vũ Thiên con ngươi co rút nhìn bốn kẻ hiện thân, nếu chỉ có Thánh Hoàng cùng Thần Anh Vô Địch hắn có nắm chắc bảo vệ được Thần Quân, thế nhưng thêm bốn kẻ này e rằng có chút vô kế khả thi. Bốn kẻ sau hiện thân cùng Thánh Hoàng và Thần Anh Vô Địch không hẹn mà cùng tản ra vây quanh Thần Quân ba người, tuy rằng đều không có công kích nhưng đều vận dụng lực lượng tuôn ra như nước, bất kỳ lúc nào cũng có thể tung ra sát chiêu nhất kích tất sát. Thần Quân mặt mũi tái nhợt trầm xuống nhìn xung quanh, cho dù Vũ Thiên lại nghịch thiên hơn nữa cũng không có khả năng ngăn cản cả sáu người hợp kích, lúc này cho dù lại để cho Thiên Luân điều khiển Hư không thiết thụ và Sa yêu trợ giúp cũng không có bao nhiêu tác dụng, mấy tên kia đã quyết định tận tình chém giết rồi! Dĩ nhiên ở đây không có người biết Thần Quân đang âm thầm cười lạnh, các ngươi cứ việc chờ đợi sơ hở mà đánh ah, chờ được tốt, Ma Quân đến lại để các ngươi xuống âm phủ chờ một lượt! “Chủ nhân, hay là chúng ta lại xuống bên dưới Đạo trần hồ? Trong đó địa bàn ta quen thuộc, có thể tránh đi một hai, nếu ngươi có thể khôi phục một chút lực lượng như vậy chúng ta rời đi có năm chắc hơn...”. Lúc này Thiên Luân giọng nói đột nhiên truyền vào Thần Quân thức hải. Nó cũng có thể nói là vô cùng biệt khuất, nếu không phải cùng Đạo trần bi dây dưa làm tổn thương nguyên khí thì làm sao có khả năng bị mấy tên nhãi nhép này vây khốn ở đây, mặt khác nếu Thần Quân trước đó không phải bị liên hoàn thương tích thì ở đây có ai có thể cùng hắn giao thủ? Cái cảm giác hổ xuống đồng bằng bị chó bắt nạt này không dễ chịu chút nào ah. “Hử?”. Thần Quân nghe vậy mắt sáng lên, làm sao lại không nghĩ đến chạy trốn ah, lưu lại rừng xanh lo gì không có củi đốt. “Quyết định vậy đi!”. Nhanh chóng quyết định Thần Quân lập tức truyền âm cho Vũ Thiên, lúc này chỉ cần tránh đi mấy canh giờ thôi hắn có thể khôi phục mấy thành lực lượng, khi đó kẻ nào trốn lại phải xem lại đây. “Huh...”. Vũ Thiên sau khi nhận được Thần Quân truyền âm thì hơi ngẩn ra, thế nhưng hắn dù sao cũng là thiên tài, biến hóa nhất chuyển liền hiểu, Thần Quân lúc này đã không có bao nhiêu lực lượng, thân thể gần như trống rỗng, thậm chí việc đứng vững trong không gian cũng không phải dễ dàng. “Thiên đạo vô gian! Phạt thiên vực!”. Không để chút kẽ hở, Vũ Thiên tay phải nâng lên huy động Thiên phạt chi kiếm bóng mờ quét ngang thiên địa, một kiếm này lấy xu thế chém tận bát hoang kích phát ra một hình cầu kiếm quang chém tất thảy, phạm vi vô cùng rộng lớn, sáu vị thiên kiêu đang vây quanh hắn đương nhiên là chịu đến công kích, thậm chí cho dù ở rất xa đang quan sát hơn vị Thánh tổ bước thứ tám cũng bị công kích đến, kiếm quang không bỏ qua chút kẻ hở nào. “...”. Sáu vị thiên kiêu đương nhiên cũng có chút giật mình, tình thế giằng co kẻ nào đi đầu công kích thì cũng mất đi tiên cơ, huống chi Vũ Thiên mấy người là đang bị sáu người vây quanh, công kích trước chưa hẳn đã là sáng suốt, lấy sáu người bọn hắn thông minh làm sao không nghĩ đến gì đó. Một ý nghĩ chợt lóe bọn hắn liền ra quyết định! “Ta đến cản!”. Thánh Hoàng trên tay Vạn tượng chi kiếm rung lên, vạn tượng hiển hiện, hắn liên tục đâm ra ba kiếm, theo đó mặt mũi cũng tái đi một phần. “Vạn tượng tam liên kích!”. Theo hắn gầm lên thì ba đạo kiếm quang càng thêm bá đạo so với Vũ Thiên chiêu thức bắn ra chém về phía Vũ Thiên Phạt thiên vực. “Sâm la địa ngục! Địa ngục môn!”. Kẻ kế thừa Tử vong lực lượng cũng liên tục kết ấn, hắn gầm lên một tiếng thì phía sau hắn một cái cự đại cánh cửa đột nhiên hàng lâm thiên địa, cánh cửa mở ra thì có âm u khí tức bắn ra đánh thẳng về phía Phạt thiên vực. Cùng với hắn còn có kẻ nắm trong tay Sinh mệnh lực lượng, Sinh mệnh lực lượng chính là cùng Tử vong lực lượng đối đầu ah! “...”. Vũ Thiên công kích thì Thần Quân cũng trầm mình xuống rơi xuống Đạo trần hồ, Thiên Luân lấy còn lại chút ít Thời không lực lượng cuốn lấy Thần Quân cùng Vũ Thế Nguyệt nhằm kéo bọn hắn xuống Đạo trần hồ, chỉ là lúc này một đạo quang nhận cũng chém về phía hắn. “Thời không thiên nhận! Trảm!”. Xuất thủ đương nhiên chính là Thần Anh Vô Địch. “Hôm nay ngươi chạy không thoát!”. Hắn lạnh như băng nói. “Không tốt!”. Thiên Luân thầm hô một tiếng không ổn, nó lực lượng gần như hao tận, Thần Quân có lẽ cũng không sai biệt, hắn lúc này có thể cản lại một kích này sao? “Hừ!”. Thần Quân mắt híp lại hừ lạnh. “Thái sơ chân thân!”. Lúc này hắn chỉ có thể lấy nhục thân lực lượng đến đỡ một đòn này ah. “Ầm!”. Huyết nhục tung tóe, Thần Quân Thái sơ chân thân như núi cao đột nhiên hiển lộ tung ra một quyền đánh về phía quang nhận kết quả chính là huyết nhục phá toái, máu tươi tuôn ra như suối, một kích này hắn thương càng thêm thương. Thế nhưng còn chưa hết! “Ha ha ha! Vũ Thiên Quân ngươi cũng có một ngày bại...”. Một giọng cười mang theo cuồng ngạo cùng vui sướng, một ánh kiếm xuyên xỏ hư không quang hoa vô tận đâm thẳng về phía Thần Quân mi tâm, cho dù đang ở trạng thái Thái sơ chân thân nhưng nếu trúng một chiêu này Thần Quân không chết e rằng cũng phế đi! “...”. Thần Quân con ngươi co rụt, hắn lúc này phản ứng cũng không kịp, Vũ Thiên tung ra đại chiêu lại bị ba vị Thiên kiêu liên thủ trấn áp, hắn cho dù được Thiên Luân mang đi nhưng có một cái Thần Anh Vô Địch tinh thông Thời không lực lượng tại thì việc hắn trốn cũng không mấy dễ dàng, vốn nghĩ hi sinh một chút bản nguyên tiếp lấy một kích của Thần Anh Vô Địch thì có thể lại đi vào Đạo trần hồ, thế nhưng một chút thời gian đó đã đủ cho mấy vị Thiên kiêu kia đuổi đến, không ngờ Thánh Hoàng lại là kẻ đầu tiên ah, Vạn tượng chi kiếm khủng bố uy năng hắn có thể tiếp được? “Ồ? Ta nghe không nhầm chứ? Có kẻ nói Vũ huynh bị đánh bại? Kẻ mà ta cũng không tự tin đánh bại lại bị đánh bại...”. Đột nhiên trước mặt Thần Quân hư không xuất hiện một cái lam y thanh niên, hắn tay trái hóa chỉ, hai ngón tay chuẩn xác kẹp lấy Vạn tượng chi kiếm mũi kiếm nghi hoặc nói. Hắn đứng quay lưng với Thánh Hoàng chỉ híp mắt cười cười nhìn Thần Quân. “Thân Quân! Đã lâu không gặp!”.