Ma thần máu

Chương 322 : Chiêu hồn

“Mẫu thân!” – Vừa về đến nhà Thanh Minh liền hét lớn, bàn tay nhỏ nắm chặt lọ đan dược thất thải, nhanh chóng chạy tới bên giường. Cô bé nhanh chóng gỡ nút, đổ ra một lọ đan dược đen thui, có lẽ bởi vì bị bỏ trong lọ nhiều năm hoặc vì nguyên nhân nào đó, nên trêи viên đan dược xuất hiện nấm mốc, nhìn qua liền biết thuốc đã hỏng. Nhưng Thanh Minh không quan tâm mấy chuyện vụn vặt này, nàng đem miệng của xác khô tách ra, nhét viên thuốc vào bên trong. Không gian trong phòng chìm vào yên lặng, có thể nghe thấy trái tim của Thanh Minh đang liên tục nhảy lên. Còn Minh Tuệ lẳng lặng ngồi trêи ghế, yên tĩnh theo dõi kỳ biến. Năm phút, mười phút, một canh giờ… Thời gian trôi qua từng chút một. “Tỷ tỷ, tại sao mẫu thân không phản ứng gì?” – Thanh Minh nhìn Minh Tuệ hỏi. “Em tách miệng bà ấy ra xem.” – Minh Tuệ nói với giọng trầm ổn. Khi hàm răng khô quắt bị Thanh Minh tách ra, viên đan dược mốc meo vẫn nằm yên bên trong. “A! Mẫu thân! Sao người không uống nó đi!” – Thanh Minh hét lên, cố gắng dùng ngón tay đẩy viên thuốc xuống cổ họng, nhưng yết hầu của thi thể đã sớm khô quắt, dính liền vào nhau, cô bé không cách nào ép viên thuốc xuống được. “Tỷ tỷ, sao mẫu thân lại không chịu uống thuốc. Em đã rất mong chờ nó, sao mẫu thân không chịu sống lại.” – Giọng nói của Thanh Minh dần trở nên nghẹn ngào, vẻ u buồn lại bám lấy cô bé. “Người chết rồi sẽ không thể sống lại, cho dù muội có thần dược thực sự thì họ cũng không thể uống nó nữa. Huống chi đây chỉ là một viên thuốc giả.” “Muội hãy chấp nhận sự thật đi, đừng cố gắng dùng ảo vọng để huyễn hoặc bản thân nữa.” – Minh Tuệ cố gắng thuyết phục. “Không, mẫu thân chỉ đang bị bệnh, muội sẽ tìm cách khôi phục cơ thể của người trước, sau đó lại dùng Hồi Sinh Đan cứu người sống lại.” – Thanh Minh lắc đầu, cô bé vẫn không cách nào chấp nhận được sự thật. “Vậy tỷ giúp muội một lần nữa, đây là nước suối Hoàng Tuyền, có tác dụng khôi phục sinh cơ, dù là thi thể cũng có thể khôi phục.” – Minh Tuệ lấy ra một lọ nước suối có màu vàng nhạt. “Nhưng nếu vẫn không thể sống lại, nước Hoàng Tuyền sẽ biến thành chất kịch độc, đem thi thể của mẹ em ăn mòn, hóa thành dịch lỏng.” – Minh Tuệ nói rõ ràng từng chữ một, ánh mắt nhìn chăm chú Thanh Minh, để cho cô bé tự đưa ra quyết định. “Muội hiểu rồi, ngày mai muội sẽ đem thi thể của mẫu thân chôn cất. Bình nước này tỷ giữ lại đi.” – Thanh Minh ánh mắt trở nên ảm đạm. Cô bé gục đầu bên thi thể của mẹ mà khóc nức nở. “Muội có muốn ta cũng đem muội chôn cất, giúp muội sớm siêu thoát?” – Âm thanh của Minh Tuệ lại vang lên, mặc dù vô cùng nhẹ nhàng, nhưng lại khiến người khác sởn tóc gáy. Cánh cửa tủ quần áo đột ngột bật mở, để lộ ra bên trong là một thi thể đã khô của một bé gái, bộ váy trắng trêи người cô bé đã sớm mục nát. “Tỷ biết từ bao giờ?” – Thanh Minh không hề xoay người, chỉ có chiếc cổ của cô bé là xoay nửa vòng tròn. Ánh mắt của cô bé cũng biến từ màu đen thành ngọn lửa xanh lơ. “Ngay từ khi vào nhà tỷ đã biết không ổn, thấy muội biến thành U Linh thì tỷ chắc chắn muội đã chết.” – Minh Tuệ điềm đạm trả lời. “Vậy sao còn nói nhiều với muội như vậy? Tỷ không sợ sao? Một người đã chết từ lâu, nhưng lại vẫn tồn tại như muội, có phải là rất đáng sợ?” – Vừa nói Thanh Minh vừa biến thành hình dạng thực sự của cô bé. Da thịt trêи người trở nên khô khắt, hốc mắt hõm sâu, hai ngọn quỷ hỏa liên tục nhấp nháy trong hốc mắt trống rỗng, bộ dạng biến thành vô cùng khủng khϊế͙p͙ ghê rợn. Nhiệt độ trong phòng liên tục giảm xuống, có thể thấy những làn sương mờ mịt xuất hiện. “Muội đừng hiểu lầm, nếu muội không muốn siêu thoát thì thôi vậy, tỷ sẽ không làm hại muội.” “Về sau đi theo tỷ đi, không cần ở lại đây nữa, tỷ vẫn muốn làm nghĩa tỷ của muội.” – Minh Tuệ vuốt ve khuôn mặt hốc hác của Thanh Minh, không hề tỏ ra sợ hãi. “Tỷ tỷ…hu hu hu…” – Thanh Minh òa khóc, cô bé lại biến thành hình dạng bé gái, màn sương mờ mịt trong phòng cũng biến mất. Phải một thời gian lâu sau cô bé mới bình tĩnh lại. “Tại sao đều là đã chết, nhưng mẫu thân lại tan biến, còn muội thì bị kẹt lại, không thể siêu thoát?” – Thanh Minh nhìn Minh Tuệ hỏi. “Tỷ cũng không biết, có lẽ là do ông ngoại thấy muội dễ thương, nên không muốn đưa muội đi. Cũng có thể là do mẫu thân của tỷ lười biếng, đem Lục Đạo Luân Hồi phá hỏng.” – Minh Tuệ nở nụ cười, nửa đùa nửa thật nói. Trước đây Lục Đạo Luân Hồi do phụ thân của nàng cai quản, chuyên điều khiển quá trình đầu thai chuyển kiếp của vạn vật sinh linh. Nhưng sau khi Lục Đạo Minh Đế qua đời thì do Minh Linh Minh Đế cai quản, sau này khi Minh Tuệ hoàn toàn trưởng thành, có được Minh Đế thực lực, thì nàng sẽ là người cai quản luân hồi. “Liệu sau này muội có thể gặp lại mẫu thân không? Muội rất nhớ người.” – Thanh Minh ảm đạm hỏi, cô bé nhìn về thi thể người mẹ, lại khóc nấc lên. “Có lẽ là không, phụ thân của tỷ là Minh Đế, nhưng khi ông chết cũng giống như những sinh linh bình thường khác, biến mất không có tung tích. Tỷ và mẫu thân từng nhiều lần năn nỉ ông ngoại đem phụ thân trở về, nhưng người dù là U Minh Thần cũng không có cách gì.” “Vạn vật sinh linh có sinh ra sẽ có chết đi, cho dù là thế giới chúng ta đang sống, đến một ngày nào đó cũng sẽ hủy diệt. Lúc đó chúng ta cũng không thể nhìn thấy nó nữa. Cả tỷ và muội cũng như thế, đến một ngày nào đó sẽ chết đi rồi biến mất.” – Minh Tuệ liền giảng giải. “Nhưng muội chết rồi cơ mà?” – Thanh Minh nghẹo cái đầu nhỏ nhìn Minh Tuệ. “Đúng rồi, có lẽ muội là trường hợp đặc biệt, dù chết đi nhưng lại không biến mất, không vào luân hồi.” Minh Tuệ suy nghĩ hồi lâu cũng không thể suy đoán được lý do Thanh Minh tồn tại. “Lần sau về thăm nhà, tỷ sẽ hỏi ông ngoại vậy.” “Giờ an táng cho mẫu thân muội thôi.” Minh Tuệ dùng thần thông đem thi thể mẫu thân Thanh Minh nhấc lên, nàng nắm tay cô bé đi ra phía sau nhà. Do đã lâu không người chăm sóc, nơi này đã trở thành một bãi cỏ vô cùng xanh tốt. Minh Tuệ tế ra phi kiếm, đem mặt đất đào ra một cái hố sâu hơn hai trượng, rộng hơn một trượng. Nàng nhẹ nhàng đặt thi thể mẫu thân Thanh Minh xuống mồ. . Đam Mỹ Sắc Cô bé lúc này nắm chặt lấy vạt áo của nàng, gương mặt nhỏ khóc tới sưng cả mắt, khiến người khác thương xót. “Để ta giúp muội có thể nhìn thấy mẹ mình, mặc dù chỉ là hình ảnh trong quá khứ.” “U Minh Vương hóa thân!” – Minh Tuệ giơ hai tay lên cao. Cơ thể nàng biến lớn, bộ trường bào U Minh Vương khoác lên người. Nàng nhấc U Minh kiếm lên cao, tự cứa vào cổ tay mình. Dòng máu cao quý nhất của Minh Tộc liền phun về phía trước, tưới lên thi thể nằm dưới mồ. “U Minh Chiêu Hồn Nhϊế͙p͙ Phách Thuật!” – Minh Tuệ hô lớn, miệng lẩm nhẩm một hàng dài chú ngữ, vô cùng khó nghe. Người sau khi chết thì linh hồn rất nhanh sẽ tiêu tán, nhưng cũng có một phần linh hồn sẽ ở lại trong cơ thể, chui rúc sâu vào bên trong xương cốt. U minh chiêu hồn nhϊế͙p͙ phách là thần thông đem đám tàn hồn trong xương cốt này bức ra ngoài, từ đó có thể câu thông một số việc, chẳng hạn như vì sao lại chết, bị ai giết, hay các bí mật về nơi chôn bảo vật của cải, hoặc đơn giản là để người thân có thể gặp mặt lần cuối cùng. Máu của Minh Tuệ kêu lên xèo xèo, nhập vào bên trong thi thể, từ da thịt khô quắt bốc lên từng đạo khói đen, từ từ ngưng tụ thành hình dạng một người phụ nữ chưa đến ba mươi tuổi. Nàng mặc một bộ quần áo trắng, mái tóc đen xõa dài tung bay, gương mặt không thể nhìn rõ. “Mẫu thân!” – Thanh Minh hét lên, gương mặt hiện rõ vẻ mừng rỡ, nhưng cô bé chưa kịp chạy đến ôm người thân thì đã bị Minh Tuệ ngăn cản. “Âm dương cách biệt, muội đừng qua đó, tránh hao tổn hồn phách.” – Minh Tuệ nhắc nhở. Nhưng Thanh Minh không chịu nghe theo, cô bé hóa thành U Linh, tiếp tục tiến về phía tàn hồn. “Mẫu thân, con rất nhớ người.” – Thanh Minh ôm lấy người phụ nữ, vừa khóc vừa nói. “Con của ta…” – Tàn hồn ánh mắt si ngốc nhìn con gái, bàn tay gầy gò liên tục vuốt ve đầu tóc nàng. “Hu hu…Con xin lỗi… lúc đó con không nên khóc… nếu không người đã… không chết.” – Thanh Minh khóc nức nở. “Hài nhi ngốc, đừng tự trách mình, là mẫu thân không tốt, không thể chăm sóc cho con.” – Tàn hồn mờ mịt trả lời, nàng dùng hai tay ôm chặt lấy con gái. “Con rất nhớ món bánh bột người làm, giờ không thể ăn nữa rồi…” – Thanh Minh dụi đầu vào lòng mẹ, thổn thức nhớ mong. “Tóc của con đã dài, ta cũng không thể cắt cho con được. Áo cũng đã chật, cũng không thể mua áo mới cho con được nữa.” “Nhớ lúc trước mẫu thân mỗi tối đều kể chuyện, nói sau này con phải tìm một người đàn ông tốt, đừng sống giống như mẫu thân. Nhưng tất cả đàn ông trêи đời đều muốn làm chuyện kỳ quái với con, tất cả họ đều là thúc thúc xấu.” – Cô bé kể về những kẻ muốn bắt mình, cũng kể về những kẻ xấu bị mình ăn trộm túi tiền. Người mẹ vừa nghe vừa vô cùng đau xót, càng tự trách bản thân đã không lo cho Thanh Minh chu đáo. Thời gian chậm rãi trôi qua, hai mẫu tử nói rất nhiều chuyện với nhau, chủ yếu là nhắc về những kỷ niệm khi hai người còn sống, cuộc sống cơ cực nhưng mẫu tử có nhau, Minh Tuệ đứng ở một bên cũng bị tình thân của hai người làm cho cảm động mà rơi nước mắt. Nhưng thần thông chiêu hồn có thời gian duy trì nhất định, hình bóng của tàn hồn dần dần trở nên hư ảo mờ nhạt. “Mẫu thân không thể lại chăm sóc cho con, sau này con tự mình bảo trọng.” – Người phụ nữ giúp Thanh Minh lau nước mắt, lại ôm chặt cô bé lần cuối. “Mẫu thân đừng đi…” – Thanh Minh òa khóc, cô bé cảm thấy hai tay trống rỗng, chụp vào không trung. Mẹ của nàng hóa thành một đám khói đen, tan biến không một chút dấu vết. “Hỏa Thiêu!” – Minh Tuệ búng tay bắn một quả cầu lửa bay về phía thi thể dưới mồ, đem thi thể thiêu đốt. Mặc dù nói là chôn cất, nhưng để đề phòng thi hóa thì vẫn phải hỏa táng. “Muội nén đau thương…Sau này tỷ sẽ lo cho muội…” – Minh Tuệ nhẹ nhàng vỗ về Thanh Minh, an ủi cô bé. Khi ngọn lửa cháy hết, dưới mồ chỉ còn một đám tro tàn, Minh Tuệ đem đất lấp lại, rồi lấy ra một khối ngọc thạch rất lớn. “Mẫu thân muội tên là gì?” “Mẫu thân gọi là Anh Ninh.” – Thanh Minh thút thít trả lời. Minh Tuệ dùng phi kiếm khắc lên tấm bia dòng chữ “Nghĩa mẫu Anh Ninh chi mộ” rồi đem ngọc bia cắm xuống đất. “Đi thôi.” – Minh Tuệ nắm tay muội muội đi vào nhà, sắc mặt của nàng tái nhợt, sử dụng thần thông chiêu hồn khiến nàng hao tổn không ít tinh huyết và minh lực. Nàng ngồi xuống ghế, lấy ra vài viên minh thạch để hấp thu. “Tỷ không sao chứ?” – Thanh Minh lúc này mới nhận ra vẻ mệt mỏi của Minh Tuệ, cô bé áy náy hỏi. “Tỷ không sao, nghỉ ngơi một thời gian sẽ khỏe lại. Cho đến lúc đó tạm nghỉ lại nhà muội vài hôm đi.” “Nếu muội có đồ vật gì quan trọng thì cũng nên thu dọn, sau đó cùng tỷ về U Minh Phủ sinh sống.” “Tỷ tỷ, sau này liệu muội còn có thể gặp lại mẫu thân không?” – Thanh Minh dùng ánh mắt mong chờ nhìn Minh Tuệ, bây giờ trong lòng nàng Minh Tuệ giống như thần linh, nếu tỷ tỷ có thể chiêu hồn mẫu thân một lần cho nàng gặp mặt, có lẽ cũng có thể làm như vậy lần hai. “Tỷ xin lỗi, nhưng không thể.” – Minh Tuệ lắc đầu, chặt đứt hy vọng của cô bé. “Muội đừng buồn, tỷ cũng có mẫu thân, nếu tỷ đã nhận muội là nghĩa muội, thì người chắc chắn cũng vui lòng nhận muội là nghĩa nữ, để tỷ giới thiệu muội với người.” – Minh Tuệ nói tiếp. “Vâng!” – Thanh Minh nhẹ nhàng gật đầu, nghe theo sự sắp xếp.