Ma thần máu

Chương 212 : Đoạn tình

"Nàng dừng tay chúng ta thương lượng một chút được không Thái Bình." - Chịu hết nổi cách tra tấn độc ác này, tôi đành xuống nước cầu xin. "Không thương lượng gì cả, ta sẽ tra tấn ngươi đến chết." Thái Bình lấy ra một cái bình màu đen, khi nàng mở nắp thì một đám khói đen bay ra, chúng bám vào con búp bê, bắt đầu gặm cắn. Lần này không phải cảm giác đau, mà là ngứa khủng khiếp, ngứa ngáy tê cả da đầu, tôi chỉ muốn dùng tay mình để gãi cho tróc da tróc thịt, nhưng không thể vì tôi đang bị nguyền rủa đứng yên như tượng đá. "Ngứa lắm đúng không? Đây là Bột Đau Khổ, lúc đầu sẽ gây ngứa vô cùng, sau đó sẽ chuyển dần sang thống khổ, cơn thống khổ sẽ càng ngày càng tăng, đến khi linh hồn không chịu nổi nữa, tan vỡ mà chết." - Thái Bình vui vẻ giới thiệu tác dụng của bảo vật nguyền rủa nàng vừa dùng. Càng ngày cơn ngứa ngáy khó chịu càng tăng lên, cuối cùng biến thành đau rát, giống như đang bị lửa thiêu đốt. "Nàng ngừng lại đi, chỉ cần nàng dừng lại, nàng yêu cầu điều gì ta cũng đồng ý." "Là ngươi nói đấy nhé, nhất định không được nuốt lời." Nét mặt của Thái Bình thay đổi đột ngột, trở nên nhu hoà dịu dàng. "Thiếp muốn chàng ngay bây giờ theo thiếp về Thái Bình thiên quốc, sau đó chúng ta làm lễ kết hôn." - Thái Bình lí nhí nói, giọng của nàng vo ve như tiếng muỗi kêu, khuôn mặt nàng ửng đỏ vì ngại ngùng. "À!!" - Tôi đờ người ra, không tin vào tai mình. "Mình bị tra tấn điên luôn rồi hả ta." "Bình thường vẫn luôn là mình chủ động theo đuổi rồi ép các cô gái lấy mình, hôm nay Thái Bình lại chủ động ép mình cưới nàng." "Đây nhất định là cú lừa, là mưu kế ác độc nào đó của cô nàng này, chắc chắn mình vừa đồng ý là nàng ta sẽ phá lên cười rồi tra tấn mình tiếp." "Không, ta có vợ rồi, hơn nữa không chỉ một người, không thể lấy nàng được." - Tôi định lắc đầu trả lời, nhưng cổ tôi cứng ngắc, nên giọng nói của tôi rất quái dị, như đang bị ai đó bóp cổ. "Hừ, quả nhiên là một tên biến thái chết tiệt." - Khuôn mặt Thái Bình càng đỏ hơn vì tức giận. Thái Bình tát lia lịa vào mặt con búp bê, khiến mặt nó sưng vù vù. Tôi thì càng thảm hơn nữa, cả mặt bầm tím, chi chít những hình bàn tay màu đỏ in hằn trên mặt. "Ta hỏi lại lần nữa, ngươi đồng ý yêu cầu của ta hay là chết?" - Thái Bình rít lên, nàng đang thực sự rất tức giận. "Nàng thực sự nghiêm túc?" "Đúng vậy, chỉ cần chàng theo ta về thiên quốc, chúng ta sẽ lập tức thành hôn, chàng sẽ là phò mã, mẹ ta chỉ có ta là con gái, sau này ngôi báu ta có thể nhường lại cho chàng." - Thái Bình dịu dàng nói, nàng thực sự đang rất chân thành. Thực sự tôi muốn gật đầu đồng ý ngay lập tức, nhưng rất tiếc là không thể, tôi đã thề với Ngân Nguyệt sẽ không yêu thêm ai nữa, nếu bây giờ mà cùng Thái Bình tới thiên quốc thành thân thì ba nàng công chúa sẽ rất hận tôi. Huyết Nguyệt thì tôi càng không bỏ được, nàng là chị của tôi, ngoài ra nàng còn là một hoá thân của Huyết Băng chúa quỷ nữa, phản bội nàng chẳng khác nào tự ký án tử. "Xin lỗi, nhưng ta không thể theo nàng được, nếu nàng thích ta thì có thể ở lại đây, ta hứa sẽ đối xử tốt với nàng, tuyệt đối sẽ không để nàng chịu đau khổ, ấm ức." "Vậy là ngươi chọn cái chết?" - Thái Bình rít lên đầy tức giận. "Ta đường đường là một công chúa, nữ hoàng tương lai của thiên quốc, không thể nào chung chồng với người khác được." "Mẹ nói Ác Quỷ chúng ta nhất định phải vô tình, vốn dĩ ta tưởng mình đã đủ vô tình tàn nhẫn, kết quả lại gặp phải ngươi." "Nếu không thể nên duyên thì chỉ còn cách giết chết ngươi, sau đó ta liền sẽ thực sự vô tình, sẽ không còn phải yêu thương đau khổ nữa." "Vậy nên, ngươi chết đi." - Thái Bình rít lên, trong tay nàng xuất hiện một con dao màu đen, lưỡi dao ẩn ẩn các ký tự ma thuật tà ác. "E rằng con dao này mà đâm vào con búp bê, thì mình sẽ chết ngay lập tức." Tôi nhìn về phía Huyết Nguyệt cầu cứu, nhưng nàng chỉ nhìn lại tôi, không hề có dấu hiệu muốn ra tay giúp đỡ. Khuôn mặt Thái Bình xuất hiện rất nhiều những ký tự nguyền rủa đen ngòm, chúng giống như đang gặm nhấm da thịt của nàng. Toàn thân Thái Bình chìm trong hắc ám, khói đen ngùn ngụt bốc lên. "Cô nàng này chuẩn bị hiến tế mình sao?" Con dao trong tay nàng loé sáng, nàng đâm mạnh xuống như muốn đâm nát con búp bê, nhưng khi lưỡi dao chỉ còn cách con búp bê một cm thì nàng dừng lại, hai tay run rẩy. Đột nhiên Thái Bình phun ra vài ngụm máu đen, ngã ra đất ngất đi. Ngay lập tức đống ma thuật nguyền rủa bám trên người tôi biến mất, tôi nhìn về phía Huyết Nguyệt tỏ vẻ cám ơn nàng. "Không phải chị làm, tâm tình cô ta sinh ra dao động, bị lời nguyền cắn trả." - Âm thanh của Huyết Nguyệt vang lên trong đầu tôi. "Em trai thân yêu của chị số đào hoa thật đấy." - Huyết Nguyệt tươi cười nhìn tôi, nàng có thái độ như thế này thì chắc chắn đã biết hết cuộc đối thoại của tôi với Thái Bình, thậm chí trong đầu tôi nghĩ gì nàng cũng biết. Tôi đi lại gần Thái Bình, đỡ nàng đứng dậy. Nhưng khi tôi chạm vào thì người nàng lạnh ngắt, khí tức sự sống suy giảm nghiêm trọng, và vẫn đang liên tục giảm dần. "Chết tiệt, cô nàng này dùng loại nguyền rủa gì mà bị cắn trả như vậy?" Tôi liền cắt cổ tay mình, đổ máu vào miệng nàng, nhưng chỉ làm chậm lại tốc độ cái chết, sinh mạng của nàng vẫn dần trôi qua. "Cứu thương! Mau vào đây." - Tôi hét lớn về phía đội y tế đang ngồi hóng chuyện, mấy tên này lúc cần thiết luôn lề mà lề mề. Nhưng khi nghe tôi hét lên thì họ cũng nhận ra có biến, liền nhanh chóng chạy vào sân. "Là lời nguyền Vong Tình, nếu không thể vong tình, thì liền sẽ vong mạng. Cô công chúa điên rồi hay sao mà sử dụng loại cấm thuật này." - Tên Nhà Thông Thái giật mình nói lớn. "Cái gì? Nhanh lấy Sinh Mệnh nước thuốc cho nàng uống." - Nữ Tư Tế biến sắc nói với vị luyện dược thuật sĩ, nàng giữ chặt lấy tay Thái Bình, năng lượng vàng nhạt từ người nàng truyền vào Thái Bình, cố gắng đẩy lùi những ký tự nguyền rủa màu đen. Luyện dược thuật sĩ liền lấy ra một lọ nước xanh lá, đổ vào miệng Thái Bình. Nữ pháp sư tự nhiên cũng sử dụng ma thuật, tạo ra một hào quang xanh lá bao phủ Thái Bình vào bên trong. Nhóm y tế phối hợp vô cùng tốt, chỉ mất vài giây họ đã xác định được loại vết thương và đưa ra phương án điều trị, nhưng sự sống của Thái Bình vẫn tiếp tục trôi qua. "Lời nguyền này mạnh thật, nếu trúng thì e rằng sinh vật Bậc 5 cũng chết ngay lập tức." - Vị học giả nhíu mày nói. "Lời nguyền này tôi không giải được, trừ khi là thánh nữ của Sự Sống thần điện mới có khả năng chữa trị." - Nữ tư tế lắc đầu nói. "Công chúa dám dùng kỹ năng này thì có lẽ trên người nàng có vật phẩm chữa trị, nhưng giờ nàng lại bất tỉnh, chúng ta lại không biết cần thứ gì để chữa." - Vị học giả đưa ra suy đoán. "Có lẽ Nước Thuốc Tái Sinh cũng có thể chữa được, nhưng chúng ta không có thứ đó." - Gã luyện dược thuật sĩ lên tiếng. Tôi liền nghĩ ngay tới gã vương tử Sắt Lửa, hắn ta vẫn đang ngồi trên ghế thí sinh, tên này lúc nãy trực tiếp nhận thua nên không bị thương gì cả. Tôi phóng về phía hắn ta với tốc độ đáng sợ. "Nhanh giao ra Nước Thuốc Tái Sinh." - Tôi rít qua kẽ răng, trừng mắt đe doạ tên vương tử. "Tự ta sẽ đi cứu Thái Bình." - Tên vương tử đứng lên, chuẩn bị đi vào sân thi đấu. "Phập..." - Chưa tới nửa giây tôi đã triệu hồi Thương Tần lên tay, cắm phập vào người tên vương tử. "Nhanh lên hoặc là chết." - Tôi rít lên đe doạ. Sắc mặt tên vương tử tái nhợt, hắn ta run rẩy lấy ra cái hộp chứa lọ thuốc. Tôi chộp lấy cái hộp, mở ra lấy lọ thuốc, rồi thu hồi Thương Tần lại vào bên trong cơ thể mình, gã vương tử ngã bịch ra đất, hai tên hộ vệ của hắn cuống cuồng lấy ra mấy lọ thuốc trị thương cho hắn uống. Tôi chỉ mất vài giây lại xuất hiện bên cạnh Thái Bình, lấy lọ thuốc ra đổ vào miệng nàng. Nhóm y tế tiếp tục sử dụng các ma thuật chữa trị, giúp Thái Bình hấp thu sự sống trong lọ thuốc. Nhưng kết quả vẫn thất bại, sinh mạng của nàng lúc đầu thì hồi phục, nhưng sau khi thuốc nước hết tác dụng, thì sinh mạng của nàng lại trôi đi. Lúc này Hoàng Hoa và viện trưởng Đại Thư Viện cũng có mặt, lão viện trưởng nghe tin Thái Bình sắp chết nên đến tìm cách cứu. Chỉ có Đao Phong viện trưởng vẫn ngồi yên trên ghế của ông ta, dường như mọi thứ trên đời này đều không liên quan đến hắn. "Nếu cô nàng công chúa này chết ở đây, chúng ta không chịu nổi lửa giận của Thái Bình nữ hoàng đâu, con mụ điên đó chắc chắn sẽ giết sạch chúng ta để tế con của bả." - Hoàng Hoa lo lắng nói. "Đến Nước Thuốc Tái Sinh cũng không có tác dụng thì chúng ta làm gì được cơ chứ. Loại nguyền rủa này trừ khi lấy trái tim của người nàng yêu cho nàng ta ăn, không thì không cách nào cứu được. Mà cô gái này tính tình tàn nhẫn độc ác như vậy, thì chắc gì đã yêu ai." - Viện trưởng Đại Thư Viện lơ đễnh nói ra. Người nói vô ý nhưng người nghe cố tình, tôi liền xoay sang hỏi ông ta. "Có phải chỉ cần cho nàng ăn trái tim người yêu, nàng liền sẽ khoẻ lại, từ giờ trở đi trở nên vô tình lạnh lẽo?" "À, cậu cũng biết phương pháp đoạn tình này sao? Chỉ có rất ít Ác Quỷ mới dám sử dụng cách này để trở nên vô tình." - Vị viện trưởng xác nhận. Tôi liền triệu hồi Băng Huyết kiếm lên tay, biến nó thành một thanh kiếm ngắn, rồi tự đâm vào ngực mình, mở phanh lồng ngực, moi trái tim của mình ra. Giơ trái tim đỏ máu đến trước mặt Thái Bình, nó liền hóa thành một làn khói đỏ, chui vào miệng nàng. Những ký tự nguyền rủa trên người dần biến từ đen thành đỏ rồi từ từ tiêu tán, sinh mệnh của nàng không biến mất nữa mà dần khôi phục. Sau vài phút Thái Bình mở mắt ra, đôi mắt của nàng bây giờ lạnh lẽo vô cùng, không có một chút cảm xúc nào. Nàng chỉ hừ lạnh, thu hồi mấy món bảo vật nguyền rủa, rồi rời khỏi sân thi đấu. Tôi tiếc nuối nhìn theo nàng, cảm giác giống vừa tự tay làm mất một thứ gì đó rất quý giá. "Ta tuyên bố, trận chung kết thí sinh Máu Xấu là người thắng cuộc." - Hoàng Hoa tuyên bố tôi chiến thắng. "Trận chung kết gì mà nhạt như nước ốc, tên quán quân bị cho ăn hành từ đầu đến cuối, chỉ nhờ ăn hên mà giành chiến thắng." "Đúng đấy, tên quán quân này vừa hèn vừa yếu, chiến thắng đều là nhờ may mắn, đề nghị tước bỏ danh hiệu quán quân của hắn, trao cho người khác xứng đáng hơn." "Tôi thấy vương tử Sắt Lửa mới xứng đáng giành giải quán quân, là ngài nhân từ nhường cho Thái Bình công chúa, chứ nếu ngài đánh thật sự, thì quán quân chắc chắn thuộc về ngài." Đám khán giả ồn ào ầm ĩ. Trong vòng ba này thực sự mấy trận đấu đều là các cô gái đánh tôi bầm dập, Hồng Liên thì cắt được đầu tôi xuống, Hà Lam đánh tôi vỡ thành tám khúc, ngay cả Thái Bình cũng tra tấn tôi chết đi sống lại, nhìn từ bên ngoài thì là do nàng vết thương cũ tái phát nên mới thua, còn trong ván đấu với tên Bạch Thiên thì tôi nói là mình giả chết nên mới may mắn sống sót. Trong mắt khán giả tôi chính là một tên yếu như sên, chỉ nhờ sống dai và may mắn mà chiến thắng. "Muốn họ phục thì chỉ có cách chứng minh bằng sức mạnh." Tôi liếc mắt nhìn về phía tên vương tử. "Là tên này giở trò sao? Nếu hắn muốn chết thì thành toàn cho hắn vậy" - Tôi lầm bầm lầu bầu, bây giờ tâm trạng của tôi đang vô cùng tồi tệ. "Được, nếu vương tử có thể đánh thắng ta, ta liền sẽ nhường lại chức quán quân cho hắn." "Nhưng trận này sẽ theo luật Thách Đấu Tử Vong, cho đến khi một trong hai bên chết thì mới dừng lại." "Ngươi dám đánh không?" - Tôi chỉ tay hét lớn về phía gã vương tử. Hắn ta tươi cười gian xảo vì mưu kế đã thành công, tên này vừa nãy bị tôi đâm cho một giáo rồi cướp đi Nước Thuốc Tái Sinh, chắc chắn hắn ghi hận trong lòng. Có lẽ hắn ta cảm thấy đó là do tôi đánh lén nên mới bị hạ gục nhanh như vậy, giờ có lẽ hắn rất muốn trả thù tôi. "Là một hiệp sĩ, ta không bao giờ từ chối lời thách đấu." - Sắt Lửa tự tin nói. Người hắn phát ra ánh sáng đỏ đông, bộ áo giáp hiệp sĩ liền xuất hiện, hắn lấy xuống thanh kiếm hiệp sĩ to dày mày lửa đỏ, từ từ đi vào bên trong sân đấu.