Ma thần máu

Chương 163 : Tử thần lâm thánh

"Tử Tử!!" - Tôi chạy về phía nàng. Những đám mây trên bầu trời đang dần tan biến, ánh sáng lại chiếu xuống mặt đất. Nhưng bây giờ Tử Tử toàn thân cháy đen, tôi không thể nhìn thấy rõ khuôn mặt nàng nữa. Tôi lay lay cơ thể nàng, sự sống của nàng đã hoàn toàn biến mất, mức năng lượng bên trong cơ thể bằng không. Nếu nàng bị thương thì tôi còn có thể tự sát để cứu nàng, còn bây giờ nàng chết rồi, tôi chẳng làm gì được nữa. "Một vị thánh được sinh ra, một vị thánh chết đi." Một âm thanh du dương vang lên từ cây Thánh Linh, một thiếu nữ vô cùng xinh đẹp xuất hiện, nàng mặc một bộ váy màu xanh lá, trên đầu nàng có một cặp sừng như hai nhánh cây. Toàn thân nàng ta tỏa ra năng lượng xanh biếc. "Tiểu quỷ tránh sang một bên, cô ta vẫn chưa chết đâu." - Nàng ta ra lệnh cho tôi. Tôi liền đi xa ra khỏi Tử Tử. Một cành cây mọc ra từ tay của cô gái áo xanh, cô ta vung vẩy cành cây, những giọt nước xanh biếc như ngọc bích bay lên người Tử Tử rồi chìm vào bên trong. Khí tức sự sống bừng lên vô cùng mạnh mẽ, những lớp than bao bọc Tử Tử nứt ra. Để lộ bên trong là một thiếu nữ xinh đẹp có mái tóc màu tím. Bây giờ nàng đang ngủ say. Đúng như tôi nghĩ, Tử Tử bây giờ đã biến thành một cô gái vô cùng xinh đẹp, có làn môi tươi mọng, chiếc mũi thanh thoát, nàng đang ngủ nên tôi không thể nhìn thấy đôi mắt của nàng, nhưng chắc chắn ẩn sau hàng mi sẽ là một đôi mắt trong veo xinh đẹp. Sau một lúc Tử Tử mở mắt ra, những lớp than rơi xuống để lộ ra cơ thể gợi cảm của nàng. Toàn thân nàng phát ra ánh sáng màu tím nhạt, một bộ giáp làm từ vải tím che phủ cơ thể nàng, tôi cảm thấy hối tiếc vì không được ngắm nàng lâu hơn. Bỗng Tử Tử nhìn về phía tôi, một cái hố đen ngòm đột nhiên xuất hiện nuốt chửng tôi vào bên trong. Tôi hiện ra bên trong không gian của nàng, có lẽ Tử Tử làm vậy để bảo vệ tôi. "Cô đi nhận Thánh Vị đi." - Thiếu nữ váy xanh nhàn nhạt nói. Tử Tử bay lên những cành cây của cây Thánh Linh, cái cây này vô cùng to lớn, những cành cây của nó thôi cũng có chiều rộng vài km, có những điện thờ các vị thánh trên mỗi cành cây, một cành một điện thờ. Nàng đang tiến hành nhận Thánh Vị, một con côn trùng sau khi tiến hóa thành Bậc 6 thì nó sẽ thành Thánh Tộc chân chính, trên cây Thánh Linh có rất nhiều Thánh Vị của những Thánh Tộc quá cố, nếu như phù hợp thì có thể nhận lấy truyền thừa từ các vị thánh đã chết đó, tiếp nhận ký ức và lý tưởng của họ. Còn nếu không phù hợp với bất kỳ ai thì vị thánh mới sinh này sẽ tự xây một điện thờ cho mình, tự lập ra một thánh vị mới trên cây Thánh Linh. Tất nhiên là những người xui xẻo không có truyền thừa thì sẽ yếu hơn những người nhận được truyền thừa rồi. Thánh Vị càng truyền qua nhiều đời thì sẽ càng tích lũy được nhiều kiến thức và kinh nghiệm của các vị thánh, từ đó mà các Thánh Vị mạnh yếu khác nhau, những Thánh Vị truyền qua hàng chục đời sẽ mạnh hơn Thánh Vị một hai đời. Ngoài ra còn phụ thuộc vào vị thánh đã chết là ai, nếu chỉ là một vị thánh Bậc 6 Cấp 1 thì thánh vị của họ chỉ như rác. Nhưng nếu là thánh vị của một người Bậc 6 Cấp 9 thì nó mạnh gấp vài trăm lần của người kia. Khi Tử Tử bay lên cao, nàng tỏa ra năng lượng truyền tới tất cả các thánh điện, những Thánh Vị phù hợp với nàng sẽ phát sáng. Đôi mắt của Tử Tử tỏa sáng, có tới ba ngôi thánh điện đáp trả lại nàng. Một thánh điện có vị trí khá thấp trên cây Thánh Linh, nó có màu tím nhạt. Tử Tử bỏ qua nó, Thánh Vị ở dưới thấp nghĩa là nó khá yếu. Một thánh vị khác ở độ cao trung bình, nó tỏa ra năng lượng sấm sét nổ tí tách, có lẽ nó là thánh vị của Tử Lôi Lâm Thánh. Tử Tử bỏ qua nó, mặc dù nàng cũng hệ điện, khá phù hợp với Thánh Vị này. Tòa Thánh Vị cuối cùng nằm ở tuốt trên cao, chỉ dưới hai Thánh Vị khác. Nó tỏa ra khí tức tăm tối đen ngòm lạnh lẽo, trông vô cùng đáng sợ. Từ trong tòa thánh điện của thánh vị này, một cái bóng đen ngòm tăm tối bay ra. "Ngươi chấp nhận thử thách chứ?" - Từ trong cái bóng phát ra âm thanh lạnh lẽo của một cô gái. "Chấp nhận!!" - Giọng nói của Tử Tử vang lên, giờ nó không còn là giọng của bé gái 13 tuổi nữa, đã là giọng nói trưởng thành. Cái bóng đen bay tới rồi nhập vào bên trong người của Tử Tử. Khuôn mặt nàng nhăn lại vì đau đớn, những giọt mồ hôi lăn dài. Rồi nét mặt nàng biến thành sợ hãi, rồi vui sướng, rồi tức giận, đủ mọi thái độ nhanh chóng xuất hiện rồi biến mất trên khuôn mặt xinh đẹp của nàng. "Liệu có phải nàng đang bị cái bóng đen kia chiếm xác không nhỉ?" Tôi rất lo lắng cho Tử Tử. Sau một lúc lâu thì khuôn mặt nàng trở lại bình thường, nhưng khí tức trên người nàng đang thay đổi, biến từ năng lượng tím nhạt thành màu tím đen chết chóc. Một dấu ấn hình lưỡi hái xuất hiện trên trán nàng, bây giờ khí tức trên người nàng lạnh giá, những tia chớp đen lâu lâu nổ tí tách. Tôi không chắc bây giờ nàng có còn là Tử Tử tôi biết hay không, có khi cái bóng đen kia đã chiếm xác nàng thành công. "Chúc mừng cô Tử Thần Lâm Thánh." - Cô gái váy xanh lên tiếng chúc mừng. "Lâu rồi không gặp Thánh Linh Lâm Thánh." - Tử Tử nhàn nhạt trả lời, giọng nói của nàng bây giờ cũng đã trở nên lạnh lẽo. Hai cô gái cùng đi về một cung điện nguy nga lộng lẫy trên đỉnh ngọn cây Thánh Linh. Bên trong cung điện có bảy vị Thánh Rừng khác đang ngồi. Người đầu tiên bên trái là một lão già mặt mũi nhăn nheo, ông ta mặc quần áo màu vàng nâu. Ông ta là Địa Long Lâm Thánh ( Rồng Đất Thánh Rừng, tên gọi thân mật là Lão Giun Già). Ông ta được xem như là sinh vật sống lâu nhất được biết đến, không ai biết ông ta đã sống bao lâu rồi, nhưng trông ông ta già nua khủng khiếp. Là một sinh vật Bậc 6 Cấp 7 vô cùng mạnh mẽ, được biết đến là lão già vui vẻ không có kẻ thù, vì những ai dám cà khịa ông ta đều đã biến mất một cách bí ẩn khỏi thế gian. Người tiếp theo là một người đàn ông cởi trần, những cơ bắp nổi lên cuồn cuộn, trên đầu ông ta là một cặp sừng rồng, trên lưng là bốn đôi cánh côn trùng. Ông ta là Chập Long Lâm Thánh ( Sâu Rồng Thánh Rừng, tên gọi đầy đủ là Vị Vua Sâu Rồng Xanh Của Rừng Già). Ông ta là sinh vật mạnh nhất trong các vị Thánh Rừng, Bậc 6 Cấp 8, ngang hàng với Vua Hoàng Kim của ma nhân và Hắc Long Tận Thế của Bất Tử Tộc, và Thánh Rồng Thái Cổ của loài rồng. Người tiếp theo mặc một bộ áo giáp bằng vàng vô cùng óng ánh, ông ta là Hoàng Kim Lâm Thánh (tên gọi đầy đủ là Vị Vua Áo Giáp Vàng). Ông ta có khả năng phòng thủ mạnh nhất trong các vị Thánh Rừng. Bậc 6 Cấp 5. Người cuối cùng bên trái là một cô gái mặc váy đen vô cùng gợi cảm xinh đẹp, nàng ta là ước mơ nhưng cũng là ác mộng của bất cứ người đàn ông nào, Hắc Hoàng Lâm Thánh. Vị Thánh Rừng này rất thích đi gạ chịch người khác, ngay khi họ nghĩ sắp được hưởng thụ người đẹp thì nàng sẽ biến thành một con nhện đen khổng lồ nuốt chửng họ. Là sinh vật Bậc 6 Cấp 4. Bên tay phải là một cô gái ăn mặc quần áo nhiều màu sắc vô cùng mỹ lệ tươi đẹp, phía sau lưng nàng là một cặp cánh bướm nhiều màu sắc, nàng là Điệp Vũ Lâm Thánh (có tên đầy đủ là Vị Nữ Hoàng Bướm Xinh Đẹp Bay Múa Giữa Trời Cao). Nàng là sinh vật Bậc 6 Cấp 3. Tiếp theo là một cô gái xinh đẹp, đặc biệt nàng có bộ ngực rất lớn, quần áo chỉ là ba chiếc lá che đi những điểm nhạy cảm trên cơ thể. Nàng là Sâm Lâm Thánh (Vị Thánh Của Rừng Xanh), nàng là Bậc 6 Cấp 3. Tiếp theo chính là Tử Tinh, vị nữ vương hoa yêu xinh đẹp mà tôi nhớ mãi không quên. Khi thấy nàng xuất hiện ở đây tôi vô cùng bất ngờ, đã gần hai trăm năm tôi mới gặp lại nàng. Bây giờ nàng không mặc bộ váy tím hoa lệ, hay những bộ đồ ngủ màu tím gợi cảm mà tôi biết. Nàng mặc bộ áo giáp làm từ vỏ cây màu tím của nàng. Tử Tinh là Không Gian Lâm Thánh, một Thánh Vị rất mạnh, nàng là sinh vật Bậc 6 Cấp 6. Trông Tử Tinh vẫn xinh đẹp như xưa dù tôi không thấy mặt nàng. "Nếu muốn lấy Tử Tinh làm vợ thì ít nhất mình cũng phải tiến hóa thành một vị Quỷ Vương Bậc 6 Cấp 1, có lẽ phải mất cả chục ngàn năm." Trong giấc mơ dài 30 năm tôi sống chung với chị em hoa yêu, tôi từng làm tình với nàng nhiều lần, nhưng đó chắc chỉ là giấc mơ của tôi, chứ một vị thánh như nàng làm sao đếm xỉa đến tôi được, nàng để tôi còn sống rời đi đã là may mắn rồi. Còn cô gái váy xanh đã cứu sống Tử Tử là Thánh Linh Lâm Thánh, tên của nàng là Thanh Linh, nàng ta là chủ nhân của khu Rừng Thiêng này. Cái cây Thánh Linh siêu to khổng lồ này chính là bản thể thật của nàng. Tất nhiên bây giờ tôi không biết mấy vị Thánh Rừng này là ai với ai, rất rất lâu về sau tôi mới biết họ. Mắt tôi chỉ đang chăm chú ngắm nghía cơ thể tuyệt đẹp của các nàng thánh rừng, trông họ ai cũng xinh đẹp tuyệt trần, thế gian hiếm có. Mỗi người quanh thân thể tỏa ra một loại hào quang khác nhau, ai cũng có sức hút riêng. "Cô gái váy đen kia nhìn ngon thật, ai lấy được nàng thì phúc phận vô cùng." - Tôi chép miệng đánh giá. "Cô nàng trông như bươm bướm kia cũng ngon, nhìn lung linh xinh đẹp dễ sợ." "Cô nàng dáng người bốc lửa kia càng ngon khủng khiếp, chỉ mặc mỗi ba chiếc lá nhỏ xíu, nàng không sợ người khác chết vì mất máu sao?" "Nhưng Tử Tinh với Tử Tử vẫn tốt với mình hơn, mình sẽ không phụ các nàng." - Đấy là tôi tự nói cho sang mồm, chứ sự thật thì đắng ngắt. "Chúc mừng cô Tử Thần Lâm Thánh, xin hỏi là cô vừa hồi sinh hay người mới tiếp nhận thánh vị." - Lão giun già tươi cười hỏi Tử Tử. "Cả hai, chúng tôi đã dung hợp linh hồn làm một." - Giọng Tử Tử lạnh lẽo trả lời, có vẻ vị Tử Thần Lâm Thánh đời trước đã ảnh hưởng đến nàng rất nhiều. "Chúc mừng cô Phong Thánh thành công." "Chúc mừng cô." "Chúc mừng." Những lời chúc mừng từ các vị thánh khác vang lên liên tục. "Muội muội qua đây ngồi với tỷ tỷ." - Cô gái mặc váy đen nở nụ cười khuyến rũ nói với Tử Tử. "Đã lâu rồi chị không gặp lại em, giờ em hồi sinh một nửa thì nên qua chỗ chị ngồi nha." - Điệp Vũ nói với Tử Tử nhưng lại liếc xéo sang cô gái váy đen, có vẻ hai người này là kẻ thù hoặc đối thủ của nhau. Tử Tử không thèm trả lời hai nàng mà nhìn về phía Tử Tinh. Nàng đi lại gần và ngồi xuống bên cạnh. Có lẽ cả hai đều màu tím nên dễ thân cận lẫn nhau. "Cô khỏe chứ Tử Tinh, trông cô không vui khi thấy tôi nha." . truyện ngôn tình Nhưng khi Tử Tử nói chuyện với Tử Tinh thì tôi mới biết mình đã nhầm, hai người này có khi là kẻ thù. "Tôi vui chứ, đối thủ một mất một còn sống lại là chuyện vui nhất trên đời." "Bây giờ tôi Cấp 6 còn cô mới chỉ là Cấp 1 nha Tử Lâm." - Tử Tinh vừa cười vừa nói. "Giờ tôi là Tử Tử, sau ngần ấy năm cô vẫn như xưa nha." "Tôi sẽ sớm tiến hóa như trước thôi." - Tử Tử đáp trả. Tôi có cảm giác khi hai cô nàng này nhìn nhau thì có sấm sét và những chấn động không gian liên tục. "Liệu sau này mình lấy cả hai nàng, thì họ có đánh nhau giành giật mình không nhỉ?" - Tôi vừa nhìn ngắm hai cô gái xinh đẹp, vừa ảo tưởng về một tương lai tươi sáng. Các vị thánh rừng nói chuyện với nhau rất lâu, về đủ thứ trên đời dưới đất, nhưng họ rất ít khi nói chuyện với Tử Tử và Tử Tinh, có lẽ họ không muốn gặp rắc rối, vì hai cô nàng này lâu lâu lại liếc nhau đầy căm tức. Sau một tháng thì các vị thánh chia tay nhau ra về, mỗi người bay về một hướng khác nhau, họ đều có những khu rừng riêng của họ. "Mong sớm gặp lại cô Tử Tử." - Trước khi đo Tử Tinh không quên chọc tức kẻ thù của nàng. "Mong là cô còn sống để gặp lại tôi nha Tử Tinh." Sau đó hai người mỗi người bay về một hướng, Tử Tinh trực tiếp mở cổng không gian quay về cánh đồng hoa của nàng. Còn Tử Tử bay về phía lãnh thổ Vương Triều Hoàng Kim. Khi tới lãnh thổ Vương Triều Hoàng Kim nàng mở cổng không gian, ném tôi bay ra ngoài. "Ngươi có di ngôn gì không tiểu quỷ?" - Giọng Tử Tử lạnh lẽo độc ác. Tôi lồm cồm bò dậy từ mặt đất, ngơ ngác không biết mình đã làm gì sai. "Em sao vậy Tử Tử? Anh đã làm gì sai?" "Còn dám gọi ta là em sao tiểu quỷ?" "Ta đường đường là Tử Thần Lâm Thánh, vậy mà lại bị một tên tiểu quỷ như ngươi đè ra đất hôn hít vuốt ve." "Nếu chuyện này đồn ra ngoài thì ta mặt mũi đâu mà nhìn người." "Vậy nên ngươi chết đi." - Tử Tử rít lên đầy lạnh lẽo. Tôi nhắm mắt chờ chết, nàng nói rất đúng, việc một vị thánh bị một con quỷ hôn hít thì đúng là rất nhục nhã, bị nàng giết cũng đúng thôi. Nhưng thứ lao tới không phải là lưỡi đao sắc nhọn, mà là thân thể mềm mại của Tử Tử. Nàng chủ động hôn lên môi tôi, luồn chiếc lưỡi của nàng vào cùng lưỡi tôi quấn quít. Tôi tham lam mút lấy chiếc lưỡi trơn mềm của nàng. Cảm nhận cơ thể ấm áp. Giờ những thứ này đều là thật chứ không phải ảo giác do tôi sinh ra. Sau một hồi lâu Tử Tử và tôi mới buông nhau ra. "Hì hì, anh có vẻ không sợ chết nhỉ, lần nào cũng đứng im cho em giết." - Tử Tử cười tươi vô cùng, khác hẳn giọng điệu chết chóc hồi nãy, nàng đã trở lại thành cô bé Tử Tử mà tôi biết. "Em cũng thích anh, nhưng chúng ta phải chia tay nhau tại đây thôi, tạm biệt." - Tử Tử nghẹn ngào nói. Khí tức của nàng lại trở nên lạnh lẽo, những tia chớp đen nổ tí tách. "Tiểu quỷ đi đi, đừng để ta gặp lại ngươi lần nữa." "Bên kia là Vương Triều Hoàng Kim, trở về quê nhà của ngươi đi." - Nàng chỉ tay về một hướng. Tôi nhìn theo cánh tay nàng chỉ, một tiếng nổ vang lên, khi tôi quay lại Tử Tử đã biến mất, chỉ còn những tia chớp đen vẫn đang lách tách trong không khí. "Không biết Tử Tử có ổn không, mình thấy nàng giống như có hai linh hồn, nhưng mình không làm gì để giúp nàng được." "Cuộc sống mà, do mình quá yếu thôi, chỉ cần mình mạnh hơn thì sẽ có cơ hội gặp lại nàng." Tôi lắc đầu, vứt bỏ những suy nghĩ tiêu cực, tiếp tục bước đi về phía Vương Triều Hoàng Kim.