Ma thần máu
Chương 117
Ánh mắt hắn quen dần với bóng tối, khung cảnh xung quanh cũng dần trở nên rõ ràng hơn.
Những tia sáng yếu ớt từ trên bầu trời, do các ngôi sao xa xăm tạo ra tỏa ánh sáng lờ mờ.
"Chí ít cũng không phải đen kịt." - Tà Huyết nhìn xung quanh, nhưng chỉ thấy được khung cảnh trong phạm vi vài mét.
Trên tay Lilith xuất hiện một chiếc đèn, nó tỏa ra ánh sáng đủ để soi sáng hơn trăm mét xung quanh.
Lúc này không gian mới sáng sủa hơn đôi chút.
Dưới mặt đất là một lớp băng tuyết màu đen, nhiệt độ vô cùng lạnh lẽo, có lẻ là -80 đến -100°C.
"Hừ... Hừ... Lạnh quá..." - Hai hàm răng Tà Huyết va vào nhau lập cập.
"Ai bảo anh không chịu mặc áo phòng hộ." - Lora thấy vậy thì phì cười, nàng bắt đầu di chuyển.
Ba người đi bộ hơn một giờ, bốn phía vẫn chỉ toàn băng tuyết, không có cỏ cây hoa lá hay bất kỳ thứ gì khác.
"Tiểu thư, chúng đang đến." - Đột nhiên Lilith lên tiếng, nàng tạo ra một màn hình radar hiển thị những chấm màu đỏ đang di chuyển.
"Tôi biết rồi." - Lora gật đầu, hai tay nàng xuất hiện hai thanh kiếm năng lượng, cẩn thận quan sát xung quanh.
"Hử? Cái gì đang đến cơ? Sao ta không cảm nhận được." - Tà Huyết khó hiểu hỏi, các giác quan của hắn cực kỳ nhạy bén, vậy mà không phát hiện ra thứ gì.
Hắn lơ đễnh nhìn bốn phía, căng mắt tìm kiếm kẻ thù.
"Réc...." - Không gian trước mặt Tà Huyết chấn động, một con quái vật đen xì xuất hiện.
Nó lè cái lưỡi nhầy nhụa gớm ghiếc liếm lên mặt Tà Huyết.
"Khỉ!" - Tà Huyết giật nảy mình, hắn giơ nắm đấm đánh bay sinh vật kỳ dị.
"Eo ôi... Thứ quái quỷ gì đây?" - Tà Huyết dùng tay lau thứ chất nhầy trên mặt, cực kỳ khó chịu.
Lora dùng kiếm cắt đôi con vật, cơ thể của nó co quắp, máu đen chảy ướt mặt băng.
"Sinh vật đột biến. Sau khi mặt trời bị hủy diệt thì hệ sinh thái thay đổi một cách rất khác lạ, hầu hết sinh vật đều héo rũ chết đi, nhưng cũng có những sinh vật thích nghi với phóng xạ và môi trường tăm tối, trở thành những loại quái vật dị dạng." - Lora giải thích.
"Thứ này là Thạch Sùng Ẩn Hình, nó sở hữu bộ da giống hệt môi trường, chân có đệm giúp di chuyển không phát ra tiếng động, là một loại sinh vật đột biến chuyên đánh lén." - Lilith bổ sung.
"Trông nó có vẻ yếu, nhưng quả thực rất kỳ dị." - Tà Huyết đá đá vào xác con thạch sùng.
Con thạch sùng vốn đã bị chém đứt đôi đột nhiên sống lại, hai phần cơ thể đứt lìa mọc ra phần thân mới. Nó phun một bãi dịch màu đen vào người Tà Huyết rồi bỏ chạy về hai hướng khác nhau.
"Thứ này quá ghê tởm rồi." - Tà Huyết bực tức nhìn hai con thạch sùng, trong lòng chửi rủa không ngừng.
"Sinh vật đột biến có sức sống vô cùng mãnh liệt, nhiều loài có khả năng tái tạo thân thể khi bị cắt lìa." - Lora giải thích.
"Hai nàng phải nói cho ta biết chứ?" - Tà Huyết oán trách, hắn càng chú ý xung quanh, cẩn thận tìm kiếm kẻ thù.
Không gian bốn phía giống như bị uốn cong, các sinh vật quái dị bước ra từ bóng tối. Chúng có hình dáng rất phong phú khác lạ, giống như lai tạp giữa nhiều sinh vật khác nhau, nhưng tất cả đều hung tợn và có lớp da đen kịt.
Lũ quái vật thi nhau rít gào, nhưng không con nào dám xông lên phía trước, chúng chỉ đứng đó gầm gừ.
"Sao chúng không tấn công? Chúng đang chờ thứ gì hả?" - Tà Huyết lấy ra Thương Tần, nhìn chằm chằm lũ đột biến gien.
"Chúng là loài ăn xác chết, nên sẽ không tấn công khi con mồi con khỏe mạnh." - Lora trả lời, nàng cũng lấy kiếm và súng ra, chuẩn bị chiến đấu.
Lilith lấy ra một quả cầu kim loại, nàng sử dụng nó tạo ra một vòng năng lượng bao phủ ba người vào bên trong.
"Đừng đi ra ngoài nhé, nếu không anh sẽ chết đấy." - Lilith nhắc nhở.
Đột nhiên Tà Huyết cảm thấy toàn thân cứng đờ, da tay da chân sần sùi hết cả lên, tóc tai cũng dựng thẳng đứng.
Hắn nghe thấy tiếng rên rỉ, tiếng gào khóc vang lên văng vẳng. Âm thanh cháy nổ, tiếng la hét, tiếng kêu cứu.
"Thứ gì vậy?" - Tà Huyết hoảng sợ hỏi, những âm thanh này quá kinh khủng, khiến đầu óc hắn như nổ tung.
"Bóng Ma..." - Lilith thì thào trả lời, khiến Tà Huyết cảm thấy ớn lạnh.
Những cái bóng dần xuất hiện, chúng có hình dạng giống như con người, nhưng toàn thân bị bao phủ bởi một lớp mây mù màu đen.
Những Bóng Ma phát ra âm thanh đau khổ, khiến người nghe xuất hiện tâm tình tiêu cực, đau khổ, sợ hãi. Vài Bóng Ma đi lại gần, gương mặt của chúng đầy vết thương, giống như người bị chết cháy, lở loét ghê tởm.
Chúng vươn dài bàn tay chụp về phía Tà Huyết, nhưng lại rú lên thảm thiết khi chạm vào màn năng lượng.
"Bóng Ma là linh hồn của những người chết trong Đại Thảm Họa, bức xạ thiêu cháy cơ thể của họ, linh hồn thoát ra ngoài. Nhưng bởi vì mặt trời đã bị hủy diệt, không bị ánh sáng thiêu rụi khiến các linh hồn không thể tan biến, lâu dài sẽ biến thành quái vật."
"Chúng có khả năng kéo linh hồn con người ra khỏi thân xác, chỉ có một số sóng điện từ mới cản chúng được." - Lilith giải thích.
Tà Huyết nghe vậy liền đi sát lại gần Lilith, hắn mặc dù sống dai như đỉa, nhưng nếu linh hồn bị nuốt chửng thì vẫn chết như thường.
Ba người tiếp tục di chuyển, xung quanh là hàng trăm con quái vật đang nhìn chằm chằm, lũ Bóng Ma liên tục gào thét, vung vẩy cánh tay tấn công. Khung cảnh khá đáng sợ, nhưng không thực sự gặp nguy hiểm gì.
Cuối cùng cả ba đi đến trước cổng một tòa thành bằng kim loại. Tòa thành có hình dạng giống như một mái vòm khổng lồ màu trắng bạc, bên ngoài được bảo vệ bởi một lớp lá chắn năng lượng.
"Chào mừng anh đến căn cứ Băng Nguyên. Chỉ vài năm, mà cảm giác giống như nửa đời người." - Lora nói một câu khó hiểu.
Ba người dễ dàng đi qua rào chắn năng lượng mà không hề bị cản lại, lũ quái vật phía sau lưng liền nhảy xổ theo.
"Ghéc... Ghéc... Xì... Xèo..." - Những sinh vật đột biến hét lên đầy đau đớn, cơ thể của chúng bị đốt cháy, chúng lăn lộn trên mặt đất, dùng ánh mắt độc ác nhìn Tà Huyết.
Lũ Bóng Ma thì thông minh hơn, sau khi thấy ba người đi qua màn sáng chúng liền bỏ đi, biến thành những bóng mờ lẩn khuất.
Cổng vào căn cứ là một cánh cổng cao khoảng năm mét, bên ngoài phủ đầy băng tuyết, giống như rất lâu rồi chưa từng mở ra.
Lora khẽ bấm lên bộ điều khiển ở cổ tay, phía sau cánh cổng vang lên âm thanh lách cách ken két, nó nặng nề di chuyển.
"Nhanh lên nào." - Khi cánh cửa hé đủ để một người đi qua, Lora liền bước vào bên trong.
"Nàng không đợi cửa mở hết sao?"
"Cửa chính Băng Nguyên khi khởi động cần rất nhiều năng lượng, nên chỉ mở vừa đủ là được rồi." - Lora giải thích.
Tà Huyết nghe vậy liền đi vào bên trong.
Khung cảnh trong thành rất hoang sơ tiêu điều, những ngôi nhà bằng kim loại đã bị bỏ hoang, khắp nơi phủ đầy bụi bặm.
"Người Ô Theo Ô diệt vong rồi sao?" - Tà Huyết buột miệng hỏi, hắn không phát giác được khí tức sự sống.
"Băng Nguyên từng là một thành phố lớn với hơn mười triệu cư dân, nhưng sau Đại Thảm Họa thì dân số ngày càng suy giảm, đến nay có lẽ chỉ còn vài chục ngàn người." - Lora thở dài.
Không khí trở nên nặng nề, cả ba người bước đi trong yên lặng, hơn mười lăm phút sau đã đi đến trung tâm thành phố.
Khác hoàn toàn khu vực bị bỏ hoang phía ngoài, trung tâm thành phố là một thế giới của ánh sáng, phồn hoa, nhộn nhịp.
Những người dân Othelo di chuyển qua lại trên đường, họ ăn mặc những trang phục khá kỳ quái, sáng bóng và lòe loẹt.
Hai bên đường là những cửa tiệm được trang trí lộng lẫy, bên trong bán đủ các loại quần áo, thực phẩm, đồ dùng.
Phía ngoài cửa hàng là những người máy đang mời chào khách hàng.
"Oa, nơi này còn hoa lệ hơn thành Sông Xanh." - Tà Huyết nhìn ngắm bốn phía, hắn bắt đầu cảm thấy thích nơi này.
Lora không nói gì, chỉ khẽ mỉm cười bước đi. Dòng người tấp nập không ai chú ý đến nàng.
Bỗng những ánh đèn xung quanh khu phố biến thành màu đỏ, những tiếng hú vang lên.
Những người Othelo đồng loạt đi sát lại gần tường, cả phu phố trở nên yên lặng.
Sau vài giây một chiếc xe màu đen xuất hiện, bốn gã người máy mặc áo quần màu đen bước xuống.
"Họ tới đón nàng hả Lô La? Chúng ta đến cả lúc rồi họ mới xuất hiện, làm ăn chậm chạp thật đấy." - Tà Huyết nhìn những người máy.
"Tôi là robot cảnh vệ 215, nhận lệnh từ ngài Jonathan."
"Tiểu thư Lora! Cô bị cáo buộc về tội danh beep... beep.... beep..., phiền cô đi theo chúng tôi." - Gã robot nói một cách rõ ràng, nhưng khi nhắc đến tội danh của Lora thì âm thanh của hắn bị bóp méo, trở nên quái dị.
"Đừng lo Lô La, ta sẽ bảo vệ nàng." - Sắc mặt Tà Huyết biến đổi, hắn định lấy ra Thương Tần, nhưng lại bị Lora chặn lại.
"Không sao đâu, chỉ là một cuộc điều trần thôi, ba ngày sau tôi sẽ trở về, anh đừng làm rối tung mọi chuyện."
Nói xong nàng tiến lên phía trước, bốn gã người máy giống như bốn tên vệ sĩ đi phía sau nàng.
Truyện khác cùng thể loại
13 chương
378 chương
2057 chương
539 chương
27 chương