Ma Thần Cùng Quản Gia

Chương 4 : Chức trách của một quản gia hoàn mỹ

Làm một quản gia, là không dễ dàng. Làm một quản gia hoàn mỹ, là phi thường không dễ dàng. Làm một quản gia hoàn mỹ cho một vị ma thần bề ngoài uy phong lẫm lẫm, trên thực tế lại có chút ngốc, đã muốn là cảnh giới phi nhân (không phải là người.) Cho nên có đôi khi Khấu Đức bội phục chính mình quá kiên cường, cư nhiên có thể một đường rống giận đã mấy trăm năm nay rồi. Làm một cái quản gia hoàn mỹ cho một vị ma thần bề ngoài uy phong lẫm lẫm, thực tế lại có chút ngốc thì phải làm những gì? Thứ nhất, học được kỹ thuật khai giọng, luyện yết hầu. “Rời giường cho ta!!!” tiếng quản gia rống giận là đồng hồ báo thức của ma thần. Ngẫu nhiên cũng phải dùng yêu tiên (roi) đánh, ma thần Tư Mại Nhĩ của chúng ta mới có thể thực sự thanh tỉnh, nhưng mà hình thức này được giới hạn trong vòng một ngày đêm nên Khấu Đức khống chế không dùng tới. (tối qua đã bị đánh vì không làm bài, hôm nay tạm thời tha.) Thứ hai, trong một giờ quét dọn xong toàn bộ tẩm điện. Điểm này vô cùng quan trọng, hơn nữa quản gia yêu cầu ma thần đợi trong thư phòng chuyên dụng, sau khi dọn dẹp tẩm điện trong thời gian ngắn ngủi xong, liền cầm thước dạy học đi vào quan sát tiến độ đọc sách của Tư Mại Nhĩ, chuyện này đối với Khấu Đức là vô cùng quan trọng, tuy rằng bình thường chỉ chuốc lấy kết cục rống giận. Từng có người hỏi qua, nếu đã biết rằng vị ma thần kia đang ngủ, thế vì sao muốn kiên trì cho ma thần đọc sách? Bình thường vào lúc này, Khấu Đức chính là đều nở một nụ cười thần bí với đối phương. Thứ ba, giúp đỡ ma thần xử lý sự vụ. Bình thường quản gia không cần làm đến công việc trình độ này, lẽ thường mà nói thì tại những lúc chủ nhân bận rộn xử lý công việc thì quản gia chỉ cần pha trà đưa điểm tâm, hoặc là hỗ trợ tiếp đãi khách nhân là được. Nhưng phi thường tiếc nuối chính là, Khấu Đức là quản gia hoàn mỹ của một vị ma thần bề ngoài uy phong lẫm lẫm, thực tế lại có chút ngốc. Khi mà ma thần ngoan ngoãn nghe theo lời quản gia vào thư phòng xử lý công việc của chính mình, chờ quản gia tiên sinh bưng trà vào sau, giống như nghe được tiếng rống giận lôi đình của quản gia, rồi quản gia cùng với chủ nhân như nhau, chủ nhân ngồi ở thư phòng bao lâu, quản gia cũng phải tiêu tốn từng ấy thời gian giải quyết thắc mắc của ma thần đại nhân. Tóm lại, là quản gia hoàn mỹ của một vị ma thần bề ngoài uy phong lẫm lẫm, thực tế lại có chút ngốc, thật sự có thể nói là khó như lên trời vậy. Khấu Đức nhìn đến ma thần đọc sách rồi ngủ quên, thở dài một tiếng, ngón tay thon dài lướt trên khuôn mặt ngủ say kia, hiếm khi không rống giận kêu to hay đánh thức ma thần Tư Mại Nhĩ. “…quản gia tiên sinh… Ân” Tư Mại Nhĩ ngủ say nói mơ, còn lộ ra nụ cười ngây ngô. “Sách, trên thế giới này có bao nhiêu người giống như chủ nhân đây, luôn tìm phiền toái đến cho ta?” nhẹ nhàng nhéo nhéo khuôn mặt của Tư Mại Nhĩ, tâm tình của quản gia kỳ thực rất khoái trá, bởi vì trong giấc mộng của ma thần có y. Vẫn là cho hắn ngủ thêm một chút đi, mấy ngày nay xem không ít án kiện cầu nguyện rồi, tuy rằng quá trình loạn thất bát tao coi như là ngoan ngoãn làm xong, coi như là phần thưởng cho hắn đi. Thân mình cúi xuống hôn lên gương mặt của Tư Mại Nhĩ, Khấu Đức kéo một cái ghế ngồi xuống, lấy văn kiện ma thần vừa phê ra xem lại. Đối với quản gia mà nói, khó có được khi yên tĩnh thì đương nhiên là phải đem án cầu nguyện ra xem xét, bằng không chờ ma thần đại nhân tỉnh lại thì lại gà bay chó sủa tranh cãi ầm ỹ. Đợi cho ma thần đại nhân ngủ đủ, lười biếng đánh cái ngáp dụi dụi mắt, hắn mới chậm chạp nhìn lên bàn, còn nhìn thấy nước miếng của chính mình dính ướt ra sách, ngẩn người một cái ba giây sau đột nhiên thanh tỉnh. “Nguy rồi nguy rồi, ta lại ngủ, quản gia tiên sinh nhất định sẽ mắng ta mất…” mỗ ma thần khẩn trương hề hề đứng lên nửa ngày, đảo mắt mới thấy Khấu Đức không biết từ lúc nào ghé mặt vào trên bàn ngủ, vội vàng im lặng. Ngô, đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy khuôn mặt khi ngủ của quản gia tiên sinh đó, lúc này quản gia tiên sinh thật đáng yêu, thật hy vọng quản gia tiên sinh có thể lúc nào cũng dịu ngoan như lúc ngủ thì tốt rồi. Thân thủ trạc trạc hai má trắng nõn non mềm kia. Ác, thật mềm thật co dãn! Mặt quản gia tiên sinh thật là hảo sờ nha! Mỗ ma thần tựa hồ rất thích loại cảm xúc co dãn này, càng lúc càng dùng lực chọc, càng lúc chọc càng nhanh. Đột nhiên, Khấu Đức cầm lấy bàn tay đang đùa bất diệc nhạc hồ của mỗ ma thần, chậm rãi ngẩng đầu, đôi mắt vàng không có kính che sang ngời dị thường, đôi môi đỏ mọng phun ra lời nói làm cho Tư Mại Nhĩ cảm thấy như địa ngục: “chủ nhân, đùa như thế vui không, nói vậy vừa rồi ngủ chắc đủ rồi nhỉ, vừa rồi chủ nhân trạc ta bao nhiêu cái, bây giờ ta “làm” chủ nhân bấy nhiêu lần.” Đang ngủ còn bị chọc mặt, ma thần đại nhân lại dùng lực lớn, quản gia đau đến căm tức. Thân là quản gia hoàn mỹ của một vị ma thần bề ngoài uy phong lẫm lẫm, thực tế lại có chút ngốc, quả nhiên là phải có thể lực hơn người. Lấy vận động làm trừng phạt, không chỉ rèn luyện được thể lực của chính mình, cũng thuận tiện giúp cho ma thần suốt ngày ngồi trong thư phòng vùi đầu công tác không xuất môn- hảo hảo vận động toàn thân.