Ma sư xuống núi

Chương 8 : Chúng đồ đệ chết lặng.

Cách chân Đỉnh Tiêu Dao khoảng mười dặm đường là một tiểu thôn xóm. Nơi đây chỉ có một đám phàm nhân sinh sống, gần như tách biệt với thế giới bên ngoài. Ở đầu thôn, một thiếu nữ đang chăm chú phơi quần áo. Chỉ là, ngay lúc này, trên trời lại giáng xuống một đạo tinh quang. Khiến thiếu nữ không khỏi kinh ngạc ngẩng đầu. Chỉ thấy, trên bầu trời đang treo lơ lửng một thanh phi kiếm. Một nam tử dung mạo xuất chúng như tiên nhân giáng trần đang dùng ánh mắt lạnh nhạt nhìn nàng, đạm thanh hỏi :"Lục Hợp Thành đi hướng nào?" "Thượng...thượng tiên..." Thiếu nữ mở to mắt, toàn thân run lên, ngay tức khắc liền quỳ xuống khấu đầu :"Bẩm thượng tiên, cứ đi thẳng về phía đông bốn dặm, chính là Lục Hợp Thành." "Ân..." Nhìn thấy thiếu nữ hành đại lễ, phảng phất đã quen thuộc, Kỉ Tình cũng không có quá nhiều biểu lộ. Chỉ hờ hững đưa tay điểm nhẹ trong không khí một cái. Sau đó liền đi rồi. Với phàm nhãn của thiếu nữ có lẽ không nhận thấy gì, nhưng Cố Thừa Trạch lại vô cùng tỉ mỉ chú ý tới, khi Kỉ Tình điểm ra, một luồng linh khí cũng theo đó chui vào trong mi tâm của thiếu nữ. Luồng linh khí này đối với tu sĩ tới nói, có lẽ không đáng là bao. Nhưng lại có thể bảo hộ thiếu nữ cả đời khỏe mạnh, không bệnh tật, sống lâu trăm tuổi. Vì vậy, Cố Thừa Trạch liền hơi nghi hoặc thỉnh giáo Kỉ Tình :"Sư tôn...ngài tại sao lại phải đem linh khí cho nàng a?" "Ta hỏi thăm nàng, đã kết nhân quả. Cho nên, liền ban cho nàng một cọc tiên duyên." Kỉ Tình rất vui lòng giảng giải. Nhưng khi nhìn thấy hắn giống như vẫn còn nghi hoặc, y liền nói tiếp :"Tu tiên giả, đối với nhân quả tuần hoàn, thà tin là có. Chỉ là báo sớm hay trễ, nặng hay nhẹ thôi." Đối với lời dạy dỗ của mình, Kỉ Tình cũng cảm thấy vô cùng vừa lòng. Kỳ thực, y căn bản là chả tin nhân quả gì cả. Chỉ là theo thói quen không thích nợ người khác thôi. Mà nghe Kỉ Tình nói, Cố Thừa Trạch liền gật đầu. Bắt đầu nghiền ngẫm dụng ý trong đó. Sư tôn nhất định là đang nhắc nhở hắn có thù liền phải báo. Nếu đã kết nhân quả, thì phải triệt để trảm thảo trừ căn, tránh cho xuân phong lại mọc, sau này lại gặp phải rắc rối không cần thiết. Thấy tam đồ đệ nhanh như vậy liền ngộ đạo, Kỉ Tình liền âm thầm gật đầu. Rất tốt, không hỗ là đệ tử của y, đầu óc rất thông minh lanh lợi. Nhưng nếu để Kỉ Tình biết, câu nói của mình không chỉ bị đối phương xuyên tạc, hơn nữa về sau còn lưu truyền ra ngoài theo ý nghĩa xấu. Y nhất định sẽ một cái tát đem hắn chụp bay. Não bổ là bệnh, phải trị. \( não bổ : kiểu như suy nghĩ, tưởng tượng phi thực tế.\) "Sư tôn, chúng ta lại đi nhầm đường rồi. Đây là hướng nam, không phải hướng đông!" Độc Cô Duy Ngã lớn tiếng hô, lập tức kéo lại thần hồn đang lãng du của Kỉ Tình. Một canh giờ sau, phi kiếm của năm sư đồ rốt cuộc mới rơi vào trước Lục Hợp Thành. Lúc này, bốn người bọn họ đã sớm đói đến run rẩy tay chân, nhưng cũng không dám mở lời oán than. Chỉ có một mình Cố Thừa Trạch là run run lấy sổ ra, ghi vào một dòng chữ. Tật xấu của sư tôn : Thứ tư, mù đường. Theo sự chỉ dẫn của người qua đường, năm sư đồ rất nhanh cũng đạp chân vào ngưỡng cửa Ngưng Hương Lâu \- tửu lâu lớn nhất Tiên Ma lục, với chi nhánh trải khắp thiên hạ. Nơi đây không phục vụ người thường, chỉ phục vụ tu sĩ và người trong hoàng thất. Tiên Ma đại lục có tổng cộng ngũ vực : Trung Châu, Bắc Tuyệt, Nam Lĩnh, Tây Mạc và Đông Hoang. Lại nói, thế lực trên đại lục cũng vô cùng phức tạp. Bao gồm hai đại hoàng triều, tam đại thế gia cùng ngũ đại thần tông. Đương nhiên, Ma giáo cũng nằm trong số đó. Năm sư đồ tiến vào, với mặt mũi của Kỉ Tình, rất dễ dàng liền được đưa lên tầng cao nhất của tửu lâu. Kỉ Tình vô cùng hào phóng đem tất cả món ăn đều gọi một lượt, khiến quản sự của tửu lâu đều bị kinh động. Nửa giờ sau, bốn tiểu tử kia mới ăn no nê, vẫn có chút tiếc nuối nhìn xem thức ăn còn thừa trên bàn. Tửu lâu lớn nhất thiên hạ đúng là tửu lâu lớn nhất thiên hạ, mùi hương này đúng là khiến người ăn vào khó quên. Ngay cả nguyên liệu cũng đều là thịt yêu thú, linh dược quý giá. Ăn vào một miếng, còn tốt hơn tu luyện một ngày. Nhưng đợi khi tính tiền, nhìn thấy số linh thạch bị Kỉ Tình vứt ra, cao đến sáu chữ số, cả đám liền cảm thấy đồ ăn mình vừa ăn giống như cũng không còn hương như vậy nữa. Đến khi năm người ra về, quản sự của tửu lâu còn đích thân đến tiễn, vẫy vẫy khăn tay :"Thượng tiên đi thong thả, ngày sau nhớ đến." Nhìn trung niên nhân mập mạp lại làm ra động tác như mấy tú bà trong kỹ viện, Lục Dạ liền khoa trương nhảy cẩng một cái. Mà Cố Thừa Trạch thì lại cau mày nói :"Sư tôn, về sau không cần tốn kém như vậy đâu." Nhìn sư tôn tiêu hao, hắn đều cảm thấy ruột đau. Nghiêm mặt đối diện với ánh mắt của hắn, Kỉ Tình liền bá khí nói :"Đồ đệ của ta, ta nuôi." "Làm đồ đệ của ta, liền vứt thói quen tiết kiệm đi." Dù gì, dưỡng ra một tên hoàn khố công tử, phá gia chi tử cũng tốt hơn dưỡng thành một kẻ keo kiệt, bủn xỉn. Không sợ hắn bại gia, chỉ sợ hắn bại không hết gia tài của y! Của cải nhiều hơn thì có ích gì, đợi khi lên trời...khụ khụ, phi thăng rồi, chẳng phải cũng phải để lại hết sao? Lúc này, năm người Kỉ Tình cũng đã cưỡi lên phi kiếm. Lại mất một canh giờ sau mới trở lại Đông Hoang. Có một lần lạc đường, đi lòng vòng quanh nửa đại lục, lần này, bốn tiểu tử cũng đã chết lặng. Chỉ là có chút nghi hoặc... "Sư tôn, lần trước ngài rốt cuộc là mất bao lâu mới đến được trại buôn người vậy a?" Lục Dạ có hơi bất lực hỏi ra điều mà những người khác nghi hoặc. Nghe Lục Dạ hỏi, Kỉ Tình liền bất động thanh sắc, bâng quơ đáp :"Không lâu. Vừa vặn là nửa năm." Chúng đệ tử :..................... \*\*Cần gấp 1 sư tôn như thế này. Sư tôn, xin hãy bao nuôi ta đi~ \*\*Ngày mai ta bận đi đám giỗ ông ngoại rồi nha mọi người. Ngày mốt mới có thời gian rảnh. Có khả năng sẽ không có chương.