Ma sư xuống núi

Chương 75 : Ngoại truyện : kính hoa thủy nguyệt. (1)

Giáo chủ Ma giáo Độc Cô Tín là một đại ma đầu nổi danh thiên hạ. Mặc dù so với những giáo chủ tiền nhiệm khác cũng không phải là đặc biệt nổi bật, nhưng chí ít cũng không làm tổn hại mặt mũi Ma giáo. Vừa nhậm chức tiếp quản Ma giới, Độc Cô Tín liền cùng thánh nữ Huyết Cơ kết làm đạo lữ. Cả hai cũng không có tình cảm mặn nồng gì, chỉ đơn thuần là vì trách nhiệm cùng lợi ích mà thành đôi với nhau. Ba năm sau, Huyết Cơ mang thai, Ma giáo từ trên xuống dưới đều vui mừng. Mùa xuân năm sau, lại sinh hạ một đôi song bào thai. Ca ca gọi Độc Cô Duy Ngã, duy ngã độc tôn. Đệ đệ gọi Độc Cô Vô Song, cái thế vô song. Chỉ là, tiệc vui chóng tàn, hai nam hài chỉ vừa mới sinh ra chưa được một canh giờ. Độc Cô Tín cùng Huyết Cơ vẫn chưa kịp chiếu cáo thiên hạ, mở tiệc ăn mừng, thì lão thiên sư của Ma giáo lại bất chợt bói ra một quẻ bói. Một đôi song sinh. Đại ca sẽ là người dẫn Ma giáo đi tới huy hoàng. Mà đệ đệ, sẽ khắc chết phụ mẫu, hủy hoại Ma giáo. Ma tộc tình đạm, vừa nghe tin dữ, Độc Cô Tín liền đã muốn bóp chết nhị nhi tử vừa mới chào đời không lâu của mình. Nhưng lại bị thiên sư ngăn cản. "Hài tử thứ hai này, có thể giết, nhưng phải đợi đến khi hắn trưởng thành, hoặc là bản thân nửa đường tự chết yểu. Nếu cố ý mưu hại, sẽ khiến khí vận Ma giáo suy sụp." Cho nên, kể từ lúc đó, hài tử thứ hai này liền bị đưa đến xó xỉnh trong Ma giáo, để một lão nô bộc nuôi dưỡng. Mỗi ngày cho ăn cơm, uống nước, chỉ cần không chết là được. Mà ca ca của hắn, Độc Cô Duy Ngã lại trở thành thiên chi kiêu tử, được người người truy phủng trong lòng bàn tay, thương yêu chiều chuộng. Độc Cô Duy Ngã từ nhỏ thân thể đã yếu ớt, bệnh tật triền miên, mỗi ngày đều làm bạn bên siêu thuốc. Nhưng cũng vì thế, người trong Ma giáo lại chăm sóc hắn càng thêm cẩn thận. Tính cách Độc Cô Duy Ngã thiên về trầm ổn nội liễm, ít nói ít cười, thường hay ngốc ở một chỗ, tâm tính cũng trưởng thành hơn so với những hài tử đồng trang lứa. Cho đến năm Độc Cô Duy Ngã lên ba, bắt đầu hiểu chuyện, hắn mới tình cờ gặp được một người. Đối phương mặc một bộ y phục rách rưới, trên dưới dơ bẩn hề hề, tuổi tác cũng cùng hắn không sai biệt lắm. Mặc dù đối phương so với hắn càng thêm cường tráng, khỏe mạnh, nhưng vẫn như cũ có thể nhìn ra được, dung mạo của đối phương vậy mà lại giống hắn như đúc! Việc này không khỏi khiến Độc Cô Duy Ngã cảm thấy hứng thú. Nhất là khi hắn còn không hiểu thấu cảm thấy quen thuộc, muốn thân cận với kẻ này. Càng tiếp xúc, Độc Cô Duy Ngã lại phát hiện, đối phương cùng hắn chính là hai thái cực tương phản với nhau. Không chỉ nhiều lời, tính cách cũng cởi mở sáng sủa, không bao lâu liền gọi hắn là ca ca vô cùng thuận miệng. Cũng nhờ đó, Độc Cô Duy Ngã mới biết được thì ra chính mình vẫn còn có một vị đệ đệ song sinh, tên gọi Độc Cô Vô Song. "Thần tử, hắn chính là tên tạp chủng xui xẻo, về sau ngài đừng tới gần hắn, nếu không sẽ bị lây nhiễm ô uế đó a." Đây là lời mà những người xung quanh nói với hắn. Thái độ của bọn họ khi đối diện với Độc Cô Vô Song, cũng tựa như là đối diện với rắn rết độc xà, tránh cũng tránh không kịp. Chỉ là, dù cho người bên ngoài có cấm cản, Độc Cô Duy Ngã vẫn lén lút gặp gỡ vị đệ đệ này của mình. Tính cách hào sảng, lạc quan của đối phương khiến hắn bất tri bất giác muốn đến gần. Khiến hắn cảm thấy vui vẻ, an bình đến kỳ diệu, tựa như máu thịt tương liên. Chỉ là, theo mùa đông đến gần, mọi vấn đề lại bắt đầu xuất hiện. Mặc dù thân thể có khỏe mạnh thế nào đi nữa, nhưng ngày ngày lại phải ngủ trong phòng chứa củi. Độc Cô Vô Song cũng bị nhiễm phải phong hàn. Độc Cô Duy Ngã luống cuống tìm người đến chẩn trị, nhưng lại không một ai đồng ý đến cứu chữa cho hắn, bởi vì đó là lệnh của Độc Cô Tín. Nhìn thân thể ngày càng yếu đi, gầy xuống một vòng của hắn. Tựa như một chỉ cún con co người trong góc nhỏ, phảng phất sắp không qua khỏi, tâm của Độc Cô Duy Ngã rốt cuộc vẫn là không chịu đựng nổi. Rốt cuộc, Độc Cô Duy Ngã liền làm ra một trận đánh cược lớn nhất đời mình. Hắn nằm trong tuyết mấy canh giờ, bị tuyết đông cứng đến toàn thân tím tái. Không ngoài dự liệu, thành công khiến mình nhiễm phải phong hàn. Trong lúc mọi người sốt sắng đi tìm dược sư đến chữa trị cho hắn. Hắn liền lén lút chạy tới hậu viện, đem Độc Cô Vô Song bế ra, cùng hắn ta tráo đổi thân phận. Đêm hôm đó, do được chăm sóc cẩn thận, Độc Cô Vô Song liền khỏi bệnh. Mà hắn trời sinh đã yếu ớt, còn nhiễm phải phong hàn, không được chẩn trị. Nên bệnh tình cũng ngày càng trở nặng, thậm chí còn dẫn đến lao phổi. Hắn nằm trong phòng chứa củi, cố lê thân trèo lên núi, dựa theo thư tịch mà mình từng đọc tìm được vài cây thảo dược ức chế bệnh tình. Mỗi khi ho khan đến mức phế phủ đều sắp bị ho ra ngoài, chỉ cần nhớ tới bộ dạng đáng thương của Độc Cô Vô Song, hắn liền đã cảm thấy mãn nguyện. Hai tháng trời, Độc Cô Duy Ngã cũng hoàn toàn trải nghiệm ba năm gian khổ mà Độc Cô Vô Song đã từng tao ngộ, thậm chí còn tệ hại hơn. Mỗi ngày đều uống nước bẩn trong giếng, y phục thô ráp, ma sát đến toàn thân đau nhức. Cơm ăn cũng đều là thức ăn thừa của đám nô bộc trong Ma giáo. Phòng chứa củi dơ bẩn bất kham, vừa ẩm ướt, toát ra mùi hôi thối, lại vừa có đủ loại côn trùng, ruồi bọ sinh sôi. Mới ở ngày đầu tiên, Độc Cô Duy Ngã liền đã bị muỗi đốt đến toàn thân sưng đỏ, không tài nào đi vào giấc ngủ được. Sáng sớm lại phải quét dọn mao xí, đổ phân, nếu làm không tốt thì sẽ bị người dùng roi da đánh mắng. Đối với một tiểu thiếu gia từ nhỏ sống trong nhung lụa như Độc Cô Duy Ngã mà nói, đây chẳng khác nào là địa ngục trần gian. Chỉ là, mỗi khi sắp sụp đổ, hắn đều tự dặn lòng mình. Không sao, chỉ cần đợi qua khoảng thời gian này liền tốt, mọi thứ sẽ quay trở lại như lúc ban đầu. Hai tháng dài dằng dẵng, hắn rốt cục cũng đợi được Độc Cô Vô Song xuất hiện. Nhưng có lẽ, hắn đã quá xem thường sức hấp dẫn của cẩm y ngọc thực rồi. Hoặc đổi một loại thuyết pháp, trên đời này, liệu mấy ai có thể chống cự được giàu sang, phú quý kia chứ? Huynh đệ tình thâm, tất cả đều chỉ là dối trá!