Ma sư xuống núi
Chương 34 : lôi đài tranh đoạt chiến (2).
\*\*Mừng truyện đạt 5k like, bạo chương~
Kế tiếp, một màn quỷ dị lại quen thuộc liền xuất hiện. Cái tên Cố Thừa Trạch này cũng lấy tốc độ như tên bắn không ngừng leo lên Phong Vân Bảng, hiệu suất mặc dù không cao như Độc Cô Duy Ngã, nhưng cũng không kém là bao.
Chỉ khác biệt ở chỗ, những người đánh nhau với Cố Thừa Trạch đều có thể đứng lên bằng hai chân của mình mà không phải cần nằm trên cáng được người khiêng ra.
"Vô Song, Lục Dạ, các ngươi cũng đi xuống đi." Thấy Cố Thừa Trạch tiến triển rất thuận lợi, Kỉ Tình liền phất tay, để hai đồ đệ còn lại đều xuống tham gia.
Vốn luôn hữu ý vô tình chú ý động tĩnh nơi đây, thấy hai người bọn họ được phái xuống. Đám người cũng liền âm thầm xác nhận một sự thật.
Quả nhiên, Vọng Minh Cư chính là nơi ở của Hàn Ảnh Chân Quân, mà bốn người bọn họ cũng đều là đồ đệ của ngài a. Danh sư xuất cao đồ, chả trách bọn họ một cái lại so một cái biến thái.
Mặc dù không muốn, nhưng đối thủ của Độc Cô Vô Song lại là một nữ nhân. Đối phương mặc một bộ hắc hồng sắc y phục, xung quanh có từng sợi ma khí lượn lờ, dung mạo cũng ẩn chứa mê hoặc, tựa như mị ma câu dẫn nhân tâm.
"Tiểu đệ đệ, nhìn bộ dạng của ngươi cùng tên tiểu tử trên lôi đài kia giống nhau như đúc, e rằng là huynh đệ song sinh đi a?" Nữ nhân câu môi cười nói, cũng không giống những người khác trước báo tôn danh.
Độc Cô Vô Song có lẽ không biết nữ nhân này là ai, nhưng những người xung quanh lại biết rất rõ.
Bài danh thứ 14, một trong ba vị thánh nữ tân nhậm của Ma giáo \- Chú Nữ. Có một loại năng lực đặc biệt, chính là mê hoặc lòng người.
Kỳ thực, đáng nhẽ ra lúc này Độc Cô Vô Song vẫn chưa đủ tư cách để khiêu chiến nàng.
Thế nhưng, đã có Độc Cô Duy Ngã cùng Cố Thừa Trạch đi trước, cho nên đám người cũng không có ai phản đối hay ngăn cản. Mà đều ngầm cho phép hắn phá vỡ luật lệ.
Bởi vì bọn họ cảm thấy, từng người một khiêu chiến cũng chỉ là đang lãng phí thời gian mà thôi.
Lúc này, Chú Nữ mặc dù đang cười, nhưng trên thực tế chỉ có một mình nàng biết bản thân là có bao nhiêu khẩn trương.
Bởi vì lúc này, tu vi của nàng cũng đã không còn là Kim Đan cảnh nữa, mà đã bị áp chế xuống Trúc Cơ hậu kỳ.
Ở cùng một cảnh giới, nàng cũng không có đủ tự tin đánh thắng hắn. Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là hắn cũng mạnh như cái tên Độc Cô Duy Ngã kia.
Keng keng
Tiếng chuông đánh vỡ cân bằng giữa cả hai, mặt mày Chú Nữ liền dần dần ngưng trọng, bắt đầu vận chuyển ma khí trong thân thể.
Nhưng làm nàng nghi hoặc chính là, Độc Cô Vô Song vẫn chỉ đứng yên tại nguyên địa. Nhìn bộ dạng giống như cũng không có ý muốn xuất kiếm.
Biết rõ cơ hội tới, Chú Nữ liền không chút do dự nắm quyền chủ đạo. Chỉ thấy, trong lôi đài bắt đầu dâng lên vô số sương đỏ. Mà loại sương này, lại có thể khiến người xuất hiện ảo giác.
Trong nháy mắt, thần trí của Độc Cô Vô Song liền bị kéo vào trong ảo cảnh. Vô số thứ bắt đầu hiển hiện trong tâm trí hắn, có tiền tài chất thành núi cao, có vô số mỹ nữ không ngừng trêu chọc, ý đồ làm hắn mê thất.
Chú Nữ một bên điều khiển sương mù, một bên lại chú ý động tĩnh của Độc Cô Vô Song.
Nàng giống với Cố Thừa Trạch cùng Lục Dạ, đều không thiện chiến. Chỉ có thể thông qua một chút chiêu số đến giành thắng lợi.
Thế nhưng, phát hiện ánh mắt Độc Cô Vô Song vẫn thanh tĩnh như cũ, ngay cả nét mặt đều chưa từng đổi qua. Tâm tình Chú Nữ liền không khỏi chùn xuống.
Không được, bằng mọi cách, nàng phải đánh bại kẻ này!
Nếu bài danh trên Phong Vân Bảng bị đối phương cướp đi, sau khi trở về, đợi chờ nàng sẽ là hạ tràng vô cùng kinh khủng.
Chú Nữ cắn răng, hạ quyết tâm cắn nát đầu ngón tay, đem một giọt tinh huyết bức ra, hòa vào trong huyết vụ xung quanh. Khiến màu sắc sương mù cũng trở nên càng thêm yêu diễm.
Mà lúc này, không chỉ riêng Chú Nữ, những người xung quanh cũng đều phát hiện, sắc mặt vốn luôn lạnh lùng vô cảm của Độc Cô Vô Song, lại biến!
Mặc dù chỉ là biến đổi nhỏ bé, nhưng vẫn như cũ khiến Chú Nữ vui mừng không thôi. Lần này, sẽ thành công đi?
Khung cảnh trước mặt bất ngờ xuất hiện biến hóa, hơn nữa mức độ chân thật của ảo cảnh cũng đều được nâng lên một tầm cao mới. Khiến Độc Cô Vô Song không khỏi cau mày.
Ánh vào mắt hắn là một nơi vô cùng quen thuộc. Bên tai vang lên tiếng nước chảy róc rách. Sương mù lượn lờ, bao khỏa lấy thân ảnh một người.
Đối phương giống như đang ngâm mình trong ôn tuyền, từng sợi tóc đen như lụa mỏng xõa trên mặt nước. Bả vai vững trải, ẩn hiện sườn mặt lạnh lẽo như băng điêu mà thành.
Hô hấp của Độc Cô Vô Song theo bản năng hơi ngừng lại một chút.
Mà dị dạng này của hắn, cũng khiến khóe môi Chú Nữ nhất câu. Quả nhiên, không có bất kỳ kẻ nào có thể cản được dục vọng to lớn nhất của chính mình.
Mặc dù không biết kẻ này thông qua ảo cảnh nhìn thấy thứ gì, nhưng việc đó đã không trọng yếu. Chỉ cần hắn sa vào trong mộng ảo nàng bày ra, thì thế cục xem như đã định.
Trong giây lát suy nghĩ, đợi khi Chú Nữ ngẩng đầu, nàng mới kinh hãi phát hiện. Thân ảnh vốn sắp bị huyết vụ bao trùm của Độc Cô Vô Song không biết đã biến mất từ bao giờ.
Toàn thân lạnh lẽo như bị độc xà chú ý tới. Chú Nữ hoàn toàn không kịp phòng bị liền đã bị nhất kiếm phong hầu.
Kiếm khí sắc bén hơn bất cứ thứ gì trên đời, thuần túy mà đáng sợ. Triệt để cắt ngang qua huyết vụ của nàng.
Huyết vụ tán đi, ở giữa lôi đài chỉ còn lại hai thân ảnh đang đưa lưng về nhau.
Kiếm của Độc Cô Vô Song vẫn nằm yên trong bao kiếm. Thần thái của hắn đã bị lãnh ý che phủ, bên trong còn xen lẫn một chút sát khí.
Phía sau hắn thì chính là Chú Nữ. Lúc này, trên cổ nàng đã nhiều ra một đạo vết thương thanh mảnh, không ngừng trào ra máu tươi.
Theo tóc đen rơi rụng xuống sàn nhà. Đám người mới phát giác, thì ra nửa mái tóc dài sau gáy của Chú Nữ cũng đã cùng lúc bị kiếm chiêu cắt đứt.
Không quản được nhiều như vậy nữa, thân thể Chú Nữ liền khụy xuống. Hoảng hốt bưng bít cổ.
Giây phút đó, nàng có thể cảm nhận được tử vong giống như một cái lằn ranh, cách bản thân ngày một gần.
Thậm chí, nàng còn cảm nhận được sát cơ trên kiếm chiêu của Độc Cô Vô Song.
Có lẽ, nếu không phải Tiên Minh Đại Hội cấm chỉ hạ sát thủ. Thì lúc này, nàng đã sớm trở thành một cỗ thi thể lạnh băng.
"Hừ, Đông Thi hiệu tần. Về sau còn dám hiển hóa thứ này, không ai cứu được ngươi."
\( Đông Thi hiệu tần : Bắt chước vụn về, như Đông Thi bắt chước Tây Thi.\)
Độc Cô Vô Song chậm rãi trần thuật. Từng câu từng chữ, nói đến vô cùng rõ ràng mạch lạc, nhưng lại ẩn chứa vô tận băng lãnh. Khiến người không chút hoài nghi về tính xác thực của nó.
Sư tôn của hắn, cũng không phải là thứ mà một ảo cảnh nhỏ nhoi có thể hiển hóa ra.
\*\*Thông báo cho mọi người một tin nho nhỏ. Sắp tới sẽ có thịt vụn nha~
Truyện khác cùng thể loại
11 chương
11 chương
36 chương
46 chương
827 chương
34 chương