Ma sư xuống núi
Chương 139 : nhìn lại tín vật.
Tí tách
Ánh lửa bập bùng, từng tia lửa sáng bừng bắn lên tung tóe, hắt vào trên sườn mặt lãnh ngạnh của Kỉ Tình.
Đêm khuya, đám tử đệ thế gia cũng đều đã trở về trướng bồng của mình, mà y cũng không ngoại lệ. Y được phân đến một gian doanh trướng rộng lớn, xa xa là bảo tọa lót một lớp da hổ, cùng một tấm bản đồ bố cục Tiên Ma Lục.
Kỉ Tình nhìn chằm chằm vào ngọn lửa trước mặt. Trong giây phút buồn chán, lại chợt nhớ tới quyển sổ rơi ra từ người của Cố Thừa Trạch.
Quyển sổ này giống như đã có niên đại khá lâu. Bìa sách màu nguyệt sắc cũng đều đã sớm chuyển vàng, vài chỗ còn loen lổ vết ố. Nhìn từ bên ngoài, rất khó để suy đoán nội dung ghi chép bên trong.
Bên trong viết thứ gì?
Mang theo hiếu kỳ, Kỉ Tình liền đem quyển sổ lật ra. Vì sợ lỡ tay đem những trang giấy mục nát này làm rách, nên y cũng chỉ có thể nhẹ tay, cẩn thận hết mức có thể.
Về phần tại sao lại phải thận trọng như vậy? Việc này Kỉ Tình căn bản là cũng chưa từng suy nghĩ qua, y chỉ thuần túy là đang thực hiện theo bản năng mà thôi.
Có lẽ là do cảm thấy quyển sổ này rất quan trọng với ai kia đi...
Trang sách mở ra, ánh vào mắt Kỉ Tình, là từng dòng chữ tinh xảo tỉ mỉ. Ban đầu có phần non nớt, mềm mại, dần dà về sau lại trở nên cứng cáp hữu lực.
Tật xấu của sư tôn :
1. Dễ quên, trí nhớ kém.
2. Nấu ăn dở.
3. Dễ thẹn quá hóa giận.
4. Mù đường.
5. Lười.
6. Sĩ diện.
7. Lãng phí.
8. Bao che khuyết điểm.
9. Say rượu làm loạn.
10. Nghiêm khắc, không chịu nổi một hạt bụi trong mắt.
....................................
Lật từng trang sách một, sắc mặt của Kỉ Tình cũng rất phong phú, so cột đèn giao thông còn phải đặc sắc. Càng về sau, gương mặt y lại dần dần đen thành đáy nồi.
Ngày xxx, hôm nay sư tôn lại đến dạy ta vẽ tranh. Suốt quá trình, ta đều chỉ liên tục gật gù vâng dạ. Ấn tượng về buổi học rất tốt. Sư tôn rất thơm.
Ngày xxx, sư tôn giống như vừa tắm xong, trên người vẫn còn vương lại hơi nước. Ta đã giả vờ làm rơi bút, lén lút hôn hôn bàn tay của ngài một chút. Sư tôn cũng không phát hiện.
..............................
Quyển sổ này, giống như chính là một quyển nhật kí của Cố Thừa Trạch. Nhưng chỉ khác biệt ở chỗ, nội dung bên trong cũng không phải là ghi chép lại cuộc sống thường nhật của hắn.
Trái lại, phải gọi là :sư tôn tuyển tập truyện hay mỗi ngày đều lén khinh bạc sư tôn thì càng đúng hơn.
"Tên nghiệt đồ này..." Không hiểu vì sao, sau khi giận dữ qua đi, gương mặt của Kỉ Tình lại bắt đầu ửng hồng, vừa thẹn lại vừa giận. Chỉ có thể thấp giọng mắng một tiếng.
Rốt cuộc là phương pháp giáo dục của y đã sai ở chỗ nào? Vì sao đám nghiệt đồ này đều có tư tưởng lệch lạc, không đứng đắn như vậy a!
Bấy nhiêu tuổi liền đã dám lén ăn đậu hũ của y....
Kỉ Tình vốn muốn đem quyển sổ này ném quách vào trong đống lửa cho xong. Nhưng nâng lên rồi lại hạ xuống, y rốt cuộc vẫn là đem nó cất đi.
Tình cờ, thần thức của y lại vô tình lướt qua một góc hẻo lánh trong giới chỉ. Ở nơi đó, bên trong đống tạp vật lung tung rối loạn, có một chiếc đỉnh đồng đang lẳng lặng nằm yên.
Tựa như ma xui quỷ khiến thế nào, Kỉ Tình lại vô thức đem đỉnh đồng phóng xuất, cầm ở trong tay.
Vuốt ve dãy hoa văn điêu khắc trên thân đỉnh, ánh mắt Kỉ Tình liền ánh lên vẻ hoài niệm. Nếu y nhớ không lầm, thì bốn đệ tử của y, mỗi người đều đã từng đưa tặng y một món lễ vật.
Độc Cô Duy Ngã là một chiếc vòng cỏ đan được ở bên đường. Đến tận bây giờ, cả hai vẫn còn đang đeo trên tay.
Năm đó, khi y vừa mới xuất quan, Cố Thừa Trạch cũng đã dùng món tiền đầu tiên mình kiếm được, dành dụm mua cho y một cây trâm cài tóc. Ân, chính là cây trâm mà y đang cài trên đầu này.
Về phần Lục Dạ...chiếc túi thơm bọc độc dược đó, vẫn là đừng nhắc tới. Bởi vì nhắc tới, lại khiến y có xúc động muốn đem hắn ra gọt một lần.
Vì vậy, để y khắc sâu ấn tượng nhất, thì lại chỉ có thể là lễ vật của Độc Cô Vô Song. Một chiếc đỉnh đồng không có diệu dụng, cũng không có mỹ cảm gì. Thậm chí đến tận bây giờ, y vẫn còn chưa ngấm hết được ý nghĩa của nó.
Cũng không biết có phải là trùng hợp hay không. Lúc này, Độc Cô Duy Ngã lại vén mành của trướng bồng lên. Vừa vặn bắt gặp Kỉ Tình đang ngẩn người nhìn đỉnh đồng :"Sư tôn, ngài đang làm gì vậy?"
"Đây là..." Ánh mắt rơi vào trên đồ vật mà y đang cầm, Độc Cô Duy Ngã liền nhướng mày hỏi :"Đỉnh đồng mà Vô Song tặng ngài?"
Cũng không phải là trí nhớ Độc Cô Duy Ngã quá tốt. Ai bảo lần đó chính là lần đầu tiên huynh đệ bọn họ gây gổ trực diện lớn đến vậy? Muốn không nhớ cũng không được.
Phát hiện ánh mắt của Độc Cô Duy Ngã, Kỉ Tình không hiểu vì sao lại cảm thấy có phần chột dạ, tựa như thê tử vụng trộm bị phu quân bắt gặp, theo bản năng muốn đem đỉnh đồng giấu đi.
Thế nhưng, nhận thấy hành động vô thức này của mình. Kỉ Tình trong tích tắc liền ngừng lại, bất động thanh sắc gật đầu :"Đúng vậy."
Tại sao y lại phải giấu giấu giếm giếm kia chứ? Đúng là điên rồi!
Lúc này, Độc Cô Duy Ngã cũng đã ngồi vào bên cạnh Kỉ Tình. Hắn nhìn đỉnh đồng trong tay y, không biết là dùng tâm tình gì đến giảng thuật.
"Ở Ma giới, đỉnh đồng có ý nghĩa giống như là tín vật định tình. Trong gia đình, bất kể là giàu sang hay nghèo khổ. Chỉ cần sinh ra nam hài, thì đều sẽ chuẩn bị sẵn một chiếc đỉnh. Đến khi hài tử đến tuổi trưởng thành, lại mang đỉnh đồng cùng sính lễ đi dạm hỏi."
"Hả?" Còn có loại thao tác này?
Kỉ Tình nếu nói không kinh ngạc, thì đó chính là giả. Y nhìn xuống chiếc đỉnh nhỏ trong tay của mình, rõ ràng là nhẹ bẫng, nhưng thời khắc này lại đột ngột cảm thấy nó nặng nề đến vậy.
"Bổn tọa cứ tưởng...hắn tặng đỉnh đồng cho bổn tọa...là để sau này bổn tọa quy thiên rồi, vẫn còn có thứ đem ra thắp hương..."
Độc Cô Duy Ngã :........................
"Sư tôn, ngài nghĩ nhiều rồi." Nếu để Độc Cô Vô Song biết được lý giải của y, hắn nhất định sẽ khóc ngất.
Thì ra 4000 năm qua, đều là mị nhãn vứt cho người mù, tự mình đa tình.
Truyện khác cùng thể loại
171 chương
517 chương
104 chương
124 chương