Ma sư xuống núi
Chương 130 : đừng chấp mê bất ngộ nữa.
"Sư tôn, đã xảy ra chuyện gì?" Lục Dạ đem khăn voan kéo xuống, kinh ngạc hỏi Kỉ Tình.
Ánh mắt Kỉ Tình ngưng trọng, khẽ đánh giá khung cảnh xung quanh. Sau khi hỷ phòng tan biến, ánh vào trong mắt bọn họ, chính là một gian phòng cũ kĩ, đơn sơ. Trên cơ bản tới nói, thì lại giống với hỷ phòng trong ảo cảnh đến chín phần. Chỉ khác biệt ở chỗ là phục sức không phải màu đỏ, cũng không có dán hỷ tự các loại.
Mặc dù sạch sẽ, nhưng lại khiếm khuyết một chút nhân khí, rõ ràng chính là gian phòng của tòa trạch viện khi nãy mà bọn họ xông vào.
"Chúng ta mắc bẫy rồi. Mộng cảnh chúng ta lọt vào ban nãy, đã sớm bị người động tay động chân. Ngoại trừ tràng cảnh là ảo ảnh ra, thì tất cả những thứ khác đều là thật. Bao gồm cả hai nữ nhân kia cùng rượu."
Đồng tử khẽ co lại, Lục Dạ mặc dù kinh nghi, nhưng vẫn còn có chút khó hiểu :"Sư tôn, vậy ngài làm sao lại phát hiện được có người dùng giả tượng lừa gạt chúng ta vậy a?"
Kỉ Tình hé miệng, vừa định giải thích cho Lục Dạ. Thì đúng lúc này, ánh mắt của y liền không khỏi cứng lại, không ngại dơ bẩn mà trực tiếp ngồi xếp bằng xuống đất, vận chuyển linh lực.
Lúc này, ở bên trong thể nội của y, linh lực đang bắt đầu tìm tới hớp rượu nhỏ vừa mới uống vào kia, muốn đem nó bao khỏa lại, bức ra khỏi cơ thể. Thế nhưng, làm y không ngờ tới chính là, một khắc linh lực của y tiếp xúc với chỗ rượu này, thì lại chẳng khác gì lửa cháy thêm dầu.
Độc dược như một đoàn hỏa, lấy tốc độ không kịp trở tay mà dọc theo kỳ kinh bát mạch của y lan ra khắp cơ thể. Trong nháy mắt, khí huyết của Kỉ Tình liền bị đảo loạn thành một thác nước động, lồng ngực nghẹn lại. Không khỏi che ngực hộc ra một ngụm tinh huyết.
"Khục...khụ khụ..." Máu tươi văng lên sàn nhà, lại dọc theo khóe môi chảy xuống cằm, sắc mặt Kỉ Tình trong nháy mắt liền tái nhợt.
Lục Dạ nhìn thấy tình hình này, lập tức liền hoảng hốt chạy tới đỡ lấy y, dò hỏi :"Sư tôn, ngài thế nào..."
"Bổn tọa..." Kỉ Tình cố nuốt xuống cảm giác tanh tưởi nơi cổ họng mà giữ lấy tay Lục Dạ. Ánh mắt y chăm chú về trước, mang theo nồng đậm tự trách :"Là bổn tọa quá tự phụ..."
"Bổn tọa cho rằng bản thân đã hiểu rõ Thái Ly, nhưng không ngờ rằng lại gián tiếp bị hắn lợi dụng điểm này đưa vào bẫy."
"Tràng cảnh bên trong mộng cảnh, đều sẽ tương thích với hiện tại đến chín phần mười. Chỉ có những người sống do ảo cảnh tạo ra, bởi vì dựa vào linh thức những người đặt chân đến đây mà tùy tiện thêu dệt, không thể xếp đặt sẵn từ trước, cho nên mới sẽ không có thực thể."
Song song với điều đó, những người được ảo cảnh tạo ra, đều sẽ không có ảnh phản chiếu!
Khi nãy, Kỉ Tình cũng chính là thông qua gương đồng, nhìn thấy hình ảnh phản chiếu của bà mối. Cho nên mới phát hiện bà ta không phải là người do linh thức của bọn họ tạo ra. Mà là đồ vật ngoại lai tiến vào trong mộng cảnh.
Phần phía sau, Kỉ Tình cũng không phải là không muốn nói. Nhưng lúc này, y đã sớm không nói nổi nữa.
Toàn thân của y từ trong ra ngoài, mỗi một ngỏ ngách đều đang bắt đầu dâng lên hỏa khí. Tựa như bị vạn trùng thôn phệ, ngứa ngáy không chịu nổi.
Vốn đang đỡ lấy Kỉ Tình, Lục Dạ rất nhanh cũng phát hiện được dị dạng của người trong lòng. Thân thể y lúc này đã nóng ran, tựa như lò lửa, cách một lớp quần áo truyền đến da thịt hắn.
"Sư tôn, sư tôn!" Lục Dạ đưa tay, đem gương mặt của Kỉ Tình nâng lên. Ánh vào mắt, chính là tuấn nhan đỏ bừng như tôm luộc của y.
Bị bàn tay của đối phương chạm vào, Kỉ Tình chỉ cảm thấy từ sâu trong linh hồn được đến giải tỏa. Thân thể y muốn nhiều hơn nữa, nhưng lý trí lại nảy sinh kháng cự, dùng hết sức lực còn lại đem Lục Dạ đẩy ra :"Ngươi đi đi..."
"Sư tôn...bên trong rượu có hạ xuân dược sao?" Là người luyện độc, theo phản ứng của y đến xem, Lục Dạ ngay lập tức liền đoán được bệnh căn của y :"Để ta tìm cách giúp ngài, xem thử có thể bức độc ra không."
Dứt lời, Lục Dạ liền đã vươn tay muốn đem Kỉ Tình nâng lên. Chỉ là, lại bị y giống như tránh tà mà né sang một bên :"Không...không được chạm vào người của ta!"
"Nếu ngươi...chạm vào...Ta...sẽ chết..."
Kỉ Tình cũng không phải chỉ đang hâm dọa Lục Dạ. Tình trạng cơ thể của y, y hiểu rất rõ. Y có thể giữ được thanh tỉnh như hiện tại, cũng đều là đã kiên cường lắm rồi.
Nếu lúc này còn bị hắn đụng vào, dù chỉ là tiếp xúc nhỏ nhất, y cũng không dám chắc chính mình có thể giữ được tỉnh táo, hoặc làm ra loại sự tình gì hay không.
Kỉ Tình nửa ngồi nửa nằm trên đất, chỉ có thể gục đầu, không ngừng thở dốc như cá mất nước. Âm thanh cũng ẩn chứa nôn nóng hối thúc :"Nhanh...đi tìm...đi tìm huynh đệ Độc Cô gia...nếu không...tìm Cố Thừa Trạch cũng được..."
"Sư tôn, ta cũng có thể giúp ngài." Nghe Kỉ Tình bảo bản thân đi tìm chúng sư huynh của mình. Lục Dạ ngay tức khắc liền đã đoán được ý định của y.
Y nhất định là muốn để bọn họ tới giúp y giải độc!
Đầu óc mông lung mơ màng, nghe Lục Dạ nói, Kỉ Tình liền cố sức nâng mắt, lắc đầu cự tuyệt :"Không...bổn tọa đã phạm sai lầm...đủ nhiều..."
Nếu nuôi bốn đồ đệ, đều cùng bốn đồ đệ lăn giường, người khác nghĩ thế nào không biết, nhưng bản thân Kỉ Tình cũng sẽ không thể nào chấp nhận được.
"Sư tôn, ta cam tâm tình nguyện!"
"Lục Dạ..." Lắc đầu, Kỉ Tình lại đột ngột dùng sức bắt lấy cổ áo Lục Dạ, nhìn thẳng vào mắt hắn, dồn hết khí lực quát lớn :"Ngươi đừng chấp mê bất ngộ nữa!"
Hét xong, Kỉ Tình liền mất hết sức lực. ngã ngược về sau, thân thể nằm ngửa trên đất. Ngay cả tiếng hít thở cũng trở nên nặng nề, khó nhọc. Nhưng dù vậy, y vẫn cố gắng lẩm bẩm từng tiếng một, mong muốn cảnh tỉnh hắn.
"Phù...phù...ngươi...không yêu bổn tọa...phù...tình cảm...ngươi...dành cho bổn tọa...chỉ là...lòng cảm kích..."
"Bổn tọa...phù...không cần ngươi...dùng...cách này...báo ân..."
\*\*Ăn thịt nhưng vẫn phải trộn dao.
Truyện khác cùng thể loại
171 chương
517 chương
104 chương
124 chương