Ma sư xuống núi
Chương 125 : vào thành.
"Tòa thành này quả thật là quá cổ quái rồi a, không biết là kẻ nào lại tạo ra một nơi như thế này." Đem cánh chim thu hồi vào, Thương Loan liền lẩm bẩm oán trách, ý là đang nói : không phải do ta vô dụng, tất cả đều là tại kẻ sáng tạo ra nơi này quá mức cường đại thôi.
Không quản Thương Loan cùng những người khác, Kỉ Tình lúc này đã bước về trước, không nhanh không chậm đi về phía cánh cổng sắt to lớn đang đóng chặt, trạm trổ hình vạn ma liên âm kia.
"Kiếm." Kỉ Tình giơ tay phải ra. Ngay tức khắc, Độc Cô Vô Song đang đứng sau lưng y liền đi tới, đem Thính Xuân Vũ đặt vào trong tay y.
"Sư tôn, kiếm của ngài."
Kiếm vừa vào tay, Kỉ Tình liền đã đem bao kiếm nâng lên. Tay trái khẽ bắt lấy chuôi kiếm, ngay cả uy hiếp cũng không cần làm, thì khí linh không biết xấu hổ của Thính Xuân Vũ liền đã không đánh mà phục, chủ động để y rút kiếm ra.
Thính Xuân Vũ : Anh hùng không câu nệ tiểu tiết, ta cũng không phải cố ý khuất phục trước cường quyền a.
Dưới ánh mắt ngạc nhiên của đám người, bàn tay của Kỉ Tình lại bất chợt lướt qua lưỡi kiếm, để lại một vết cắt trơn nhẵn, bén nhọn. Thậm chí, bởi vì động tác quá nhanh, đến khi y đem chuôi kiếm đẩy trở về, máu tươi bên trong vết thương vẫn còn chưa kịp chảy ra.
Kỉ Tình đưa bàn tay ra, đặt lên trên cổng thành. Ngay tức khắc, một cỗ hàn khí thấu xương như băng phách ngưng kết liền đã theo xúc giác truyền khắp toàn thân.
Mặc dù đã lâu ngày không trải nghiệm lại cảm giác này, nhưng Kỉ Tình cũng không hề bị cảm giác âm lãnh bất thường này làm cho thấy không khỏe.
Máu tươi ấm nóng cùng đại môn lạnh băng hòa trộn với nhau, ngay tức khắc liền tạo ra phản ứng tương thích.
Huyết tinh của Kỉ Tình bị cánh cổng hấp thu, tựa như chìa khóa tra vào ổ. Trong nháy mắt, phía sau cánh cửa liền truyền tới tiếng răng rắc như cơ quan chuyển động, ầm một tiếng, bắt đầu hé ra một đường nhỏ, chậm rãi hướng bên ngoài mở rộng.
"Chân Quân, ngài có sao không? Để ta băng bó cho ngài." Hoa Tiểu Bạch lập tức chạy tới, cũng không quản gì khác liền đã lấy ra kim sang dược rắc lên trên vết thương của Kỉ Tình, lại dùng khăn tay quấn lại. Hành động tuy nhanh, nhưng lại không quá ôn nhu.
Bàn tay bên dưới tay áo khẽ siết chặt, bởi vì đang bị sáu đôi mắt nhìn chăm chú, nên Kỉ Tình chỉ có thể bất động thanh sắc đem cảm xúc muốn nhảy dựng nuốt ngược trở về. Cường trang trấn định :"Bổn tọa không sao. Vết thương nhỏ mà thôi."
Kỉ Tình : cmn, đau!
Lúc này, cổng thành to lớn cũng đã triệt để mở rộng ra. Từ bên trong, một luồng kình phong không chút báo trước lại đột ngột phun trào ra, thổi tung vạt áo của những người ở đây, mang theo nồng đậm mùi tàn tro gay mũi cùng một cỗ tâm tình tiêu cực.
Ở khoảng cách gần đưa mắt nhìn vào bên trong cánh cửa âm u, tựa như một đầu hung thú mở to miệng, phảng phất có thể thôn phệ hết thảy kia, Hoa Tiểu Bạch liền nuốt nước bọt, rụt rụt cổ :"Chân Quân, nếu không, ta ở đây đợi mọi người đi..."
Đừng nói là những người khác, ngay cả bản thân Kỉ Tình sau mấy vạn năm không đặt chân vào đây, thần sắc lúc này cũng không khỏi ngưng trọng.
"Những tâm tình tiêu cực này, một phần nhỏ là do năm xưa trong lúc giao đấu, Thái Ly đã để lại. Còn phần lớn, e là oán khí bên trong trái tim của hắn cùng Thất Đại Hạn rò rỉ ra."
"Một khắc đặt chân vào trong cánh cổng này, các ngươi sẽ bị truyền tống ngẫu nhiên tới một góc bất kỳ trong Uổng Tử Thành."
"Oán khí tích tụ nhiều năm như vậy, e là bên trong Uổng Tử Thành sẽ nhiều ra không ít tà vật. Nếu không phải vạn nhất, liền đừng đụng chạm tới những vật dơ bẩn đó. Cứ đi thẳng về phía trước, chúng ta rất nhanh sẽ chạm mặt ở Luân Hồi Phủ."
"Còn có, nếu không may bị kéo vào trong ảo cảnh, cho dù gặp phải thứ đi nữa gì thì cũng tuyệt không thể nóng giận, đối mộng cảnh xuất thủ! Bởi vì đó chính là linh thức của chúng ta."
"Chỉ cần thuận theo ảo cảnh, tìm cách phá cục là được rồi. Bởi vì những chuyện xảy ra trong mộng cảnh đều là giả, sẽ không ảnh hưởng đến thực tại."
Nghiêm túc nghe Kỉ Tình dặn dò, đám người liền gật đầu. Thấy vậy, Kỉ Tình cũng xem như đã yên tâm, không tiếp tục nhiều lời nữa, dẫn đầu đi vào trong Uổng Tử Thành.
"Đi thôi."
Đoàn người nối đuôi nhau đi theo Kỉ Tình bước qua đại môn của Uổng Tử Thành. Đến khi bảy bóng người đều bị hắc ám thôn phệ, thì lúc này, cửa sắt to lớn kia cũng tự động khép lại, đem lối vào phong bế.
\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-
"A Ngưu, A Ngưu, tới giờ dùng bữa rồi." Ngoài phòng truyền tới tiếng gọi của một nữ tử. Theo sau đó, cửa phòng cũng bị đẩy ra một khe hở nhỏ đủ để một người đi vào.
Trong phòng tối om không có một tia ánh sáng, nội thất cũng vô cùng đơn sơ, chỉ bao gồm một cái giường gỗ, một chiếc bàn nhỏ cao chưa quá thắt lưng.
Tịnh Hương bởi vì không nhìn thấy đường, nên thậm chí còn không biết việc những ô cửa sổ trên vách tường đều đã sớm bị người dùng vải đen che phủ.
Đã quen thuộc với đường đi trong nhà, nên Tịnh Hương cũng không cần dùng gậy dò đường. Trong tay bưng lấy một bát cháo loãng, sau khi bước vào, liền thuận tay khép cửa lại.
"Để trên bàn, ra ngoài đi."
Thái Ly ngồi ở trong góc phòng, toàn thân đều vùi vào trong bóng đêm, chỉ lộ ra một đôi mắt tĩnh mịch, quan sát nhất cử nhất động của Tịnh Hương.
Tựa hồ cũng đã quen với biểu hiện này của hắn, nên Tịnh Hương cũng không cảm thấy chỗ nào không đúng. Sau khi đem đồ để xuống, nàng liền cười khẽ một tiếng, căn dặn :"Được rồi, mẫu thân ra ngoài trước, con nhớ dùng nhanh, đừng để bị nguội."
"Có chuyện gì cần thì cứ gọi mẫu thân."
Truyện khác cùng thể loại
171 chương
517 chương
104 chương
124 chương