Ma sư xuống núi
Chương 119 : như hình với bóng.
Những người khác không phát hiện ra cảm xúc biến đổi của Kỉ Tình. Chỉ có bốn tên đồ đệ thời thời khắc khắc chú ý y, là nhạy cảm phát hiện ra việc này.
Lúc này, Ôn Chấn đã tiếp tục trình bày mọi việc :"Tử trạng của những người chết này đều vô cùng kỳ quái. Bọn họ tụ tập lại cùng một chỗ với nhau, xung quanh đều không có vết tích đánh nhau."
"Tim của bọn họ đều bị moi đi mất, máu tươi trên người cũng bị rút khô. Trở thành một cái xác rỗng. Nhưng dù vậy, trên mặt bọn họ vẫn giữ một nụ cười quỷ dị. Tựa như là đang làm tà thuật, tế tự gì đó."
"Đây là huyết tế." So với bọn họ, Kỉ Tình hiển nhiên càng hiểu rõ Thái Ly hơn :"Hắn đang muốn dùng tâm cùng tiên huyết của bọn họ đến tẩm bổ chính mình để hồi phục thực lực."
"Nhưng hiện tại, chúng ta lại chẳng biết gì về hắn cả, biển người mênh mông, biết tìm hắn ở đâu đây? Chẳng lẽ phải trơ mắt nhìn hắn khôi phục thực lực, đồ sát thương sinh sao?"
Câu nói không biết của người nào nói ra, đã nói trúng tim đen của tất cả những người đang ngồi ở đây.
Vấn đề nhức nhối này, lệnh bọn họ không khỏi im bặt. Bỗng một lúc sau, giống như nhớ tới việc gì, Không Trần Thánh tăng mới chắp tay đứng dậy, hướng Kỉ Tình từ tốn nói.
"Kỉ thí chủ, nếu bần tăng không nhớ lầm, thì trước kia ngài giống như cùng Ma Quân Thái Ly có quen biết a. Nếu ngài có hiểu biết gì về hắn, xin hãy nói ra, để chúng nhân hiểu rõ, cùng tìm cách giải quyết."
"Nga, vốn cứ tưởng Ma sư đây chỉ dạy ra bốn đại ma đầu. Không ngờ rằng vẫn còn quen biết với Thượng cổ Ma Quân, đúng là thất kính thất kính a." Trong lúc những người khác đang dò hỏi ý kiến của Kỉ Tình, Cao Hải lại đúng dịp lên tiếng châm chọc
Lúc này, chưa để Kỉ Tình làm ra phản ứng, Phượng Tịch liền đã chủ động thay y ra mặt :"Cao Hải, phiền ngươi câm miệng lại, bớt nói nhiều một chút đi."
Nhưng thời khắc này, bởi vì nhắc tới Thái Ly, nên Kỉ Tình cũng đã chẳng còn tâm tư nào để ý tới Cao Hải. Y thở dài một hơi, âm thanh cũng không lớn, nhưng lại vừa vặn truyền vào tai những người ở đây :"Bổn tọa đã từng cùng hắn...như hình với bóng."
\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-
Cách đây rất lâu, ở một huyện thành xa xôi ngoài biên giới phía Tây. Có một đôi phu phụ nghèo khổ, bởi vì lấy nhau nhiều năm mà vẫn chưa có con. Cho nên liền dành dụm tiền bạc đi tới trại nô lệ mua về một đứa trẻ sơ sinh.
Đứa trẻ lớn lên dưới sự yêu thương, bảo vệ của hai phu phụ. Một nhà ba người mặc dù nghèo khổ, nhưng cuộc sống lại vô cùng hạnh phúc, không lo không buồn.
Mọi thứ tưởng chừng như rất tốt đẹp, cho đến ngày nông phụ được chẩn đoán ra bản thân mang thai, thì hạnh phúc cũng triệt để chấm dứt.
Khổ sở lắm mới có được nhi tử ruột thịt của chính mình, phu phụ nông gia cũng chỉ mãi lo cho đứa nhỏ này, mà bỏ bê hài tử được nhận nuôi kia.
Cuộc sống hạnh phúc chậm rãi tan biến, không còn ai quan tâm chính mình, mỗi ngày chỉ có thể trơ mắt nhìn nghĩa phụ nghĩa mẫu yêu thương đứa trẻ vẫn còn chưa ra đời kia, hài tử liền rất là ủy khuất.
Bởi vì gia cảnh bần hàn, nuôi dưỡng hai đứa trẻ cùng một lúc, xác thực là tạo thành gánh nặng rất lớn lên vai phu phụ nông gia. Huống hồ gì, con ruột của bọn họ còn phải may y phục mới, tích góp tiền đi đọc sách, cưới vợ, sinh con,...
Cho nên, mang suy nghĩ đau dài chi bằng đau ngắn, nhân lúc cảm tình vẫn còn chưa sâu đậm đến không thể dứt ra được, đôi nông phu này liền quyết định, đem hài tử kia bán trở về trong trại nô lệ.
Tựa như từ thiên đàng bị đánh trở về mười tám tầng địa ngục, nam hài làm sao có thể tình nguyện được chứ? Nhưng mặc hắn kêu khóc, van xin, thì vẫn như cũ không thể thoát được hạ tràng của mình.
Ở trong trại nô lệ, mỗi ngày hắn đều chờ mong phụ mẫu tới đón chính mình. Nhưng tiếc rằng, hắn lại không chờ được đến ngày đó. Bởi vì dưới những cơn đòn roi của những kẻ ở đây, nam hài đã kết thúc sinh mệnh yếu ớt của mình. Hắn vĩnh viễn cũng không đợi được hai người gọi là phụ mẫu kia.
Nam hài chết, nhưng quái dị chính là, cái bóng của hắn, thế mà lại sống dậy! Nó có tư duy, suy nghĩ của chính mình, mặc dù đầu óc còn đơn thuần hơn cả trẻ con.
Nó tựa như một cái u linh không có thân thể, bắt đầu mang theo chấp niệm của nguyên chủ đi tìm phu phụ nông gia kia.
Âm Ảnh cứ đi mãi, quay trở về ngôi nhà trong trí nhớ. Lúc này, nông phụ cũng đã sớm sinh hài tử ra xong. Là một nam hài kháu khỉnh, nhất thời liền trở thành bảo bối của bọn họ.
Hắn mỗi ngày đều ở bên cạnh bọn họ, nhưng không ngoại lệ, đều bị đương làm không khí. Bởi vì bọn họ đều không nhìn thấy hắn.
Bất đắc dĩ, Âm Ảnh chỉ có thể tìm cách nhập vào trong một chiếc khăn tay bay đến chỗ bọn họ, muốn mượn cơ hội này chứng tỏ sự tồn tại của mình.
Thế nhưng, việc làm của Âm Ảnh, lại mang đến hậu quả trái chiều. Khiến hai phu phụ nông gia bị dọa sợ không nhẹ, trực tiếp đem hắn đi đốt.
Âm Ảnh chết một lần, nhưng lại không biết mệt mỏi, cố gắng để bọn họ chấp nhận mình. Từ việc chui vào trong giày dép, y phục, cho đến vật dụng trong nhà.
Ý nghĩ của hắn, là thiện.
Tâm của hắn, lại càng là chí thiện.
Nhưng hành động của hắn, lại là vô duyên vô cớ gây ra sai lầm không đáng có.
Tình cảm chân thành nhất, mỗi lần đều bị người hung hăng giẫm nát. Không ngoại lệ đều khiến đối phương ghê sợ, mạt sát. Tâm tư đơn thuần của Âm Ảnh cũng bắt đầu xuất hiện vặn vẹo.
Hắn thống hận hết thảy mọi thứ tốt đẹp trên đời này, cũng như những kẻ có được hạnh phúc.
Bởi vì hạnh phúc cùng tốt đẹp, chính là thứ cả đời của hắn đều không cầu được.
Hắn giết hài tử của đôi phu phụ đó. Khiến bọn họ nổi điên mà song song tự sát.
\*\*Càng về cuối plot twist sẽ càng thêm dày đặc. Các tình iu nhớ cài chặt quai nón, đảm bảo an toàn cho chính mình nha.
Truyện khác cùng thể loại
171 chương
517 chương
104 chương
124 chương