Ma sư xuống núi
Chương 113 : thể nghiệm bằng 0. (h)
Bị hai tiếng Tình nhi này của hắn làm cho toàn thân tê dại, Kỉ Tình liền thấp giọng mắng :"Không được gọi như vậy..."
"Không biết tôn ti trật tự..."
"Tình nhi, ngươi không cho ta gọi ngươi như vậy. Chẳng lẽ là muốn ta ở trên giường gọi ngươi là sư tôn?" Ý cười doanh doanh, Độc Cô Duy Ngã liền thâm trường nói :"Nếu ngươi thích như vậy, ta cũng có thể..."
"Không cần!" Lo sợ hắn hiểu lầm, xuyên tạc suy nghĩ của chính mình. Kỉ Tình ngay lập tức liền gấp gáp hô.
Không lại chọc y nữa, Độc Cô Duy Ngã chỉ cười nhạt, tiếp tục chú tâm vào chính sự.
Hắn hôn lên sườn mặt của y, rồi lại đến cổ, xương quai xanh, lưu luyến từng chỗ da thịt của người dưới thân. Mùi hương hoa mai thơm ngát trên người đối phương làm hắn tâm thần bấn loạn, so với xuân dược bậc nhất còn phải kích tình.
Ngậm lấy khỏa thù du trước ngực y, Độc Cô Duy Ngã liền dùng răng nanh khẽ gặm cắn nó. Khiến Kỉ Tình không khỏi run lên, bị cảm giác tê dại này đánh úp đến trở tay không kịp.
"Đừng, đừng cắn..."
Không quản lời nói tựa cự tuyệt, tựa mời gọi của y. Độc Cô Duy Ngã vẫn tiếp tục gặm cắn, bàn tay lại khẽ vươn xuống, cởi ra tiết khố của y.
Đợi khi chạm tới vật tượng trưng cho nam tính đã sớm cứng rắn của y, Độc Cô Duy Ngã liền không khỏi mở miệng cười đùa :"Sư tôn, ngài ngạnh."
"Đây...đây là phản ứng sinh lý..." Vốn muốn phản bác, nhưng lời nói của Kỉ Tình đã ngày càng nhỏ dần, bởi vì lúc này, tên nghiệt đồ đó thế mà lại cầm tay y, đặt lên trên đũng quần của hắn!
"Ngươi... Ngươi làm gì...Mau buông tay."
"Tình nhi..." Hô hấp nặng nề, Độc Cô Duy Ngã liền ghé sát vào bên tai y, thì thào :"Ngươi có cảm nhận được không? Nó cũng đang vì ngươi mà hưng phấn..."
"Độc Cô Duy Ngã...ngươi...ngươi..." Cảm nhận được thứ to lớn, nóng rực, cách một lớp vải vóc truyền tới. Kỉ Tình liền đỏ cả mắt, muốn rút tay lại nhưng lại bị đối phương giữ chặt.
Nhưng may mắn rằng, cái tên này cũng không chỉ muốn dừng lại ở đây. Rất nhanh, sau khi bình ổn lại một chút dục hỏa trong người. Hắn vẫn là chuyên tâm đi suy nghĩ cho cảm thụ của y trước.
Vì vậy, tiếp sau đó, Kỉ Tình liền trơ mắt nhìn Độc Cô Duy Ngã chui ngược vào trong chăn.
Linh cảm không tốt xuất hiện, nhất là khi một luồng nhiệt khí còn bất chợt xuất hiện bên cạnh hạ thể của mình, Kỉ Tình liền biến sắc, mở miệng can ngăn :"Không được, ngươi...ưm..."
Phân thân bất ngờ bị một nơi ẩm ướt bao bọc, Kỉ Tình liền không khống chế được mà rên rỉ một tiếng. Đầu óc hóa thành vô số bọt tuyết, chỉ còn tồn tại một suy nghĩ duy nhất...
Hắn...hắn thế mà lại dùng miệng...dùng miệng hàm trụ...nơi đó...
Dưới lớp chăn, cảm nhận được thân thể hơi run nhẹ của Kỉ Tình. Tựa như được cổ vũ, Độc Cô Duy Ngã liền càng thêm cố gắng đem phân thân của y nuốt vào, học theo động tác giao hợp mà phun ra, ngậm vào. Đầu lưỡi còn ở phần đầu của phân thân liếm nhẹ.
"...Đừng, mau...nhả ra...a...ư..." Kỉ Tình dùng tay che miệng, cố ngăn chặn tiếng rên rỉ vừa tràn ra khỏi miệng. Bàn tay còn lại lại siết chặt ga giường. Nhất thời không biết nên làm thế nào.
Rốt cuộc, khi Độc Cô Duy Ngã hút mạnh một cái, Kỉ Tình cũng không chịu đựng nổi nữa, thân thể hơi ưỡn về trước. Hương vị nam tính, xen lẫn với mùi xạ hương liền rơi vào trong miệng Độc Cô Duy Ngã, bị hắn nuốt sạch sẽ.
Thậm chí, tựa như là chưa thỏa mãn, hắn còn giữ lấy hạ thể vừa phóng thích mà mềm nhũn của y, trên dưới liếm sạch một lượt. Khiến nó tiếp tục có xu hướng phấn khởi trở lại.
Nhân lúc Kỉ Tình còn đắm chìm trong dư vị của cao triều. Thì Độc Cô Duy Ngã cũng đã ép người tiến lên, trực tiếp đem y áp đảo ở dưới thân.
Thân thể hắn cũng nóng bỏng, nhiệt độ không thua kém y một chút nào. Ngay lập tức liền khiến y tỉnh táo lại, theo bản năng muốn giãy giụa.
Chỉ là, đúng lúc này, âm thanh trầm thấp, mang theo tình ý triền miên của hắn liền đã vang lên :"Sư tôn, giao cho ta."
"Xin ngài thương xót ta, cũng để ta thương thương ngài..."
Thương này là thương theo cách nào, Kỉ Tình ngay lập tức liền đoán được.
Đầu óc y lúc này đã giống như một cái lò lửa, không ngừng phát nhiệt. Chỉ có thể tìm cách phá giải xấu hổ.
"Ngươi rốt cuộc có làm hay không!!? Nếu làm liền im miệng lại, còn nếu không...cút xuống giường cho bổn tọa!" Nói xong, Kỉ Tình liền đã ra vẻ như muốn đứng dậy.
Thấy vậy, Độc Cô Duy Ngã liền lập tức hoảng loạn ngăn cản y, không dám lại câu giờ nữa :"Làm, đương nhiên là làm."
Nói xong, Độc Cô Duy Ngã đã lập tức tự thoát đai lưng.
Vốn định nhắm mắt, nhưng Kỉ Tình lại vô ý liếc nhìn vào trong chăn. Một khắc nhìn thấy hồng hoang cự thú đang hướng về phía mình chào hỏi kia, ba hồn bảy phách của Kỉ Tình kém chút liền bay.
"Khoan đã. Độc Cô Duy Ngã, bổn tọa nghĩ chúng ta cần phải thật tốt bàn bạc lại một chút."
Lúc này, y đang rất hoài nghi, nếu thứ này thật tiến vào, chính mình có thể sẽ tươi sống bị làm chết hay không.
Mặc dù cảm quan cho y biết, kích cỡ của bốn tên nghiệt đồ này đều sàng sàng nhau. Nhưng những lần trước, y không tận mắt nhìn thấy a! Chí ít sẽ đỡ khủng hoảng hơn hiện tại.
Kỉ Tình tỏ vẻ : Cái mạng già này của mình không chơi nổi.
Miếng thịt treo trước mặt mình 4000 năm, nay đã dâng đến tận miệng còn muốn bay. Độc Cô Duy Ngã làm sao có thể chấp nhận được kia chứ?
Vì vậy, trong lúc Kỉ Tình không chú ý, hắn liền đã đem hồng hoang cự thú đặt đến trước hậu huyệt đang khép chặt của y, trực tiếp thẳng lưng tiến vào!
"A!" Mặc dù đã thả lỏng, nhưng Kỉ Tình vẫn như cũ có cảm giác bị hung khí xỏ xiên qua. Nhất là khi đối phương còn không chút ôn nhu, một đường tiến thẳng vào tận cùng.
Nếu bây giờ có một bảng rate đánh giá, Kỉ Tình nhất định sẽ không chút do dự cho hắn 1\*. Cảm giác khi thể nghiệm cũng bằng 0!
\*\*Sư tôn có cần A Trạch đến vài câu dirty talk để cứu rỗi thể nghiệm của ngài không?
Truyện khác cùng thể loại
171 chương
517 chương
104 chương
124 chương