Ma sư xuống núi
Chương 102 : nói thật không người tin.
"Một."
"Thánh tăng, ngài ngàn vạn không thể khuất phục trước ma nhân này a!" Chúng tăng nhân của Xá Lợi Phật Tông ngay lập tức liền hoảng loạn tưng bừng.
"Hai."
Siết chặt lấy tràng hạt trong tay, mi mày cau chặt lại, Không Trần Thánh tăng liền mở miệng nói :"Kỉ thí chủ, khoan đã. Trước nghe bần tăng nói vài câu."
Kỉ Tình nhướng mày, nhưng cũng không tiếp tục đếm nữa, ra hiệu Không Trần Thánh tăng có cái gì thì mau nói nhanh lên.
Lúc này, được sự cho phép của y, Không Trần Thánh tăng mới chắp tay, hô một câu a di đà phật, thần thái đạm nhiên giảng thuật :"Phật môn thanh tịnh, từ trước tới nay không quản sự đời."
"Phật dạy, phóng hạ đồ đao, lập địa thành phật. Nhưng nếu bần tăng cứ khăng khăng một mực bảo hộ ma đầu này, kia chẳng khác gì đang cầm đồ đao không chịu thả xuống đâu?"
"Cách làm người của Kỉ thí chủ, bần tăng vẫn là hiểu rõ. Kẻ này là môn đồ của ngươi, làm đủ mọi chuyện xấu, tin chắc rằng ngươi sẽ thật tốt dạy lại hắn, giúp hắn quay đầu."
Không hỗ danh là nhất đại tông sư, nhận sợ cũng đều có thể nói đến siêu phàm thoát tục như vậy.
Đối với mức độ vô sỉ của Không Trần Thánh tăng, Cố Thừa Trạch xác thực là không ngờ tới được. Bởi vậy, khi ông khuất phục trước cường quyền của Kỉ Tình, hắn liền ngây ra như phỗng.
Chỉ là, không để hắn suy nghĩ gì nhiều. Âm thanh mang theo nồng đậm uy hiếp của Kỉ Tình liền đã vang lên :"Nghiệt đồ còn không mau cút qua đây?"
"Ngươi không muốn dùng chân đi, mà muốn bổn tọa tháo thành tám khối, để người khiêng ra à?"
"Sư tôn..." Có phần khiếp nhược thì thào, nhìn Kỉ Tình, lại nhìn Không Trần Thánh tăng vẫn một bộ dáng mọi chuyện đều không liên quan tới mình kia. Cố Thừa Trạch vẫn là chậm rì rì bước ra khỏi sau lưng của ông, xê dịch về phía Kỉ Tình.
Nhưng hắn chỉ mới bước được ba bước, tựa hồ là mất kiên nhẫn, Kỉ Tình đã nhíu mi phất tay. Một luồng linh lực liền lập tức bao lấy hắn, trong nháy mắt đem hắn kéo lên trên phi kiếm.
Biết sợ? Sao lúc phản bội y, hắn không nghĩ tới cái ngày này đi?
Người đã tới tay, mục đích cũng đạt thành, Kỉ Tình liền không tiếp tục nán lại đây nữa, ngay cả một câu lịch sự đều chả thèm nói. Liền đã điều khiển phi kiếm rời đi.
Thái độ này của y, khiến cho không ít tiểu tăng vừa nhập tông cảm thấy tức tối, lập tức liền chắp tay, hướng Không Trần Thánh tăng thỉnh giáo :"Trụ trì, chẳng lẽ lại để ma nhân đó mang người đi thật sao?"
Đứng trước ánh mắt không phục của bọn họ, Không Trần Thánh tăng liền thấp giọng niệm một câu phật hiệu, không nhanh không chậm giải thích.
"Là người quân tử, thì phải co được giãn được. Các ngươi đã quên mất nhạc phổ Nhẫn\-nhục của Bồ Tát Di Lặc rồi sao?"
"Thế gian có người báng ta, nhục ta, khinh ta, cười ta, lấn ta, tiện ta, thì phải làm thế nào xử phạt hắn?”
Đám tăng nhân ngay lập tức liền đồng thanh đáp lại :“Ngươi lại nhẫn hắn, nhường hắn, tránh hắn, chịu hắn, từ hắn, kính hắn, không cần để ý tới hắn. Tiếp qua mấy năm, ngươi lại nhìn hắn"
Dứt lời, bọn họ liền giống như là bừng tỉnh đại ngộ, tràn đầy sùng bái nhìn Không Trần Thánh tăng.
Không hỗ là đệ nhất Thánh tăng của thiên hạ a, phật pháp cũng đều đã nghiên cứu đến mức độ cao thâm như vậy. Chả trách bọn họ không hiểu được.
Xem ra, là do phật tâm của bọn họ vẫn còn quá yếu kém, chưa đủ kiên định, cần phải rèn luyện nhiều hơn.
Thế nhưng, bọn họ nào biết, Thánh tăng của bọn họ chỉ thuần túy là đang nhận túng mà thôi!
\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-
Lúc này, Cố Thừa Trạch đã bị trói lại, ném đến bên cạnh Lục Dạ. Nhìn nửa bên mặt sưng to, một ngón tay cũng không nhúc nhích nổi của hắn ta. Hắn liền không khỏi nuốt xuống một ngụm khí lạnh, yếu ớt nhìn Kỉ Tình.
"Sư tôn, biệt lai vô dạng..."
So với 4000 năm trước, bộ dạng của Cố Thừa Trạch cũng không có gì thay đổi quá nhiều.
Ân, vẫn đẹp trai như vậy. \- Đây chính là đánh giá đầu tiên của Kỉ Tình.
"Bổn tọa nghe nói, Ngọc công tử những năm này xác thực là diễm phúc không cạn, ngày ngày đều trái ôm phải ấp, ngập trong phấn son..." Lãnh đạm dời tầm mắt khỏi gương mặt mang tính sát thương cao kia, Kỉ Tình chỉ vân đạm phong khinh đạo.
Sắc mặt biến đổi, Cố Thừa Trạch ngay lập tức liền giải thích :"Sư tôn, ngài nghe ta nói, mọi chuyện không phải như ngài nghĩ đâu. Những năm này, ta vẫn luôn giữ mình trong sạch, không hề làm ra chuyện gì bất chính cả..."
"Chậc, lừa quỷ sao?" Lúc này, đứng ở đằng xa, Hoa Tiểu Bạch liền thấp giọng mắng mỏ. Chỉ là, tu vi của những người ở đây đều rất cao, lời nàng nói làm sao có thể thoát khỏi tai của bọn họ được chứ?
"Mỹ nhân trong lòng mà vẫn bình chân như vại, cho rằng chính mình là Liễu Hạ Huệ chắc?"
Không có thời gian phẫn nộ chú ý kẻ đầu sỏ này. Cố Thừa Trạch đã vội vàng nâng mắt quan sát Kỉ Tình. Không ngoài dự liệu liền nhìn thấy gương mặt tối sầm xuống của y.
"Ngọc công tử đúng là nói dối quen miệng. Cho rằng bổn tọa là đứa con nít ba tuổi sao?" Đừng nói với y, khoảng thời gian 4000 năm nay, hắn chỉ cùng bọn họ đắp chăn bông nói chuyện phiếm.
Cố Thừa Trạch :........................
Thời buổi bây giờ, nói thật cũng chẳng có người tin.
\*\*Hổm rày \( cho tới T2 tuần sau \) ta sẽ không được rảnh cho lắm. Chương truyện cũng sẽ đăng hơi trễ lại, mong mọi người thông cảm nhé!
Truyện khác cùng thể loại
171 chương
517 chương
104 chương
124 chương