Mã Phu
Chương 21
Mã Phu đặt cược. Nhưng y thật không ngờ y thất bại nhanh như thế, thảm như thế!
Hôm đó là đại niên ba mươi. Bầu trời bay đầy tuyết trắng, nơi nơi đều là màu trắng, trên mặt đất tuyết đọng ba tấc. Đến buổi tối, trên đường cái kinh thành đã không còn bao nhiêu người, tất cả mọi người đều về nhà ăn đêm giao thừa. Chỉ có một ít đứa nhỏ nghịch ngợm đang chơi pháo bông.
Tuy rằng đây không phải lần đầu tiên Mã Phu đón lễ mừng năm mới với Tiểu Tứ Tử, nhưng không lo ăn lo mặc tiếng cười cùng tiếng hoan hô chúc phúc quang minh chính đại vang lên bốn phía trong bữa cơm tối như vậy là lần đầu tiên. Có tiền và địa vị thật không giống a.
Nhìn ra được tâm tình Lục Phụng Thiên rất tốt, lúc ăn cơm không ngừng gắp thức ăn rót rượu cho y, sắc mặt không còn lạnh lùng như xưa, ngay cả lúc nói chuyện với hạ nhân cũng ôn tồn hòa khí. Đến ngay cả Lưu Thẩm luôn không dính đến rượu cũng uống một chén, vẻ mặt vui sướng.
Để cho hạ nhân cũng xuống ăn cơm tất niên, lục, mã hai người ngồi trên ghế ở trong phòng nói chuyện phiếm, Lưu Thẩm cũng giữ lại.
Mã Phu nâng cái bụng ăn đến no, nhìn thức ăn sang trọng trên bàn, nhớ tới năm đó cùng Tiểu Tứ Tử đi phòng bếp trộm đồ ăn tất niên, hai người vừa ăn vừa lấy, hi hi ha ha chạy về tiểu viện. Nghĩ đến lại nở nụ cười.
“Cười cái gì? Cười ngốc như thế!” Phụng Thiên đã có chút say ngồi gặm tuyết lê mà chỉ người phú quý mới có thể mua được, cười nhạo y.
“Ta nghĩ năm đó có một con sói con, có ngày đói đến mức gào khóc, ngậm lấy cánh tay người không chịu thả.”
“Ta nghĩ con sói kia chắc chắn muốn ăn thịt, ngươi lại cố ý bón cho nó cỏ. Nó không cắn ngươi mới là lạ! Ha ha!” Tiểu tử ném một nửa quả lê về phía Mã Phu. Hiển nhiên hiểu được Mã Phu nói đến chuyện gì.
Mã Phu giơ tay lên, nhận được. Cười tủm tỉm há mồm cắn.
“Xuy, cái miệng móm kia của ngươi lúc cắn thật đúng là không phải khó coi binh thường, giống như một lão thái bà!” Nói xong, lại cầm lấy một quả lê trên bàn.
“Gì, bây giờ lại bắt đầu chê ta xấu. Trách không được buổi tối ngươi lại không thắp đèn! Hóa ra là sợ ta dọa ngươi!” Cố ý vươn cằm làm người vượn.
“Gì, hóa ra là ngươi thích đốt đèn buổi tối a, sớm biết ngươi thích như thế, ta sẽ không lo lắng sợ ngươi ngượng ngùng.” Nam nhân học cái vẻ mặt lúc kia của Mã Phu, cười vô cùng khoái trá.
“Khụ! Tiểu thiếu gia, tuy rằng bọn hạ nhân không ở đây, cũng thỉnh ngài chú ý lời nói và việc làm. Hiện tại ngài không như ngày xưa, thỉnh chớ quên thân phận của ngài.” Lưu Thẩm nghe không được nhìn cũng chẳng xong, lên tiếng khuyên can.
Lục Phụng Thiên liếc Lưu Thẩm một cái, “Đây là trong nhà.”
Mã Phu cười thầm trong lòng, tám phần là tiểu tử này đã say.
Lưu Thẩm nhẫn nhịn, đứng lên, “Lão thân về phòng nghỉ trước. Tiểu thiếu gia cũng nên ngủ sớm một chút.” Nói xong, xoay người chậm rãi rời đi.
Hai ba miếng đã ăn xong quả lê trong tay, Mã Phu như không để ý nói: “Lưu Thẩm có tìm qua ta, nàng muốn ta rời khỏi ngươi.”
“Gì? Nàng nói với ngươi những gì?” Phụng Thiên nhìn về phía y.
“Đều là những chuyện ngươi hiểu được. Nàng lo lắng ta trở thành chướng ngại vật của ngươi.”
Nam nhân cười nhạo một chút, giống như ngại Lưu Thẩm xen vào việc của người khác.
“Vậy ngươi trả lời nàng thế nào?”
Mã Phu không trả lời vấn đề này, cầm ấm trà trên bàn rót cho mình một chén.
Phụng Thiên nhìn y.
“Tiểu Tứ Tử,…”
“Cái gì?
“Ta thật sự thích ngươi.”
Không nhìn Lục Phụng Thiên, Mã Phu cúi đầu nhìn trén trà bốc khói trong tay mình, tiếp tục nói:
“Lời này đã ở trong lòng ta thật lâu. Năm đó ta thấy kỳ quái sao mình lại dễ dàng tiếp nhận ngươi như vậy, sau đến lúc ngươi rời đi ta mới hiểu, đại khái bắt đầu từ lúc đó trong lòng ta đã có ngươi. Lưu Thẩm nói cho ta chuyện này, ta đều hiểu được. Ta cũng không muốn làm một thỏ nhị gia bẩn thỉu, nhưng nếu là ngươi,… Ta chấp nhận! Chỉ cần ngươi không chê ta vừa già vừa xấu lại không có gì, Mã Phu ta sẽ liều mình cả đời với ngươi! Ta sẽ không trở thành chướng ngại vật của ngươi, nếu ngươi lo lắng ta ở đây làm hỏng việc, ta có thể tới biên cương trước chờ ngươi. Ba năm ta còn đợi được, cũng không để ý một năm hai năm này.”
Mã Phu ngẩng đầu, phát hiện ánh mắt của nam nhân đang nhìn xa xăm.
“Tiểu Tứ Tử?”
“A, ngươi muốn đi biên cương? Ừ…, như vậy cũng tốt. Đây có lẽ là một chủ ý không tồi…” Phụng Thiên giống như trầm tư, suy nghĩ trong chốc lát sau, vỗ đùi, nhìn về phía Mã Phu, “Được! Cứ như thế đi! Ngươi đi biên cương trước. Qua tất niên này, ta sẽ cho người đưa ngươi đi. Ngươi ở đó dàn xếp xong xuôi, ta sẽ dành thời gian đến thăm ngươi.”
“… Ngươi đáp ứng nhanh như vậy, không phải ngươi đã sớm hy vọng ta rời đi?” Mã Phu liếc mắt nhìn hắn.
“Ngươi nghĩ rằng ta nguyện ý? Ngươi không biết buổi tối phải nằm chăn của ngươi ta mới có thể ngủ say! Sau này ta còn muốn thao ngươi, ta còn phải cưỡi ngựa vượt qua một lộ trình dài nửa tháng! Hơn nữa rõ ràng là ngươi tự mình nói ra!” Nam nhân trừng mắt không thừa nhận.
“Sao ta có cảm giác mình giống như một tiểu nương tử xấu xa của ngươi…” Mã Phu nhỏ giọng lẩm bẩm.
Phụng Thiên nghe được, cao ngạo ngẩng đầu phun lại một câu: “Cho ngươi làm tiểu nương tử của ta là còn để mắt ngươi!”
Mã Phu dùng tay nắm thức ăn trên bàn ném qua! Nhưng tiểu tử này nói như vậy, ngược lại làm cho y an tâm. Nếu hắn giả mù sa mưa an ủi y hoặc làm cái gì, y thật phải hoài nghi có phải tiểu tử kia muốn mượn cơ hội này vứt bỏ y không.
Thấy thời gian không còn sớm, Phụng Thiên đi tới vỗ vỗ bả vai Mã Phu ý bảo y nên trở về phòng ngủ.
“Đêm nay chính là đêm ba mươi a, ngươi không thể cho ta yên ổn ngủ một đêm sao?” Không tình nguyện đứng lên, chầm chậm đi theo sau người cao hơn y nửa cái đầu.
“Có ngày nào ta không cho ngươi ngủ ngon đâu? Ta thấy mỗi lần ngươi đều ngủ rất say.”
“Đó là tại ngươi làm ta mệt…”
“Gia, lão phu nhân nói muốn mời ngài qua nói chuyện.” Nha hoàn bên người Lưu Thẩm ngăn lại đường đi của hai người, bẩm báo với Lục Phụng Thiên.
“Muộn như vậy, nàng mời ta qua có chuyện gì?” Phụng Thiên nhíu mày.
“Lão phu nhân không nói, chỉ nói nhất định phải mời ngài qua.” Nha hoàn cúi đầu.
“Ta thấy ngươi vẫn là đi xem sao, đại khái là muốn nói chuyện của ta. Nàng muốn nói, ngươi liền nói cho nàng tin tức ta muốn rời đi. Miễn cho ta mỗi lần thấy nàng, đều cảm thấy lạnh sống lưng.” Mã Phu đẩy đẩy người phía trước, nhỏ giọng nói.
Phụng Thiên xoay người ngẫm lại, gật gật đầu, “Vậy được rồi, ngươi về trước đi. Ta đi một lát rồi về.”
Truyện khác cùng thể loại
29 chương
31 chương
12 chương
41 chương
71 chương
112 chương
17 chương