Mã Phu
Chương 16
Mã Phu hy vọng hắn sẽ nhìn về phía mình, phi thường hy vọng. Hắn cũng không biết mình là đang muốn chứng minh điều gì, chỉ là…
Lục Phụng Thiên nhìn về phía y, chỉ là thoáng qua. Sau đó, hắn lập tức xoay người nhìn về đạo âm thanh thứ hai.
Điếm tiểu nhị vội vàng tươi cười, khom lưng giữ lấy cánh cửa.
“Đừng nhìn, cánh cửa đã đóng lại rồi. Ta đã nói với ngươi, ngươi đêm nay nếu không cùng ta uống đến khuya thì đừng hòng về. Ngươi tự lo liệu đi!” Đại hán đen mặt lại, tịch mịch tự rót rượu cho chính mình.
Mã Phu quay đầu lại, lắc đầu rồi cười rộ lên “Ngươi thành thật nói với ta, ngươi sao lại không vừa mắt Lục Phụng Thiên như vậy? Không phải là do bại trận dưới tay hắn chứ? Nhìn ngươi như vậy, thật giống như bị hắn cướp mất lão bà vậy.”
“Cái gì? Tại ngươi không biết tiểu tử kia đáng ghét như thế nào thôi. Rõ ràng là lúc nào cũng lạnh như băng, vừa nhìn đã biết là phường bạc tình bạc nghĩa, vậy mà lại có không ít nữ nhân thích hắn, ta…cái kia ta…”
Y dám thề, gương mặt đang đỏ ửng của Lý Thành Hưng tuyệt không phải là vì rượu, cũng không phải là vì nóng.
Nghe bạn tốt tâm sự suốt đêm, theo lời nói linh tinh y cũng đoán được nguyên nhân vì sao hắn lại ghét Lục Phụng Thiên đến như vậy. Nghe nói năm đó chinh chiến, cách chỗ đóng quân không xa có một thôn trang nhỏ có một tiểu cô nương rất mỹ lệ. Lúc đó, Lý công tử hay thẹn thùng thấy tiểu cô nương hay mang thức ăn tới thì liền nghĩ đối phương có ý tứ với mình, bất tri bất giác cũng rơi vào võng tình. Khi Lý công tử lấy hết tất cả dũng khí để thổ lộ thì phát hiện tiểu cô nương kia đã đi vào rừng theo tên họ Lục. Sau đó, hắn còn nghe thấy lời thổ lộ của nàng ta dành cho tên đó cùng lời cự tuyệt không chút lưu tình. Sau đó, tiểu cô nương khóc lóc chạy về, Lý công tử muốn an ủi nàng ta ngược lại lại bị người ta tạt nước. Mà màn này lại bị tên họ Lục xấu xa nhìn thấy, hắn còn cố tình trào phúng vài câu. Từ đó về sau, hai người cũng hình thành thâm cừu đại hận a.
Đem kẻ say bí tỉ Lý Thành Hưng về phủ Dương Oai đại tướng quân xong, y mới trở về tiểu viện của mình. Lúc ấy cũng đã hơn giờ tý một lúc.
“Chi nha” một tiếng đẩy ra cửa phòng. Trong phòng tối như mực.
“Canh hai cũng đã qua, ngươi trở về thật đúng là sớm a! Cùng tiểu tử kia làm gì?”
Mã Phu hoảng sợ.
“Tiểu Tứ Tử? Ngươi đã đến rồi sao không chịu đốt đèn?”
Y đụng đến hộp quẹt, bắt đầu đánh lửa.
“Ba!” Có người tát một cái, đem hộp quẹt trên tay y đánh bay đi.
“Ta đang hỏi ngươi, ngươi không nghe thấy sao?” Thanh âm vô cùng mãnh liệt.
“Ngươi hỏi gì? Ngươi cũng không phải không biết, ta với Thành Hưng chỉ là uống rượu mà thôi.” Mã Phu cũng tức giận, không quan tâm đến kẻ kia mà xoay người đi tìm cái hộp quẹt bị rơi trên mặt đất. Ta còn chưa có hỏi ngươi, ngươi hôm nay cùng Biện Thanh Nghi làm gì mà.
“Uống rượu? Thật sự chính là uống rượu? Chỉ sợ không có đơn giản như vậy. Uống rượu mà cần thời gian dài như vậy? Ngươi cùng hắn làm sao uống? Nằm trên giường uống? Hay là các ngươi căn bản không có uống rượu mà là cùng nhau làm gì khác?” Có người không khống chế được miệng mình.
Mã Phu nhíu mày “Phụng Thiên, ta nghĩ ngươi hôm nay nên quay về nghỉ ngơi sớm đi. Ngươi ngày mai không phải còn vào triều sao? Ta cũng muốn nghỉ ngơi. Thỉnh ngươi trở về.”
Y hạ lệnh trục khách. Y cảm thấy Lục Phụng Thiên hiện tại có gì đó không đúng.
Trong bóng đêm, một bàn tay to đặt lên thắt lưng y.
Mã Phu giật mình một cái. Thắt lưng là điểm yếu của y, bị người khác bính thì không thể chịu nổi. Tiểu Tứ Tử đối với nhược điểm của y là nhất thanh nhị sở, năm đó trên giường, hắn lúc nào cũng tao lộng thắt lưng y khiến y mềm nhũn, chẳng thể nào chống cự được.
“Lục Phụng Thiên Lục Tướng quân!” Vội vàng lớn tiếng quát, y không muốn sự tình ấy lại phát sinh.
Một bàn tay khác đi đến, cầm lấy phân thân y, trong khi một tay còn lại đang ở bên sườn thắt lưng mà vuốt ve qua lại.
“… Ta còn nhớ rõ. . . thắt lưng của ngươi đặc biệt nhuyễn, ta có thể đem chân của ngươi đặt song song đầu, cho cái thứ trung gian giữa hai đùi ngươi lộ trước mắt ta, tùy ý ta trêu ghẹo.” Từ trong sâu kín, thanh âm của nam nhân lộ ra vẻ không xong.
“Tiểu Tứ Tử, buông tay! Cái gì nên nói, cái gì không nên nói, ngươi hẳn là rõ ràng hơn ta!” Y có điểm nóng nảy, tiểu tử này rốt cuộc muốn làm gì? Ghen cũng không phải giống như vậy, thật giống một tiểu hài tử mà.
Y nhanh bắt lấy tay Lục Phụng Thiên. Thế nhưng, không những không bắt được mà còn khiến tay hắn luồng vào bên dưới vạt áo.
Bàn tay cứng rắn liền từ thắt lưng di chuyển lên trên, chạm đến hai thứ nhô cao trên bờ ngực bằng phẳng của y.
“Ta còn nhớ rõ hai núm vú của ngươi rất đặc biệt, bị cắn thì không chịu nổi. Mỗi lần nhất cắn, ngươi đều run rẩy rên rỉ trong cổ họng, nếu dùng răng nanh mạnh mẽ ma sát, người sẽ khóc thành tiếng ngay.”
“Câm miệng! Nói bừa gì chứ? Không cần hồ nháo! Mau lấy tay ra đi!” Mã Phu thở dốc, *** không biết tự lúc nào lại bị khơi dậy.
Thân thể hậu phương bị người áp sát, hai đóa thù du trước ngực bị người chậm rãi bóp véo. Nam nhân bên tai y nhẹ giọng:
“… ngươi để họ Lý thống ngươi nơi đó?”
“Thối lắm!”
Nam nhân nhẹ giọng cười, ngón tay mạnh mẽ dùng sức.
“Đau… ! Mau thả ra!”
Lục Phụng Thiên chẳng những không buông y ra, ngược lại còn cởi đai lưng y, mạnh mẽ chen chân vào giữa hai chân y, nâng đùi để vào tầm mắt hắn.
“Hơn ba năm nha, thời gian thật dài, thời điểm còn ở quân doanh, ta lúc nào cũng mơ thấy ngươi, mơ thấy ngươi bị ta thao đến lăn qua lộn lại, đến lúc tỉnh dậy thì nơi đó lại cứng rắn đến kì cục. Khi đó ta đã nghĩ a, nếu ngươi có ở bên, ta liền như thế… dùng sức mạnh mẽ đi vào ngươi.”
“A… !”
“Rồi ngươi sẽ kêu lên như thế này.” Nam nhân cười u ám, ngón tay cắm ở nơi đó có điểm muốn đi sâu hơn nữa.
“Ngươi, ngươi…Tiểu Tứ Tử, đừng như vậy…” Ba năm không có hưởng qua cá nước thân mật, ba năm buồn tẻ trong lao ngục làm cho thân thể Mã Phu không thể chịu nổi dù chỉ là một chút khiêu khích. Trái tim đập nhanh đến mức muốn nhảy khỏi ***g ngực. Địa phương bị người nọ đụng chạm có cảm giác giống như bị thoa ớt lên, có điểm đau còn có một chút nhột nhạt. Đau, y có thể chịu được, chính là sự nhột nhạt kia mới chính là chết người.
“Ngươi nơi này không phải là đang nhột chứ?” Hắn rút ngón tay ra, chạm vào dầu cải của ngọn đèn rồi một lần nữa đi vào. Lần này, động tác của hắn rất thuận lợi, ngón tay kia lại ở địa phương vừa nóng vừa nhột ấy tao đến tao đi. Này nhất lộng khiến cho Mã Phu trở nên mềm nhũn, cánh tay để chống đẩy cũng không còn chút khí lực nào.
“Hô. . . Ha… Tiểu… Tứ tử…” Ngay cả việc kêu tên hắn cũng ám đi.
“Có phải ta không ở bên ngươi vài năm, ngươi liền đi tìm nam nhân khác gãi ngứa cho? Ba năm nay ngươi tìm bao nhiêu người? Buổi tối không có nam nhân ngươi ngủ được sao? Mới làm sơ một chút đã kêu đau đớn, thắt lưng cũng tự động uốn éo a.” Càng nói càng hạ lưu, hành động của nam nhân cùng ngày càng quá quắc.
“Tiểu Tứ Tử!” Mã Phu chịu không nổi nên kêu lên “Ngươi nói bậy cái gì đó?”
“Nói bậy? Hừ, … mấy đêm nay ngươi ắt đã nhịn lâu rồi? Người đừng tưởng lúc ta ngủ say thì không biết ngươi trộm nhìn ta. Ta đang đợi, ta đợi ngươi không nhịn nổi nữa mà nói ta thao ngươi…không nghĩ tới ngươi thế nhưng lại đi tìm người khác. Được rồi, ta đêm nay sẽ khiến ngươi vừa lòng đẹp ý, không cần ngươi cầu, ta cũng đưa ngươi lên trời, cam đoan không cho ngươi thất vọng mà đi tìm nam nhân khác.”
“Ngươi này… tiểu tử vô liêm sỉ! Ta còn không có hỏi ngươi…”
Căn bản không để cho Mã Phu có cơ hội lên tiếng, hắn dùng thân mình gây sức ép cho người kia, làm cho y ngã xuống giường. Hai tay nhàn hạ, mặc kệ y che chắn cách nào thì quần áo y cũng bị một khắc lột phăng đi. Thế nhưng, quần áo hắn càng bị cởi nhanh hơn.
Đặt mình trên cơ thể trần truồng, hai tay nơi nơi loạn kháp, một bên kháp, một bên mắng ”Thân mình như thế, gầy đến độ không có một miếng thịt! Thực không hiểu được ta tại sao lại muốn ôm ngươi, ngươi rốt cuộc đã bỏ bùa gì để ếm ta, khiến ta đến tận lúc này vẫn còn muốn ngươi?”
“Tiểu Tứ Tử! Đủ rồi! Đừng kháp nữa! Xú tiểu tử, ngươi không đau nhưng ta đau. Ngươi muốn thượng liền thượng đi, đừng gây sức ép cho người khác.” Mã Phu khàn khàn cổ họng cùng thở dốc. Y cảm thấy Lục Phụng Thiên không đơn giản là đang ghen, còn điểm gì đó nữa mà y nhất thời không nhìn ra.
Bàn tay to của nam nhân cường tráng nhanh chạm đến khố hạ của Mã Phu, trước tiên nhéo nhéo lấy phần thịt non, sau đó cầm lấy phân thân đã có chút cương lên vì bị đùa giỡn mà vuốt ve. Kỹ xảo thuần thục như vậy thật bất đồng với ba năm trước đây, rất nhanh đã có thể khiến y chỉ có thể nằm đó mà thở dốc.
“Điểm nhẹ… Điểm nhẹ… đừng. . . như vậy… nặng, ta. . . đau…”
“Hảo, chỉ cần ngươi khen ta một chút, ta sẽ nhẹ tay lại.” Nam tử đồng dạng bắt đầu động tình loạn hôn trên mặt Mã Phu, từng chút, từng chút dời xuống dưới “Ta thích nghe ngươi kêu… tiếng ngươi kêu khiến ta thật hưng phấn… nhà này đã được ngăn cách, ngươi có thể thoải mái rên rĩ… Không ai nghe thấy đâu.”
Trong lúc đó, Mã Phu cảm thấy cổ mình giống như bị người liếm, kia kích thích tê dại khiến y thoải mái hô to. Y thích Tiểu Tứ Tử liếm mình.
“Hương vị của ngươi… hảo nùng…” Nam nhân tại khố hạ y lầm bầm. Ngón tay giống như lại dính dầu cải, chúi vào kia hoa cúc chật chội.
“Đối không. . . ta hôm nay. . . vẫn chưa.. tắm rửa…” Mặt Mã Phu đỏ bừng.
“Vù vù!” Nam nhân cười to “Trách không được mà! Ngươi này người chăn ngựa *** đãng!” Hai tay hắn nhanh nắm lấy hai cánh mông y.
Cùng với tiếng kêu đau đớn của Mã Phu, nam nhân đem thứ to dài chen vào động thịt đã được dầu cải bôi trơn.
Đại khái Hộ quốc tướng quân ngày thường cũng không có chơi đùa như vậy đồng dạng lợi hại. Bảo hắn tạm dừng, sao có thể? Hắn bật người, bắt thắt lưng cuồng mãnh tiến về trước.
“A a ──! Ngươi mụ nội nó muốn giết ta a ──!”
Nam nhân mặc kệ y la hét, chỉ lo thỏa mãn dục vọng của mình.
Lúc bắt đầu, Mã Phu bị hắn thống đến kêu lên đau đớn, dần dần, tiếng kêu cũng thay đổi dần…
“Ô… Tiểu Tứ Tử. . . hảo đệ đệ, đừng! Đừng ──! A! Điểm nhẹ… Điểm nhẹ… A a! Nơi đó… không cần thống… A ──! Ta muốn chết…! Ta muốn bị ngươi thống chết rồi… ! Ngươi này. . . Con sói chết tiệt! Ngươi, du côn cắc ké… !”
“Thao! . . . Ngươi mắng ai mặc ngươi! … Ta cho ngươi mắng!”
“A a! Không ──! Đau! Đau! Đau quá! Ô ô… Tiểu Tứ Tử, hảo đệ đệ… A ngô, không, … Hảo ca ca, người tốt của ta… tha ta… ! A… sắp chết…sắp chết rồi!”
“Chết đi chết đi! Cho ngươi thăng thiên! Cho ngươi khóc chết! Nói! Cho ngươi không thoải mái! Kêu a! Kêu ta ca ca! Bảo ta Lục đại gia!”
“… Phục. . . Cái đầu của ngươi! A ──! Ô ô…”
Lục Phụng Thiên điên cuồng cử động. Hắn đã muốn rất lâu không có sảng khoái, phóng đãng như vậy. Vì địa vị, vì thanh danh, vì cởi bỏ bóng đen tư sinh tử, hắn vẫn luôn duy trì bề ngoài thượng lưu, cao nhã, lạnh lùng, ngay cả khi tìm nữ nhân lên giường phát tiết cũng chỉ câm miệng, không có phát ra âm thanh nào. Mà từ khi đính hôn với Biện Thanh Nghi, ngay cả Câu Lan Viện hắn cũng không có đi, ngày thường gặp Biện Thanh Nghi cùng lắm chỉ dừng lại ở việc hôn đôi môi nhỏ của nàng, ôm ấp vòng eo mà thôi. Cho dù Biện Thanh Nghi hiện tại đã muốn nằm dưới thân hắn, nàng nhất định cũng tuyệt đối không giống như Mã Phu liều lĩnh, *** đãng như vậy, cho hắn phi thường khoái cảm. Mà hắn cũng không thể ở vừa phát vào mông Biện Thanh Nghi, vừa bắt nàng gọi hắn là Lục đại gia được. Đây, là sự phóng đãng mà chỉ y mới có thể mang lại cho hắn.
Hắn biết, hắn biết mình không nên bính y. Quả nhiên giống như suy nghĩ của hắn, một khi đã dính vào liền không thể dứt ra. Thân hình cứng ngắc không hề mềm mại thế nhưng lại có thể khiến hắn không thể tìm thấy lối thoát.
Truyện khác cùng thể loại
20 chương
53 chương
11 chương
14 chương