Ma phu qua đường
Chương 23
Cánh tay vươn ra của Tử Tuyết nhất thời cứng lại, là ai mà thiếu lễ phép vậy nhỉ?
Nàng ngẩng đầu, vừa định ân cần hỏi mẹ người ta, nhưng cũng chỉ hé miệng chưa phát ra âm thanh. Người này bộ dáng cũng…cũng quá đặc biệt đi? Là nam hay nữ vậy? Bất quá xem tư thế như vậy hẳn là nam rồi?
Đối phương tựa như cũng chú ý tới Tử Tuyết, liền đứng lại. Chân hơi thu lại. Nhân lúc này, Tử Tuyết mới nhặt được khuyên tại đứng dậy.
“Tại sao lại có 1 tiểu yêu?” phía sau nam tử còn có 1 cực diễm nữ tử. Tử Tuyết thừa nhận mâu đơn yêu đã rất đẹp, cùng với xà yêu cùng hồ yêu kia cũng đều là cực diễm. Chỉ tiếc nếu cùng đứng với nữ nhân này so sánh thì cũng đều là thua kém 1 khoảng cách lớn.
“Các ngươi vì sao đến đây?” nàng không chịu yếu thế, “thật không có lễ phép lại dẫm nát hoa tai trân châu của ta.” Nói xong, cầm lấy hoa tai, “bây giờ làm sao bồi thương?”
“Cô nương muốn bồi thường thế nào?” âm thanh của nam tử cất lên, “tại hạ nguyện ý đền bồi cho cô nương”.
“Ca…” nữ nhân xinh đẹp kia bất mãn, “không nên cùng với 1 nha đầu nhiều lời vô nghĩa. Ngươi xem, xiêm y của nàng không nghiêm chỉnh”.
“Xiêm y không nghiêm chỉnh thì làm sao? Tử Tuyết cũng không kém phần bất mãn, “xiêm y của ta không nghiêm chỉnh cũng không gây trở ngại cho ngươi nha, hơn nữa ta đây không quang cũng không lộ, có cái gì không được?” Nói xong lại bắt đầu lầm bầm.
“Mồm miệng thật sự lợi hại nữa.” nữ tử nâng tay lên, “xem ta giáo huấn ngươi thế nào…” Trên tay nàng bắt đầu nổi lên lục quang.
“Linh nhi, không được vô lễ.” Nam nhân mở miệng, vung tay lên, ánh lục quang trên tay nàng kia biến mất.
Hừ, nữ tử bất mãn dẫm chân 1 cái…
“Coi như hết”. Tử Tuyết hào phóng khoát tay, không muốn tiếp tục cùng mấy người này dây dưa. Nàng còn muốn tìm hiểu sư tử của mình, “ta không muốn tính toán”. Nói xong liền đi.
Tư Lãng muốn ngăn nàng lại, nhưng lại bị Linh Nhi kéo cánh tay, “được rồi ca ca, chúng ta còn phải đi gặp Mạch Hàn, đi…”
Tư Lãng quay đầu nhìn thoáng bóng dáng xa kia, khóe miệng nghéo một, sau đó để cho muội muội kéo hăn đi.
“Cô nương…” Lúc này Cúc Tâm cũng thở hổn hển chạy tới, “Cuối cùng cũng tìm được người.”
“Cúc Tâm, ngươi tới thật tốt quá.” Tử Tuyết vừa thấy Cúc Tâm vẻ mặt liền vui sướng, nàng vừa rồi còn không biết làm sao để trở về, “chúng ta trở về đi”.
“những người đó…” Cúc Tâm nhìn những bóng dáng kia, vẻ mặt nghi hoặc.
“Đừng động tới bọn họ, hai cái bệnh thần kinh”. Tử Tuyết liếc cái xem thường, sau đó quay đầu bước đi.
Cúc Tâm bĩu môi, Tây vực Ma quân khi nào trở thành bệnh thần kinh?
Tư Lãng vừa bước qua góc rẽ liền hung hăng hắt xì một, ai đang nói hắn đây?
Tử Tuyết cảm thấy Cúc Tâm tới thật đúng lúc, nếu không chính nàng cũng sẽ không biết đến nơi nào nữa.
“Đúng rồi, Cúc Tâm, kia là chỗ nào?” Tử Tuyết nhìn mặt hồ hỗn độn dập dềnh, sóng nước bồng bềnh, chỉ vào đáy nước, nơi đó lại hiện ta một đạo bạch quang yếu ớt.
“Đây là Nhược hồ a”. Cúc Tâm nhìn Tử Tuyết kỳ quái, hồ này có gì để nhìn lâu như vậy? “cô nương lần trước đã thấy qua rồi mà.”
“Ta biết”. Tử Tuyết đứng lại, “Ta nói là có phải đáy hồ có cái gì đúng không?”
“Không có nha!” Cúc Tâm vẻ mặt không nghĩ. “Ta thấy đâu có cái gì”.
“Không thấy gì?” Tử Tuyết buồn bực nhìn Cúc Tâm, không giống như là đang nói dối, vì thế nhìn lại cẩn thận, lập tức xoa xoa mắt cười cười, “ha ha, có thể là ta hoa mắt rồi!” Sau đó xoay người rời đi.
Nga! Cúc Tâm nhanh chóng đuổi theo.
Bạch quang dưới đáy hồ chợt lóe qua, sau đó liền biến mất.
Truyện khác cùng thể loại
198 chương
7 chương
30 chương
130 chương
31 chương