Ma phu qua đường
Chương 16
“Tại sao ngươi lại ngồi bên giường ta ?” Tử Tuyết vuốt cái trán kêu to, tên kia sao lại ngồi nhìn mình ngủ ?
“ Ngươi uống vạn hoa quỳnh tương cũng có thể say, lại còn không biết xấu hổ mà nói ?” Phong Mạch Hàn cũng vuốt vuốt cái trán hồng hồng, nữ nhân này đầu đúng thật là cứng rắn, “ Ta tốt bụng ôm ngươi trở về ngủ, vậy mà ngươi lại chảy nước miếng ướt hết giường của ta.
Sao ? tình huống có vẻ có chút phức tạp ?
Phong Mạch Hàn vẻ mặt ủy khuất nói “ Hiện tại bổn hoàng nhìn thấy ngươi dường như đang gặp ác mộng, mới hảo tâm kêu ngươi một chút, ngươi lại khen ngược, làm cho ta đụng phải một cái mao nhãn kim tinh….Ai, người tốt thật khó làm nha….”
“ Ngươi nói, vừa rồi là ta đang nằm mơ?”
“ Đúng vậy, cũng không biết ngươi đang kêu cái gì.” Phong Mạch Hàn trừng nàng liếc một cái.
“ Việc kia…ta mơ thấy một người.” Tử Tuyết không biết có nên nói với hắn hay không.
“ Ai ?”
“ Người kia, là…lão ma hoàng.” Thanh âm Tử Tuyết có chút nhỏ xuống.
“ Cái gì ?” Ánh mắt Phong Mạch Hàn có điểm trừng lên.
“ Chính là cha ngươi.” Tử Tuyết cũng trừng mắt, cũng không phải ta muốn nằm mơ thấy hắn, là chính hắn tự tìm đến trong mộng của ta.
“ Hắn nói với ngươi cái gì ?” Phong Mạch hàn nhíu mày, ngữ điệu có chút hiếu kì.
Tử Tuyết lắc đầu, nàng cũng không muốn nói cho hắn biết những gì mình nghe được, bản thân nàng phải ở bên bảo vệ hắn ? Ma pháp của hắn không biết lợi hại bao nhiêu nha, chính nàng vì sao phải bảo vệ hắn ? thật đáng chê cười, còn có đến bây giờ bản thân nàng cũng còn không biết người kia là cái dạng gì a ?
Nghĩ đến đây, ánh mắt Tử Tuyết nhìn về phía Phong Mạch Hàn, nhếch miệng cười.
Phong Mạch Hàn cảm thấy run run, nữ nhân này làm sao có thể cười đến ngu ngốc như vậy ?
“ Hỏi ngươi một chút vấn đề được không ?”
“ Hỏi di, nhưng khó có thể bắt ta nhất định phải trả lời.”
Sặc, Tử Tuyết khinh bỉ, nhưng mà cũng không có biện pháp, nghĩ nghĩ, “ Ngươi là ai a ? không, không ý của ta là, ngươi, bản thể …là cái gì a ?”
“ Bản thể ?” Khóe miệng Phong Mạch hàn câu lên.
“ Đúng vậy.” Nàng gật đầu, nàng đến đây lâu như vậy, cũng không biết người mà mình gả đi là cái gì đâu đâu, nếu tin này truyền đi thật sự dọa người nha.
“ Cha ngươi không nói cho ngươi?” Phong Mạch Hàn xoay người ngồi lên trên ghế, nhìn nàng cười như không cười nhìn nàng.
“ A ?” Tử Tuyết cau mày, hỏi như vậy khác nào không đánh đã khai ? nói như vậy khác nào nói với hắn nàng không phải là người ở nơi này sao ? Lập tức ngượng ngùng cười , “ tùy tiện hỏi một chút thôi mà.”
Nháy mắt, Phong Mạch Hàn đi tới trước mặt Tử Tuyết, gắt gao nhìn chằm chằm vào ánh mắt của nàng.
Tử Tuyết hoảng sợ, lúc này mới chợt nhớ tới, ánh mắt sẽ tiết lộ bí mật, nhưng vừa rồi đã nhìn nhau lâu như vậy. Làm sao bây giờ ?
“ Xem ra Nhân tộc cần phải chỉnh đốn lại một chút…” môi hắn phun ra lời nói một cách nhẹ nhàng, nhưng cũng đủ nhấn chìm người khác vào đáy biển.
“ Nhân tộc ?”Tử Tuyết thầm kêu không tốt, chính nàng có hay không làm phiền tới nhân tộc ? việc kia thật sự là không được rồi.
“ Không phải sao ?” vẻ mặt Phong Mạch Hàn trêu chọc.
Xong rôi ! Tử Tuyết thầm cầu nguyện trong lòng, thực xin lỗi, ta cũng không phải cố ý đâu…
“ Việc kia, ha ha ma hoàng đại nhân à” Tử Tuyết khó khăn nuốt một ngụm nước miếng, “ có thể xem như lời của ta vừa rồi chưa hỏi được không ?”
“ Tộc viên nhân tộc ngay cả kiến thức tối thiểu cũng không biết, như vậy….”
“ Không đúng, không đúng.” Tử Tuyết cười cười lấy lòng, “ là vấn đề của ta a, không liên quan đến chuyện của nhân tộc….”
“ Vấn đề của ngươi ?” Khóe miệng Phong Mạch Hàn nhếch lên nhìn thật đáng đánh đòn, cười cười , “ Ngươi có vấn đề gì ?”
“ Vấn đề của ta chính là ta cái gì cũng chưa học, cái gì cũng không biết….” Tử Tuyết đành phải hạ thấp chính mình., “ cha ta bọn họ đều đã dạy ta, chẳng qua, ta không học tốt mà không nhớ kỹ thôi…”
Tử Tuyết thực sự không biết Phong Mạch Hàn rốt cục là nghĩ như thế nào, nghe xong lời của nàng, hắn cũng không truy cứu, cũng không nói là sẽ không truy cứu, nhưng mà như vậy …cũng không giải quyết được gì ?
Mặc kệ nó, chỉ cần không có việc gì là tốt rồi. Tử Tuyết thở phào nhẹ nhõm.
Truyện khác cùng thể loại
198 chương
7 chương
30 chương
130 chương
31 chương