Ma phu qua đường
Chương 13
Cuối cùng cũng vào tẩm cung.
Tử Tuyết ngồi trên giường, nhìn nha hoàn đem những khay châu báu đặt trên bàn rồi sau đó lui xuống. Tử Tuyết vốn giữ Cúc Tâm làm bạn bên mình, dù sao cũng là quen thuộc, đáng tiếc nha đầu kia lại nói mình không đủ tư cách ở lại Lăng Vân cung trừ khi Ma hoàng lên tiếng.
Mọi hành động của Cúc Tâm đều phải từ ma hoàng sai khiến.
Nhìn cửa đóng lại, Tử Tuyết nhàm chán chuyển giật đôi mắt to đen của mình, xác nhận nhóm nha hoàn đều đã rời khỏi, lúc này mới vội vàng cởi ma túi bên lưng, sau đó nhìn đống châu báu trên bàn vẫy tay. Đống châu báu cách đó không xa, giống như bị vật gì hấp dẫn liền lảo đảo bay lại, sau đó toàn bộ chui vào trong cái túi.
Tử Tuyết cười lớn, pháp lực của chính mình thật có tiến bộ…
Lại nhìn xung quanh, bỗng nhiên phát hiện trên bàn có hai chén rượu cũng bằng vàng, vì thế vội vàng xông đến.
“ vật này không phải cũng bằng vàng chứ?” Tử Tuyết không ngăn được tim đập kích động, liền đem chiếc ly đưa tới răng nanh, cắn cắn, ha ha…thật sự là vàng….
Chờ Tử Tuyết đem tất cả những gì có thể lấy được đều cất vào chiếc túi, vốn là muốn chạy trốn, đáng tiếc ngoài cửa lại truyền đến âm thanh của một nha đầu : “Nương nương, bữa tối đã chuẩn bị tốt, ma hoàng mời người qua dùng bữa.”
“Nga, ta đã biết.” Tử Tuyết vội vàng cất giấu chiếc túi, sau đó mở cửa đi nhanh ra ngoài.
Trước cửa là hai đại nương tử, đương nhiên tuổi tác của hai người này nàng thực tế không thể biết được.
“ làm phiền hai vị mỹ nữ tỷ tỷ.” Tử Tuyết tự biết lễ nhiều người sẽ không thể trách.
Hai nữ tử hơi kinh ngạc, nhưng nhanh chóng mỉm cười thi lễ, “ nương nương quá lời, chúng ta là do ma hoàng sai đến hầu hạ nương nương, không cần khách khí như vậy…”
Nàng cười cười, hầu hạ ta ? ta cũng không dám nhận lấy danh hiệu nương nương đâu? Vội vàng xua tay, “ ta cùng ma hoàng còn chưa chân chính thành thân, cho nên không cần kêu nương nương, không được tự nhiên, ha ha, các ngươi cứ kêu ta là Tử Tuyết là tốt rồi.”
“ Việc này…” hai người nhìn nhau chần chừ, sau đó ăn ý gật đầu, “ cô nương mời.”
Cô nương ? Tử Tuyết bĩu môi một cái, cô nương thì cô nương, dù sao so với nương nương cũng dễ nghe, vì thế cũng không nói gì nữa.
Nếu không có người dẫn đường, Tử Tuyết cảm thấy chính mình dù có đi cả đời cũng nhất định không thể tìm ra cái nơi gọi là đại sảnh dùng cơm. Đi lui đi tới rốt cục cũng đến.
Tử Tuyết nhìn quan, nơi này rất lớn, bốn phía đủ loại người, ở giữa có một cái bàn tròn, Phong Mạch Hàn đang dựa vào ghế, đôi mắt hoa đào nhắm mở một nửa, tư thế này thật sự rất dụ hoặc.
Tử Tuyết khẽ nuốt nước miếng, sau đó bước vào.
“ Ngồi ở đây.” Phong Mạch Hàn thấy Tử Tuyết đi đến, hơi hơi ngồi thẳng dậy, sau đó chỉ đến chỗ ngồi bên cạnh mình.
Tử Tuyết do dự một chút, vẫn là đi qua, nếu chính mình ngồi đối diện với hắn, thật sự không giống ăn cơm mà giống như địa diện hai quốc gia đang gặp gỡ.
“ Đem đồ ăn lên.” Theo mệnh lệnh của Phong Mạch Hàn, ngoài cửa tiếu sái mấy chục người, mỗi người đều bưng trong tay một khay, mặt trên hoặc là dĩa hoặc là bát…trong chốc lát, chiếc bàn lớn đã dọn đầy thức ăn.
Tử Tuyết trợn mắt há mồm, thức ăn thực quá phong phú đi ? Không chỉ có cá có thịt, có rau xanh, còn có hoa quả. Nhiều như vậy làm sao ăn hết ?
Bất quá đó cũng chỉ là ý nghĩ lóe qua trong đầu thôi, bởi vì bụng Tử Tuyết đã sớm hát đến gào khóc. Cũng không kể hình tượng, cầm đôi đũa, ăn như hùm như sói.
Truyện khác cùng thể loại
198 chương
7 chương
30 chương
130 chương
31 chương