Ma Phi Khó Theo Đuổi

Chương 7 : ♥ Mua trứng chết làm gì?

Chuyển ngữ ♥ Nhã Vy Tô Linh Phong nhìn lại liền thấy một đám nam nữ thanh niên năm sáu màu da, màu mắt màu tóc cũng khác nhau, vừa lên tiếng là một thuật sĩ tay cầm pháp trượng, một đầu tóc nâu sẫm quăn, là một thiếu nữ mắt màu xanh lá. Theo quan sát trang phục và vũ khí của họ, bọn họ hẳn là những nhà phiêu lưu không cùng chức nghiệp lập thành một đội phiêu lưu, Tô Linh Phong nhìn thấy những chủng người khác nhau trong đó cũng không ngoài ý muốn, cư dân bình thường sinh sống trên quốc gia chủng tộc của mình, nhưng những nhà phiêu lưu, lính đánh thuê lại không phân biệt biên giới đại lục gì. Mấy người da trắng ngũ quan thâm trầm hẳn là người đại lục Tây Úc, trong đó có hai người thân cao 2m, thể trạng cường tráng, mấy thanh niên da đen như cac-bon hẳn là người Hắc Tháp của đại lục Bắc Thần, còn hai gã nam tử tóc đen mắt đen, hẳn là người bản thổ đại lục Đông Lâm. Tô Linh Phong xuyên không đến đại lục Đông Lâm này, phần lớn mọi người là người da vàng, tên họ cũng đông phương hóa. "Đa tạ." Tô Linh Phong gật đầu với cô gái kia, quay lại hỏi tiểu nhị: "Trứng này bán thế nào?" "Hả?" Bị cô gái kia nói toạc ra là trứng chết, tiểu nhị vẫn cắn răng âm thầm bực mình trong lòng, lại đột nhiên nghe thấy Tô Linh Phong hỏi giá quả trứng chết tiệt này, còn cho là mình nghe nhầm. "Ta hỏi quả trứng này bao tiền?" Tô Linh Phong nhíu mày lặp lại. "Chuyện này, không phải cô định mua quả trứng ma sủng này đấy chứ? Đây là trứng chết đấy!" Không chờ tiểu nhị trả lời, cô gái lúc trước đã mở miệng nói thêm. Vừa nói còn bước về phía trước hai bước, đưa tay kéo tay áo Tô Linh Phong. Tô Linh Phong không chút dấu vết tránh tay cô gái kia, nàng mặc dù không muốn dây dưa với người lạ nhưng thấy cô gái này lại có ý tốt nhắc nhở mình, vì thế cũng gật đầu nói: "Ta định mua." "Đại tiểu thư..." Liễu Nhi nghe Tô Linh Phong nói muốn mua quả trứng chết này, vội vàng khẽ gọi nàng, còn chưa nói xong đã bị ánh mắt lạnh lẽo của Tô Linh Phong dọa cho câm miệng. "Cái gì? Trứng chết cô cũng mua sao? Cô bị ngốc hả?! Biết rõ là trứng chết còn mua, sao lại hoang phí tiền như thế!" Cô gái kia cao giọng, vội la lên. Những người khách trong tiệm khác cũng si ngốc nhìn Tô Linh Phong. "Mua về hầm cách thủy ăn." Tô Linh Phong lạnh nhạt nói. Vừa nói đã thấy hình như quả "trứng chết" kia khẽ run một cái... "..." Nghe Tô Linh Phong nói xong, mọi người đồng thời đen mặt. "Phyllis, đừng xen vào chuyện của người khác, mau quay lại đây." Lúc này,một kiếm sĩ trẻ tuổi độ mười ba mười bốn tuổi, tóc vàng mắt xanh, anh tuấn đẹp trai trong đám nhà phiêu lưu kia đi ra, chụp cô gái kia trở về đội ngũ. "Nhưng mà nàng ấy..." "Không có nhưng mà, nhanh mua đồ ăn cho Tuyết Ưng của muội đi, chúng ta còn phải đi đấy." Cô gái tên Phyllis kia còn muốn nói gì đó, nhưng thấy vẻ mặt kiếm sĩ kia nghiêm túc liền ngoan ngoãn nuốt lời lại, đi chọn trứng ma sủng. Kiếm sĩ trẻ tuổi kia không chút dấu vết liếc Tô Linh Phong một cái, sau đó liền thu mắt lại. "Giá tiền!" Tô Linh Phong nhắc tại với tiểu nhị đang ngây người. "Ôi..." Tiểu Nhị mặt cười như hoa cúc, nói với Tô Linh Phong: "Đây là bảo vật của tiệm chúng tôi đấy ạ, theo chúng tôi từ lúc mới mở tiệm, trứng rồng này ở đây ít nhất cũng mấy trăm năm lịch sử, giá không rẻ được..." "Nhiều lời." Tô Linh Phong hết kiên nhẫn cắt lời, cau mày nói: "Ta hỏi giá tiền!" "Chuyện này... Cái này..." Tiểu Nhị dựng thẳng một ngón tay, cười mỉm nói: "100 kim tệ." "100 kim tệ? Bán một quả trứng chết? Ngươi tính ăn cướp hả?!" Liễu Nhi sau lưng Tô Linh Phong giơ chân nói. Nàng ta cũng không phải muốn giúp Tô Linh Phong tiết kiệm tiền mà là bị giá tiền này kích thích, phản xạ có điều kiện hét toáng lên. "Chính vì là trứng chết mới có giá này đấy, nếu là trứng rồng sống thì giá phải là giá trên trời rồi." Tiểu nhị bĩu môi nói. Tô Linh Phong không nói gì, chỉ giơ bàn tay trắng nõn xòe ra trước mặt Liễu Nhi. "Tiểu thư, người, người muốn gì ạ?" Liễu Nhi ngây người hỏi. "Tiền." Tô Linh Phong nhàn nhạt hộc ra một chữ. Liễu Nhi đau khổ lấy túi tiền ra, móc cả buổi mới móc được hơn mười miếng bạc, đau lòng nói: "Tiểu thư, nô tỳ chỉ có chỗ này..." Tô Linh Phong nhận lấy số bạc trong tay Liễu Nhi, đếm được tổng cộng hai mươi miếng bạc, đưa cho tiểu nhị nói: "Vậy đi... Trứng này ta mua." "Tô đại tiểu thư, cô nói đùa gì vậy!" Tiểu Nhị kia kêu toáng lên: "Ít tiền vậy sao đủ mua một quả trứng rồng chứ!" Một kim tệ tương đương 100 miếng bạc, đây chỉ có hai mươi miếng, khoảng cách với 100 kim tệ xa không với nổi luôn ấy! "Nàng nói đủ tức là đủ!" Bỗng nhiên một tiếng vang dội từ cuống họng truyền đến từ cửa vào.