Ma Phi Khó Theo Đuổi

Chương 251 : Đừng Ồn…

“Tìm bộ quần áo rồi mặc nhanh đi!” Tô Linh Phong nghiêm mặt nói với Mặc Vấn Trần. Nàng nhìn thấy áo lót và áo ngoài trên người Mặc Vấn Trần bị mình xé nát thì âm thầm bĩu môi, trong đội ngũ rèn luyện, chỉ có hai vị là Mặc Vấn Trần và Nguyệt Quang chẳng mặc một bộ đồ phòng ngự nào, không biết là bọn họ quá mức tự tin với thực lực của mình hay là quá yêu cái đẹp nữa. Áo khoác ngoài này khi tung bay thì đẹp mắt thật, thế nhưng nếu đã xé nát ra rồi thì dễ khiến người ta muốn phạm tội…. “À.” Mặc Vấn Trần cúi đầu nhìn dáng vẻ mất trật tự của bản thân rồi lại nhìn thoáng qua Tô Linh Phong đang cố ý nghiêm mặt thì buồn cười trong lòng, nha đầu này bây giờ lại nghiêm túc hẳn lên, trái ngược với dáng vẻ vô cùng thô lỗ lúc xé quần áo của hắn vừa rồi … Mặc Vấn Trần lấy một bộ áo lót sạch sẽ, thêm một áo ngoài màu mực giống y đúc trường bào hắn mặc trên người trước đó từ trong nhẫn trữ vật rồi đưa cho Tô Linh Phong, còn cố ý đáng thương: “Phong Nhi, tay ta đau, nàng mặc giúp ta được không…” Người đàn ông này, phải cho hắn biết thế nào là lễ độ mới được, lại còn muốn nàng hầu hạ hắn à? Hắn đắc ý quá rồi! “Tự mặc lấy đi!” “Phong Nhi, tay ta thật sưh rất đau, hơn nữa… trên người cũng đau… Nàng nhìn xem, khắp nơi trên người của ta đều bị nàng làm bị thương này, Phong Nhi nàng phải chịu trách nhiệm đó…” Lại còn làm nũng với nàng nữa! Tô Linh Phong nheo mắt lại, cười tà nhếch khóe môi, “Nếu như huynh không muốn mặc vào thì cứ ra ngoài như vậy cũng được, ta không để ý…” Dù sao người lộ cũng không phải nàng! “…” Khoé miệng Mặc Vấn Trần giật một cái, hắn lại không dụ được Tô Linh Phong… Được rồi, hắn tự mặc vậy… Sau khi Mặc Vấn Trần chỉnh lý ổn thỏa, bèn vươn tay ôm Tô Linh Phong, nói bên tai nàng với giọng nhu hòa mang hơi hướm dụ dỗ: “Sau này, ta thường xuyên đến đây với Phong Nhi được không? Chỉ có hai người chúng ta thôi…” Khóe mắt Tô Linh Phong liếc Mặc Vấn Trần, hỏi với giọng trêu tức: “Thế nào? Hôm nay huynh còn chưa chơi chán à?” “Chỉ cần Phong Nhi vui vẻ, muốn khiến ta thế nào cũng được…” Mặc Vấn Trần mập mờ nói. “Hừ!” Cái tên này bị ngược đãi đến nghiện rồi! Tô Linh Phong mặc kệ hắn, dùng ý niệm đưa mình và Mặc Vấn Trần ra khỏi không gian tùy thân. Chỗ bọn họ đi ra vẫn là rừng cây cách nơi đóng quân không xa, xem ra, vị trí vào và ra khỏi không gian tùy thân không thay đổi. Bốn phía vẫn rất tối, bây giờ đang là trước bình minh, bóng tối dần tan. Mặc Vấn Trần tiến lên ôm lấy eo nhỏ mảnh khảnh mềm mại của Tô Linh Phong, dịu dàng nói bên tai nàng: “Chuẩn bị nào, chúng ta phải đi về rồi.” Sau đó, Mặc Vấn Trần thấp giọng đọc chú ngữ, mang cả Tô Linh Phong đi vào đường hầm không gian. Lúc Tô Linh Phong mở mắt ra lần nữa thì họ đã trở lại lều vải của nàng và Hứa Nặc, mà Hứa Nặc vẫn ngủ say giống như lúc nàng đi, còn phát ra tiếng ngáy nhỏ. Cũng không biết rốt cuộc kĩ năng Tiểu Trùng đã sử dụng với Hứa Nặc là gì mà lại có tác dụng tương tự với mê hương… Mặc Vấn Trần nhẹ nhàng đặt Tô Linh Phong lên giường, cúi người hôn nhẹ lên khuôn mặt nàng rồi nói: “Ta đi trước, lát nữa gặp lại.” Tô Linh Phong trợn trắng mắt, bó tay thật, bây giờ bọn họ đều gặp mặt nhau mỗi ngày đấy! Còn làm bộ lưu luyến không rời như keo như sơn là sao? Mặc Vấn Trần thấy vẻ không kiên nhẫn trên mặt Tô Linh Phong thì đã biết rõ lòng nàng đang suy nghĩ cái gì, hắn phiền muộn xoa đầu Tô Linh Phong, sao hắn lại thích một nha đầu vô tâm vô phế như nàng chứ… “Còn không đi mau đi?” Tô Linh Phong đập vào móng vuốt của Mặc Vấn Trần trên đầu, trừng hắn nói. Mặc Vấn Trần thở dài bất đắc dĩ lần nữa, thấp giọng đọc chú ngữ, sau khi không gian trong lều vải vặn vẹo một hồi thì Mặc Vấn Trần đã biến mất trong hư không… Tô Linh Phong nằm ở trên giường, mắt vẫn mở to, tinh thần không mệt mỏi chút nào, mặc dù cả đêm nàng gần như không ngủ nhưng trạng thái tinh thần vẫn tốt như vậy, không có một chút cảm giác uể oải nào, như từng tế bào trên người đều sục sôi, sức sống toàn thân tràn đầy! Chẳng lẽ là nhờ không gian tùy thân? Mặc Vấn Trần nói ở trong không gian tùy thân, các loại nguyên tố đều dồi dào hơn so với bên ngoài vài lần, nhưng “sức mạnh U Minh” trên người nàng không phải là sức mạnh thần minh duy nhất trong trời đất hay sao? Có lẽ cũng không tính những nguyên tố tự nhiên bình thường khác? Chẳng lẽ không gian tùy thân cũng có tác dụng thúc đẩy đối với sức mạnh trong cơ thể nàng? Thật là kỳ lạ… Không đúng, ở trong không gian nàng cũng không minh tưởng, không minh tưởng cũng có thể tạo ra ảnh hưởng đối với cơ thể nàng sao? Không nghĩ ra, thật không nghĩ ra… Không nghĩ ra được thì cũng đừng suy nghĩ nữa, sao phải làm khó chính mình, lãng phí tế bào não, Tô Linh Phong nhắm mắt dưỡng thần. Vào lúc sắc trời sáng rõ, Tô Linh Phong chậm rãi đứng dậy, ra khỏi lều trại. Bên ngoài, Mặc Vấn Trần và đám người Tá Dịch đều đã chuẩn bị xong bữa sáng. Tô Linh Phong gật đầu chào hỏi với mọi người, đi về phía dòng suối, lấy đồ dùng rửa mặt ra, rửa mặt đơn giản một lát sau đó khởi động triệu hoán trận, triệu hai con Đoàn Tử và Dạ Vi Lương ra. Đoàn Tử rất biết điều, thức dậy không nổi cáu gì, lúc nào đánh thức nó cũng sẽ không nổi giận, sau khi ra khỏi không gian Ma Sủng, nó dùng hai nắm tay nhỏ phấn nộn dụi đôi mắt vẫn còn lim dim buồn ngủ, sau khi nhìn rõ Tô Linh Phong trước mặt thì liền cười tươi, vui vẻ nhảy lên vai của nàng, cơ thể mềm nóng cọ lên khuôn mặt Tô Linh Phong, “Mẹ, chào buổi sáng, Đoàn Tử yêu mẹ, rất yêu rất yêu mẹ ~ ~” Đứa nhỏ này sáng sớm vừa tỉnh đã bắt đầu giả bộ đáng yêu rồi… Tô Linh Phong vươn tay tóm Đoàn Tử trên mặt mình ra, chỉ vào dòng suối: “Vào đi, tự sửa soạn cho sạch sẽ.” “Đoàn Tử đã biết, Đoàn Tử sẽ tắm rửa sạch sẽ~ ~” Đoàn Tử cũng không chê nước suối lạnh, nhảy vào bên trong dòng suối nhỏ, vung vẩy đạp nước vui vẻ. Lại nhìn sang Dạ Vi Lương vẫn chưa để ý tới từ lúc ra ngoài đang co thành một đống trên đồng cỏ, vẫn còn ngủ cơ à… Tô Linh Phong không biết nói gì, đưa tay chọc lên đầu tiểu hồ ly Dạ Vi Lương, “Tỉnh dậy đi!” “Đừng…đừng ồn, để, để tôi ngủ, ngủ một lát thôi…” Dạ Vi Lương duỗi một cái móng vuốt hồ ly, đẩy tay Tô Linh Phong ra. “Này! Dậy đi!” Tô Linh Phong duỗi cả ngón tay, tiếp tục chọc gát Dạ Vi Lương. Mắt hồ ly của Dạ Vi Lương vẫn không mở ra, móng vuốt nhỏ quơ lung tung, tiểu hồ ly rì rầm trong miệng, biểu đạt bản thân bất mãn vì bị quấy rầy mộng đẹp: “Ai da! Đừng, đừng ồn mà! Đồng hồ báo thức còn chưa kêu đâu, cô ồn ào ầm ĩ cái gì chứ, đáng ghét…” Tô Linh Phong kéo lỗ tai của tiểu hồ ly Dạ Vi Lương, còn đùa dai nói: “Đồng hồ báo thức đã vang lên rồi, cô không nghe thấy thôi, lại không đứng dậy mau, bị muộn học rồi đó!” “Để cho tớ ngủ thêm năm phút thôi ~~ Thầy giáo điểm, điểm danh thì cậu đáp hộ tớ một tiếng, cảm ơn nha…”