Suốt thời gian hai ngày, người của phủ công chúa đã trải qua một cuộc dày vò đáng sợ, trưởng công chúa không ăn không uống, cả ngày lấy nước mắt rửa mặt, cuối cùng bà thật sự chống đỡ không nổi, ngay lập tức hôn mê bất tỉnh.
Mơ mơ màng màng, hình như bà nghe thấy có người ở bên cạnh gọi bà, mở mắt một cách khó khăn, thì ra là phu quân Cảnh Thần của mình đứng ở bên giường, mặt lo lắng nhìn bà.
"Nhiêu Nhi, rốt cuộc nàng đã tỉnh, ăn ít đồ trước đã " Cảnh Thần để thị nữ nấu cháo bưng đến trước mặt bà, muốn bà phải uống vào.
Trưởng công chúa vừa nghĩ tới con trai của mình, lập tức lòng đau như đao xoắn, lắc đầu một cái: "Làm sao ta còn ăn được thứ gì."
Nhưng không nghĩ câu tiếp theo Cảnh Thần nói làm cho bà cả kinh trong lòng: "Không ăn chút, làm sao mà có hơi sức đi nhìn con của chúng ta?"
Bà đã đi xem bao nhiêu lần, có tác dụng gì đâu, Cảnh Hiên còn hôn mê bất tỉnh...... Không, không đúng, ý tứ của ông là.....
"Hiên Nhi đã tỉnh rồi!" Rốt cuộc Cảnh Thần nói cho bà biết cái tin tức ngạc nhiên này.
Trưởng công chúa trong nháy mắt có tinh thần, giọng nói xen lẫn kích động và không dám tin: "Hiên Nhi đã tỉnh rồi hả? Đây là thật sao?"
"Làm sao ta có thể lừa nàng, ngay tại lúc nó tỉnh lại, nhìn nàng quá mệt mỏi, nên không đánh thức nàng, mau ăn một ít đi, sau đó chúng ta đi thăm Hiên Nhi."
Trưởng công chúa vội vàng muốn đứng dậy: "Nhanh, đi xem Hiên Nhi trước, ta nào có tâm tình ăn cơm."
Nhưng bà mới vừa xuống giường, cảm giác đầu xông đến một hồi choáng váng mê man, Cảnh Thần vội vàng đỡ bà: "Hai ngày hai đêm nàng không nghỉ ngơi, hơn nữa cũng không ăn cái gì, chẳng lẽ nàng nghĩ còn chưa nhìn thấy nhi tử mà đã làm thân thể mình sụp đổ rồi chứ? Hiên Nhi đã tỉnh rồi, ngự y nói nó không có việc gì, nàng cứ yên tâm ăn chút cơm cho thật tốt, sau đó sẽ đi xem Hiên Nhi."
Trưởng công chúa gật đầu một cái, vội vàng nhận lấy chén ông đưa tới, ăn từng ngụm, ăn nhanh lên một chút, bà có thể nhìn thấy con trai của mình rồi.
Đây thật sự là vượt qua một kiếp nạn sống chết.
......
Thời điểm thấy Cảnh Hiên, quả nhiên hắn đã tỉnh rồi, thị nữ đang bên giường cho hắn ăn uống thuốc.
Trưởng công chúa nước mắt vui mừng chạy tới: "Hiên Nhi, rốt cuộc con đã tỉnh, con thật sự là dọa chết mẫu thân rồi."
Cảnh Thần cũng ở một bên vui mừng gật đầu: " Nếu con không tỉnh, chỉ sợ mẫu thân con cũng sẽ đi với con."
Sắc mặt Cảnh Hiên tái nhợt miễn cưỡng hiện ra vẻ mỉm cười: "Thật xin lỗi, để cho các người lo lắng."
"Đứa nhỏ ngốc, tỉnh lại là tốt rồi, tỉnh lại là tốt rồi, mẫu thân đồng ý với con, về sau sẽ không bao giờ miễn cưỡng con làm chuyện không thích nữa, chỉ cần con có thể khỏe mạnh mà còn sống, giang sơn vương vị vinh hoa phú quý, cái gì chúng ta cũng đều không cần."
Cảnh Hiên cười cười, không nói chuyện nữa, đột nhiên trong đầu của hắn hiện ra một hình ảnh.
Tựa hồ trong lúc hắn hôn mê, có người ở bên giường của hắn, nói gì đó với hắn, nhưng hắn lại có chút cảm giác không nhớ gì cả.
"Mẫu thân, trong lúc con hôn mê, Phi Yên có tới đây hay không?" Hắn tràn đầy mong đợi nhìn bọn họ, sau đó dè dặt hỏi.
"Chuyện này......" Trưởng công chúa do dự một chút, sau đó lắc đầu một cái.
Trước khi Quý Phi Nhi đi từng nói với bà, nếu như Cảnh Hiên tỉnh lại, ngàn vạn lần không được nói cho hắn biết chuyện nàng đã tới, nàng không muốn tổn thương hắn nữa.
Cho nên, vì muốn tốt cho cảnh hiên, nàng quyết định giấu giếm, nhưng không biết như vậy là đúng hay sai, nếu hắn nghe chính là tin như thế, nhất định sẽ vô cùng khổ sở.
"Vậy sao?" Khóe miệng Cảnh Hiên hiện ra một nụ cười khổ: "Xem ra, nàng thật sự quên con rồi."
Sắc mặt trưởng công chúa cực kỳ mất tự nhiên: "Hiên Nhi, bây giờ Phi Yên đã là đế hậu rồi, nàng đã có phu quân, con và nàng vĩnh viễn sẽ không có khả năng, cho nên mẫu thân xin con, quên nàng đi, nếu con thật sự yêu nàng như vậy, nên quên nàng, để cho nàng không hề áy náy với con nữa, nàng không đến thăm con, thật ra cũng là vì tốt cho con."
Cảnh Hiên nhẹ nhàng gật đầu: "Con biết rồi, con không muốn để cho nàng áy náy với con, con hi vọng nàng luôn vui vẻ hạnh phúc, nếu chỉ có đế quân mới có thể cho nàng, con sẽ rút lui, không bao giờ quấy rầy cuộc sống của nàng nữa."
Trưởng công chúa và Cảnh Thần cũng có chút ngoài ý muốn, Cảnh Hiên lại nói lời như vậy, hắn thật sự nghĩ thông suốt sao?
"Phụ thân, mẫu thân, các người yên tâm, con sẽ mạnh khỏe mà sống tiếp, sẽ không để các người lo lắng cho con."
Trưởng công chúa nghẹn ngào gật đầu một cái, chỉ cần con có thể nghĩ thông suốt thì tốt rồi.
Lần này Cảnh Hiên có thể tỉnh lại, đều là công lao của Quý Phi Nhi, về sau mỗi ngày bà đều sẽ sám hối, lúc trước bà làm tất cả chuyện sai lầm với Nguyệt Phi yên.
Trên cái thế giới này, thật sự sẽ có nhân quả báo ứng!
......
Biết được tin Cảnh Hiên tỉnh, Quý Phi Nhi cũng thở phào nhẹ nhõm, cũng may tốt rồi, rốt cuộc nàng không cần lo lắng không yên nữa. Nàng không thể bảo vệ mẫu thân Nguyệt Phi Yên, dù gì cũng phải bảo vệ người yêu của nàng, đây cũng là bù lại một chút áy náy trong lòng mình.
"Tiểu Bạch, bây giờ, cuối cùng tất cả có thể kết thúc chứ?"
Túc Ly Mị gật đầu một cái: "Bây giờ ta sẽ phái người đi đưa chỉ dụ, lập Cảnh Hiên làm tân Hồ vương, sau đó chúng ta có thể lên đường trở về."
"Nhưng mà cơ thể hắn bây giờ còn chưa khỏe, chúng ta có nên ở lại thêm mấy ngày nữa hay không, hắn mới vừa kế vị, có thể có rất nhiều chuyện không xử lý được, nghe nói những vương thần Hồ Tộc kia rất không yên tĩnh, hắn có thể ứng phó được sao?"
"Nếu như những chuyện này đều cần bổn vương xử lý thay hắn, vậy bổn vương để cho hắn làm Hồ vương còn có tác dụng gì?"
"Ách......" Nói cũng có đạo lý, nhưng bây giờ là thời kỳ đặc biệt, không có đại thần nào nguyện ý tiếp nhận một con ma ốm kế vị vương thượng cả.
"Bổn vương làm ra quyết định này, tin tưởng hắn có năng lực, cũng tin tưởng hắn sẽ không làm bổn vương thất vọng."
"Vậy...... Được rồi!" Có túc Ly Mị tự mình hạ chỉ, chắc hẳn cũng không còn ai dám cãi lời, hơn nữa Cảnh Hiên rất có năng lực, nàng cũng nên tin tưởng hắn có thể xử lý tốt những chuyện này.
Vậy bọn họ không còn chuyện gì nữa, chuẩn bị trở về đế cung thôi, mặc dù ra ngoài không hơn thời gian nửa tháng, thế nhưng cảm giác thật sự đã đi rất lâu, hơn nữa trải qua quá nhiều chuyện, nàng muốn trở lại Đế Cung, đó mới là nhà của nàng.
Nhận được chỉ dụ đúng lúc Cảnh Hiên có thể xuống giường đi lại, phản ứng đầu tiên của hắn là từ chối, vả lại hết sức không hiểu, hắn và Túc Ly Mị có ác cảm với nhau, làm sao Túc Ly Mị sẽ để cho hắn thừa kế vương vị Hồ vương đây?
Hắn muốn kháng chỉ, nhưng đáp lời lại nói: "Đây là lệnh của đế quân, không thể cãi lời, từ giờ trở đi, ngài chính là tân vương thượng Hồ Tộc, đế quân để thuộc hạ báo cho Hồ vương, trên người ngài gánh vác trách nhiệm, trách nhiệm nặng nề là con dân Hồ Tộc, làm nam nhân, mất tình cảm không thể mất giang sơn nữa, đây là ngài nên được."
Hoặc là, đây cũng là Túc Ly Mị bù đắp cho hắn thôi.
Mặc dù Nguyệt Vô Tu hạ độc Nguyệt Phi Yên, cũng sẽ không còn sống lâu nữa, nhưng là tính mạng Nguyệt Phi Yên chính xác là chính hắn lấy.
Cảnh Hiên ngẩn ra, không nói gì nữa, nhưng hắn lại chỉ hỏi một chuyện: "Phi...... Không, đế hậu đâu?"
"Thưa Hồ vương, chuyện giải quyết xong đế hậu và đế quân đương nhiên phải trở về, bây giờ có lẽ đã lên đường rồi?"
"Cái gì?" Cảnh Hiên đột nhiên đứng dậy, giống như người điên chạy ra ngoài.
Phi Yên, nàng thật sự sẽ đi như vậy sao? Chúng ta từ nay về sau vĩnh biệt, như là người lạ sao?
Tại sao, ngay cả một lời từ biệt cuối cùng cũng không có?
"Hồ vương, ngài...... Ai, chỉ dụ ngài còn chưa có nhận đấy."
Trưởng công chúa hết sức lo lắng: "Hiên Nhi, con đi đâu vậy, mau trở lại, trên người con còn có vết thương đấy."
Nhưng Cảnh Hiên lại giống như mắt điếc tai ngơ, bóng dáng thon dài rất nhanh biến mất ở trước mắt của bọn họ.
"Mau...... Người tới, đưa nó trở về."
"Không cần." Cảnh Thần giơ tay lên ngăn cản: "Hiên Nhi sẽ trở lại, nó sẽ gánh chịu trách nhiệm và sứ mạng của mình, để cho nó giải quyết xong tâm nguyện cuối cùng này đi."
......
Bên kia, Quý Phi Nhi bọn họ đã chuẩn bị sẵn sàng, đã nhanh như gió đến chỗ kéo xe ngựa, chuẩn bị trở về đế đô.
Vừa mới chuẩn bị lên đường, đột nhiên nghe phía ngoài truyền đến mười phần âm thanh quen thuộc.
Nàng ngẩn ra, vội vàng kéo màn cửa sổ lên, quả nhiên nhìn thấy Cảnh Hiên chạy về phía nơi này.
Nàng còn chưa nói gì, Mẫu Đơn đã kêu lên sợ hãi: "Đây không phải là Cảnh Hiên công tử sao, vì sao hắn lại tới đây? Chẳng lẽ, hắn muốn ngăn cản ngươi trở về?"
"Chuyện này......" Nàng cũng không biết lúc này hắn tìm đến nàng là muốn làm gì: "Làm sao có thể chứ?"
Lúc này, Cảnh Hiên đã tới trước mắt, hắn chỉ mặc quần áo trong màu trắng, áo khoác cũng không mặc, tóc tai rối bời, quần áo xốc xếch, bởi vì trên người bị thương, giờ phút này hắn gần như đứng không vững. Mắt chống lại mắt nàng, ánh mắt tràn đầy thần sắc: "Phi Yên."
Quý Phi Nhi thở dài, liếc mắt nhìn Túc Ly Mị: "Để cho ta nói lời từ biệt với hắn lần cuối cùng đi."
Mẫu Đơn cho là Túc Ly Mị chắc chắn sẽ không đồng ý, nhưng lại không ngờ hắn không có phản ứng, không đồng ý cũng không cự tuyệt, Quý Phi Nhi đã biết ý tứ của hắn, liền đứng dậy xuống xe ngựa.
Cảnh Hiên thấy nàng, khắp khuôn mặt là biểu tình mừng rỡ.
"Cảnh Hiên, thương thế của ngươi đã tốt hơn chưa?"
"Tốt hơn nhiều."
"Ta lập tức phải trở về đế đô rồi, ngươi là vội đến tiễn ta sao?"
Cảnh Hiên ngẩn ra, vẻ mặt lộ ra một tia cười khổ, sau đó gật đầu một cái: "Đúng, ta biết rõ nàng phải đi, cũng biết cuộc đời này chỉ sợ sẽ không còn được gặp lại nàng nữa, cho nên tới gặp nàng một lần cuối."
Quý Phi Nhi vui mừng gật đầu, nghe được lời này, nàng biết hắn đã thật sự buông xuống.
Trong tay nắm thật chặt hà bao, nàng đang do dự, có muốn cho hắn hay không, nếu như hắn đã buông xuống, vậy còn cần thiết nói ra Nguyệt Phi Yên đã chết sao?
"Cảnh Hiên, bây giờ ngươi đã là Hồ Vương rồi, trên người gánh vác trách nhiệm lớn, cho nên ngươi phải khỏe mạnh mà bảo vệ mình, mau đứng lên cho tốt. Cũng hi vọng ngươi có thể làm một quân chủ tốt, không cần dẫm vào vết xe đổ của Nguyệt Vô Tu."
"Nếu như đây là tâm nguyện của nàng, ta nghĩ ta có thể làm được."
"Nếu như là tâm nguyện của ta, như lời nói ngươi đều có thể cố gắng làm được, như vậy ta còn có một tâm nguyện, hi vọng ngươi có thể giúp ta hoàn thành."
"Cái gì? Chỉ cần nàng nói, ta nhất định có thể làm được."
"Quên ta, ta muốn ngươi vì mình mà sống, không cần đắm chìm trong đoạn tình cảm khổ sở này nữa, tìm được hạnh phúc của chính ngươi."
Cảnh hiên nhìn chằm chằm nàng, cũng không có nói gì.
"Không phải ngươi là nói chỉ cần là nguyện vọng của ta, nhất định sẽ giúp ta thực hiện sao?"
Hắn cúi đầu, tự giễu cười cười: "Phi Yên, chúng ta có thể nói chuyện với nhau một chút không? Có mấy lời, ta muốn nói cho nàng, nếu thật sự không nói, sẽ không bao giờ còn có cơ hội nữa."
Truyện khác cùng thể loại
53 chương
107 chương
14 chương
29 chương
24 chương
54 chương