Edit: Thiên Hạ Đại Nhân Beta: Thảo My Vốn ban đêm là cuộc sống tình cảm phu thê, tình cảnh liền xuất hiện như vậy. Quý Phi Nhi vì trấn an phu quân mình, bằng bất cứ giá nào, nũng nịu, đe dọa quyến rũ, dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào. "Tiểu Bạch, chàng không cần phải tức giận, người ta không phải đã giải thích với chàng rồi sao?" "......" "Chàng đừng hẹp hòi như vậy có được hay không, nhưng hắn đã cứu ta nha, lúc ấy chàng còn chưa chạy tới, nếu không phải là hắn ta nhất định chết chắc!" "......" "Cái đó...... Ta biết rõ chàng thật ra chính là ăn nói ngang ngạnh, nói mặc kệ thật ra thì vẫn sẽ đi giúp chúng ta, biết chàng tốt nhất, đừng nóng giận." "......" "Túc Ly Mị, lão nương nói xin lỗi với chàng nửa ngày, chàng còn hếch mũi lên mặt, xong còn không nói lời nào, ngay bây giờ ta sẽ đi tìm Cảnh Hiên bỏ trốn với hắn, chính chàng từ từ trông phòng một mình đi!" Sự kiên nhẫn rốt cuộc dùng đến cực hạn, Quý Phi Nhi thở hổn hển xoay người muốn chạy đi. Mới vừa chạy đến cửa, cửa đang ở trước mặt nàng tự động đóng lại, may nàng kịp thời thu chân về, nếu không nhất định đụng vào cửa. Quý Phi Nhi lập tức xoay người, lộ ra khuôn mặt cười:" Hì hì, biết ngay chàng không nỡ bỏ ta, nhìn chàng có phần thành ý như vậy, vậy thì ta tha thứ cho chàng đó." Nàng vừa định nhào về phía hắn, đầu đập vào ngực của hắn, lúc này trong phòng đột nhiên nổi lên một hồi gió lớn, cửa cũng bị mở ra, cả người nàng trực tiếp đã bị cuốn ra ngoài, rơi xuống bãi cỏ bên ngoài. Bãi cỏ rất mềm, hơn nữa Túc Ly Mị biết khống chế sức lực không để cho nàng bị thương, nhưng mà Quý Phi Nhi lại bị chọc tức, quỷ hẹp hòi! Nàng vừa mới chuẩn bị đi vào tìm hắn tranh luận, cửa đang ở trước mặt không gió tự đóng, nàng không vào được. Quý Phi Nhi tức giận ở cửa ra vào kêu to. "Túc Ly Mị, chàng có bản lãnh thì ra ngoài, lại nhốt thê tử của mình ở ngoài cửa thì coi là nam nhân gì, ta khinh thường chàng." "Chàng còn không chịu đi ra đúng không? Vậy thì tốt, ngay bây giờ ta sẽ đi tìm Cảnh Hiên, chàng cũng không nên hối hận, chàng đừng hối hận!" "Ta đi, ta thật sự bỏ đi đó!" Chờ cả ngày vẫn không có phản ứng, Quý Phi Nhi có chút thất vọng, xem ra lần này Tiểu Bạch thật sự là rất tức giận rồi, ai...... Mặc dù trong phòng và bên ngoài cách một bức tường, nhưng mà với hắn mà nói lại như không có gì, hoàn toàn có thể nhìn thấy bên ngoài chính là tiểu nữ nhân kia ngồi ở trên cỏ phía ngoài, bĩu môi, buồn bực, nhìn rất đáng yêu. Hắn tức giận nàng để ý với nam nhân khác như vậy, cũng không phải không có lý trí, nha đầu này trời sinh thiện lương, dù là một con mèo nhỏ bé cũng sẽ không làm ngơ. Chỉ có điều vẫn cho nàng một chút trừng phạt nho nhỏ, ai bảo nàng tự nhiên ôm tên nam nhân đáng ghét kia để cho hắn cảm thấy vô cùng không khó chịu chứ. Vung tay lên dập tắt cây nến trong phòng, cả căn phòng rơi vào trong bóng tối, không còn sớm, ngủ đi! Quý Phi Nhi ở bên ngoài thì càng nghẹn khuất, không những không cho nàng vào trong, thế mà bây giờ hắn còn đắc ý đi ngủ nữa chứ! Quý Phi Nhi thật sự bị chọc giận quá rồi, làm sao nàng lại đáng thương như vậy, lời hay đều nói hết, cũng vừa đấm vừa xoa rồi, thế mà hắn vẫn tức giận không để ý tới nàng. Nàng sâu sắc tự kiểm điểm chính mình, rốt cuộc lỗi của mình không đến nỗi bị chính phu quân của mình chiến tranh lạnh, suy nghĩ hắn có ham muốn chiếm giữ mạnh mẽ và tính tình hẹp hòi nữa chứ, hay là quên đi, nếu bây giờ nàng trở về phòng lại khiến Mẫu Đơn biết mình bị phu quân đuổi ra ngoài, nhất định sẽ cười nhạo nàng mất, khụ, nàng cũng có tôn nghiêm, nhanh đi nói xin lỗi thôi. Nếu cửa bị đóng lại, vậy còn có cửa sổ! Trong bóng tối, Túc Ly Mị cảm giác được cửa sổ bên kia truyền đến động tĩnh, khóe môi của hắn khẽ nâng lên, sau đó làm bộ dáng như không biết cái gì nhắm hai mắt lại. Ưm hừm, cửa sổ này thật là cao, nàng thật vất vả đi tìm cái băng mới có thể đạp bò vào, thật may bây giờ là buổi tối, nếu như bị người khác thấy nàng vào phòng phu quân của mình lại phải lén lút như vậy, nàng thật không cần phải sống nữa. Rốt cuộc vào phòng, Quý Phi Nhi thận trọng đóng kỹ cửa sổ, sau đó liền đi vào. Nhìn màn quả nhiên đã bị buông xuống, nàng bĩu môi, uất ức đi tới, thật đúng là không có ý định để ý đến nàng nữa à! Cởi giày, cởi quần áo, sau đó leo lên giường, thật ra thì nàng có điểm lo lắng hắn lại dùng pháp thuật ném nàng ra ngoài. Chỉ là cũng may, rất an tĩnh, hắn cũng nằm rất an tĩnh, hơn nữa hô hấp đều đều, thật sự giống như đang ngủ thiếp đi, nhưng mà Quý Phi Nhi biết, hắn chắc chắn sẽ không ngủ. Hiện tại hắn an tĩnh như vậy, hắn đã nhượng bộ lớn nhất rồi. Trong lòng hết sức vui vẻ, Quý Phi Nhi vén chăn lên, chui vào chăn, ôm lấy cơ thể quen thuộc kia mang theo mùi thơm thân thể nhàn nhạt, trong lòng cảm thấy vô cùng thỏa mãn, hai người bọn họ rất lâu không có yên bình gần gũi mỗi khi ở cạnh nhau như thế. "Tiểu Bạch, ta biết rõ chàng chưa ngủ, tâm sự với ta được không?" Bên cạnh vẫn một mảnh yên tĩnh, nhưng nàng vẫn tự nhiên nói tiếp. "Lần này tới Hồ Tộc, ta một lòng chỉ nghĩ cứu người, nhưng bây giờ ta không biết mình làm thế kết quả là đúng hay sai, nếu như mà ta không tới cứu nàng, mặc dù nàng vẫn chịu đựng Lam Nguyệt hành hạ, nhưng dù sao còn có nữ nhi tín niệm che chở cho nàng, nàng có thể sống kiên cường. Nhưng bây giờ...... Nàng chỉ sống được không tới hai ngày, ta biết với tính tình của Nguyệt Vô Tu tuyệt đối sẽ không giao ra thuốc giải, đến lúc đó nàng nhất định sẽ chết." Quý Phi Nhi rất khổ sở, hắn có thể rõ ràng cảm thấy thân thể run rẩy của nàng. Vươn tay ra, hơi do dự một giây, cuối cùng thở dài một tiếng ôm nàng vào trong ngực. "Tiểu Bạch, ta gây ra nhiều rắc rối như vậy, cuối cùng còn biến chuyện thành ra thế này, ta không phải rất không tự lượng sức mình? Nhất là Cảnh Hiên, bây giờ hắn bị ta làm hại thiếu chút nữa thì mất mạng. Ta thật sự rất muốn giúp Nguyệt Phi Yên làm chút gì đó, nhưng mà bây giờ...... Ta lại làm sinh mệnh hai người quan trọng nhất của nàng bị tổn thương." Nước mắt của nàng từng giọt từng giọt rơi xuống, cách quần áo thật mỏng rơi vào trong thân thể hắn. "Cái này cũng không thể trách nàng. Tại ta không tốt, rõ ràng nói sẽ ở bên cạnh giúp đỡ nàng, để cho nàng không có bất kỳ phiền não nào, nhưng bây giờ để cho nàng khó qua như vậy,  nàngyên tâm, ta nhất định sẽ nghĩ ra biện pháp khiến Nguyệt Vô Tu giao ra thuốc giải." "Tiểu Bạch, trong lòng ta rất rõ ràng, với tính tình của Nguyệt Vô Tu thì dù có chết cũng không thể giao ra thuốc giải, chẳng lẽ chàng thật sự muốn làm theo lời hắn tự hủy nguyên thần? Ta cho chàng biết, không thể, nếu chàng xảy ra chuyện ta phải làm sao bây giờ? Nếu trước mặt là một lựa chọn giữa đạo nghĩa và chàng, vậy ta nhất định sẽ chọn chàng, cho nên chàng ngàn vạn lần không được tin lời nói bậy của Nguyệt Vô Tu. Mẫu thân nàng...... Nếu vận mệnh đã như vậy, ta thật sự bất lực rồi." "Không phải còn thời gian là hai ngày sao, chúng ta vẫn còn cơ hội, đúng rồi, ta nhớ rõ lúc ấy nàng và Lam Nguyệt nói chuyện, nói gì mà cuộc sống bây giờ của Lam Nguyệt đều là từ trong tay Tố Hoa có được, đây là ý gì? Có phải Tố Hoa che giấu gì với chúng ta hay không?" Tại sao hắn cảm giác chuyện này không có đơn giản như vậy? "Đúng vậy, ta cũng rất tò mò, cho nên sau khi trở về liền hỏi nàng, nhưng mẫu thân thế nào cũng không chịu nói, ta cảm thấy nàng chắc chắn là có chuyện xưa, nàng không nói ta cũng không có cách nào." Túc Ly Mị mắt híp lại: "Xem ra chuyện này cũng chưa chắc là không có biện pháp giải quyết, không phải còn thời gian hai ngày sao, ta sẽ hết sức giúp Tố Hoa bức độc, mặc dù như vậy không thể hoàn toàn trị tận gốc, nhưng có thể kéo dài bao lâu thì kéo thôi!" Quý Phi Nhi gật đầu một cái, hiện tại cũng chỉ có thể như vậy. "Đúng rồi Tiểu Bạch." Nàng kéo ống tay áo của hắn: "Hôm nay ta trở lại thấy Mẫu Đơn khóc ở trong phòng, hỏi nàng đã xảy ra chuyện gì nàng cũng không chịu nói, chàng biết nàng làm sao không?" "Chuyện của người khác không cần nàng quan tâm nhiều như vậy, nàng ta mất hứng là chuyện của nàng ta, nàng cách xa nàng ta một chút là tốt rồi." Quý Phi Nhi rõ ràng nghe ra trong giọng nói của hắn không vui: "Ý chàng là gì vậy, Mẫu Đơn là tỷ muội tốt của ta, nàng đối tốt với ta như vậy, lần này cũng bởi vì cứu ta mà bị thương, ta làm sao có thể mặc kệ nàng? Ôi, không đúng, có phải chuyện này liên quan với chàng hay không?" Lúc trước Túc Ly Mị đối xử không tệ với Mẫu Đơn, hơn nữa cũng rất quan tâm nàng, làm sao có thể nói lời châm chọc giống như bây giờ, chỉ có thể nói là tâm tình của Mẫu Đơn không tốt có liên quan với Túc Ly Mị, xảy ra chuyện gì mà nàng không biết sao? "Có quan hệ gì với ta, ta sao có thể làm cho nàng trở nên như thế?" "Vậy thật rất kỳ quái, lúc trước vẫn còn tốt mà, làm sao lại khóc đau lòng như vậy rồi hả? Chàng...... Sẽ không phải là bởi vì giận ta cho nên giận lây sang Mẫu Đơn chứ?" Túc Ly Mị thật là có chút không nhịn được: "Đừng hỏi!" Hắn càng như vậy Quý Phi Nhi càng cảm thấy hắn nhất định có chuyện đang gạt nàng, cho nên hết sức nghiêm túc tiếp tục truy hỏi: "Tiểu Bạch, ta là thê tử của chàng, không phải chàng đã nói giữa chúng ta không được có bất kỳ bí mật gì sao? Chàng và Mẫu Đơn rốt cuộc có chuyện gì?" "Được, nàng đã muốn biết, vậy thì ta nói cho nàng biết, ta hoài nghi Mẫu Đơn chính là nội gián tố giác." "Cái gì?" Quý Phi Nhi sợ hãi hô ra tiếng: "Chàng...... Làm sao có thể, nội gián không phải Liễu Nhứ sao, tại sao có thể là Mẫu Đơn đây?" "Liễu Nhứ kia ta không biết là xuất hiện từ đâu, nhưng Mẫu Đơn xác thực rất đáng ngờ, nàng còn nhớ rõ chứng cứ từ Nguyệt Vô Tu và Lam Nguyệt không? Bọn hắn nói kế hoạch của chúng ta là Mẫu Đơn nói cho bọn hắn biết." “Lúc ấy việc này không phải đã nói rồi sao? Cái này nhất định là thủ đoạn bọn hắn khích bác ly gián, vì chính là để cho chúng ta nội chiến, hơn nữa lúc trước bọn họ nói là Liễu Nhứ tố giác, sau lại nói Mẫu Đơn, thay đổi thất thường như thế, chẳng phải là hết sức hoang đường sao?" "Nàng cảm thấy với tính tình của Nguyệt Vô Tư, nếu như đã nói cho nànglà Liễu Nhứ tố giác, tại sao lại phải đột nhiên chỉ chứng cứ vào Mẫu Đơn chứ? Thân phận của Mẫu Đơn là một thị nữ đi tới Hồ Tộc, cho dù hắn muốn chúng ta nổi lên nội chiến, cũng không phải tìm thị nữ, làm như vậy không có bất kỳ chỗ tốt nào với hắn, cho nên hắn không cần phải nói dối." Quý Phi Nhi cảm thấy hắn nói rất có lý, nhưng...... Nhưng tại sao có thể là Mẫu Đơn đây? "Ta vẫn cảm thấy không thể nào, Mẫu Đơn thật sự đối xử rất tốt với chúng ta, lần này chuyện tới cứu mẫu thân chính là ý kiến nàng nói với ta, lúc trước ta chưa nói với chàng, nhìn Mẫu Đơn phí tâm phí sức như vậy ta thật sự vô cùng biết ơn nàng." "Nàng nói cái gì? Lần này tới Hồ Tộc là Mẫu Đơn đề nghị?" "Đúng vậy, thế nào?" Lần này, càng cảm thấy nàng đáng ngờ!