Edit: Thảo My Thật là một tiểu nữ nhân không bớt lo, đều biến thành hồ ly rồi, lại vẫn không an phận như vậy, Túc Ly Mị thật sự bị tức điên rồi. Hắn cũng không biết rốt cuộc đang trừng phạt nàng, hay là trừng phạt chính hắn. Ngân quang trên đầu ngón tay hiện lên, tiểu hồ ly tuyết trắng rất nhanh biến thành thiếu nữ xinh đẹp như hoa, Quý Phi Nhi phát hiện mình biến thành hình người, có thể nói chuyện năng động, thời điểm lực công kích cũng thành mạnh, tức khắc không quan tâm xông lên phía trước. "Túc Ly Mị, cái đại phôi đản này, thật là quá đáng, đã vậy còn khi dễ ta, không bao giờ để ý đến chàng nữa!" Nàng giơ quả đấm nhỏ lên liều mạng đánh đấm lồng ngực hắn cho hả giận, tay chính là dùng tốt hơn móng vuốt! Đánh cũng không nhục chí, nghĩ đến mình mới vừa ngã thảm như vậy, cái mông đều muốn nở hoa, nhất thời càng thêm tức giận, cả đánh mang cắn, bất quá mặc kệ thế nào nàng cũng không nhẫn tâm xuống tay khuôn mặt đó, sướng được yêu nghiệt họa thủy, nếu như cào quá phí của trời. Tùy nàng phát tiết một lúc lâu, Túc Ly Mị bắt tay nàng lại, âm thanh lạnh lùng nghiêm nghị: "Đủ rồi!" Hắn lại còn dám hung nàng! Trong lòng Quý Phi Nhi hết sức uất ức, nước mắt cũng dâng lên, lần này nàng rốt cuộc có thể thống thống khoái khoái khóc ra. "Còn nói cái gì yêu thích ta, muốn vĩnh viễn đi cùng với ta, đều là nói dối gạt người, ta biết ngay nam nhân nhất định không thể tin, hu hu ta muốn đi tìm Mẫu Đơn." Nàng lại còn dám nhắc tới Mẫu Đơn! Thật là muốn chọc cái hố lửa này càng lớn! Năm ngón tay nắm vào trong hư không, nàng liền tự động bổ nhào vào trong lòng hắn, thân hình thon dài cao lớn hoàn toàn giam cầm lấy nàng. "Nữ nhân, nàng tốt nhất an phận một chút cho ta, chớ quên ta là người nào của nàng." Quý Phi Nhi thật sự bị chọc tức, ở trong lòng hắn dùng sức giãy giụa: "Rõ ràng chính là chàng không giải thích được, ta rốt cuộc chỗ nào đắc tội với chàng, chàng có cái gì bất mãn có thể nói thẳng, làm gì dùng phương thức như thế khi dễ ta?" "A liên tiếp mấy ngày không trở về tẩm cung, để cho phu quân mình một mình trong phòng, bây giờ lại còn nói Bổn vương không hiểu tại sao?" Hắn thật là đã nhẫn được không thể nhịn nữa, cái tiểu nữ nhân này cố tình còn hoàn toàn không biết tốt xấu. Được rồi, đây chính là lý do, mỗ Đế Quân bệ hạ rõ ràng chính là ghen nàng chỉ lo tỷ muội tốt của nàng, mà ném phu quân như hắn ra sau đầu. Quý Phi Nhi chớp chớp mắt, hình như đến bây giờ mới hiểu rõ mọi thứ: "Ta không phải mới biết Mẫu Đơn, chỉ hận không gặp sớm, nhất thời vui mừng cho nên liền" Dưới ánh mắt lạnh như băng của Túc Ly Mị, âm thanh của nàng cũng càng ngày càng nhỏ, lòng mới vừa còn tràn đầy uất ức lập tức biến mất tăm mất tích, thế nào cảm giác giống như mình thật sự đã làm sai chuyện, giống như mắc nợ hắn cái gì. Túc Ly Mị một tay đè thân thể nhỏ của nàng ngã xuống giường, từ trên cao nhìn xuống nàng, huyết đồng mị hoặc quả thật muốn hút hồn phách cả người nàng vào. Quý Phi Nhi cũng không có lá gan mới vừa phản kháng kia, ngoan ngoãn không nhúc nhích, con mắt lấp lánh uỷ khuất nhìn hắn: "Chàng làm gì nhìn ta như vậy, dù là như vậy, chàng cũng không nên dùng phương thức này khi dễ ta chứ? Lại còn biến ta thành hồ ly, thật là quá đáng." "Chỉ hận không gặp sớm? Nhất thời vui mừng? Rất tốt!" Hắn rõ ràng đang cười, nhưng mà tại sao biểu tình lại làm người ta cảm giác âm lãnh như thế, giống như gió lạnh tháng chạp thổi trúng làm cho nàng lạnh thấu tâm: "Nữ nhân, Bổn vương đằng đẳng đợi nàng một ngàn năm, hiện tại rất không dễ dàng mới cùng nàng nhận thức lẫn nhau, nàng lại đi cùng người khác chỉ hận không gặp sớm, ném ta một mình ở chỗ này?" Trời ạ, nói nàng rất giống như một tội nhân thập ác bất xá. Tư thế như vậy làm cho nàng cảm giác rất nguy hiểm, trước mặt là khuôn mặt hắn tuấn mỹ vô đúc, vô luận là thân thể hay là linh hồn đều như bị hắn hoàn toàn giam cầm, làm cho nàng có chút cảm thấy hít thở không thông. "Có phải đến bây giờ cũng không cảm thấy bản thân là nữ nhân của Bổn vương hay không, có phải muốn hiện tại ta liền biến nàng thành nữ nhân của ta hay không!" Bàn tay to của hắn theo đường cong lung linh của nàng mà xuống, sau đó rơi vào trước ngực nàng, ánh mắt bao hàm dã tính xâm lược cướp đoạt, hắn đã đợi quá lâu quá lâu, nếu không phải bởi vì quá cố kỵ nàng, hắn đã sớm không nhịn được ăn sạch sành sanh nàng, chỉ một năm này ẩn nhẫn tình cảm cuồng nhiệt cũng đủ hóa nàng thành tro bụi. Quý Phi Nhi cũng cảm thấy nguy hiểm, vội vàng đè tay hắn lại, âm thanh cầu xin: "Đừng!" Nàng không cần ở tình hình bây giờ, nàng sợ. Làm loại chuyện đó nhất định hai người phải thật lòng yêu nhau, mà là dưới tình hình ngươi tình ta nguyện, mà bây giờ bọn họ rõ ràng đang gây gổ, hắn làm sao có thể Trán của hắn chống đỡ nàng, mắt đối mắt, hô hấp nặng nề: "Ta đã nhịn rất lâu, tại sao cự tuyệt, chẳng lẽ bây giờ nàng vẫn không chịu tin tưởng ta?" Quý Phi Nhi có chút né tránh, nàng không phải không tin hắn, mà là không tin chính mình, chuyện Tử Huyên, vĩnh viễn là một vướng mắc trong lòng nàng. Nàng nhỏ giọng năn nỉ, âm thanh mềm dẻo: "Tiểu Bạch, chàng có thể đứng dậy trước hay không, chàng thật nặng!" Một tiếng Tiểu Bạch làm cho tâm hắn tức khắc trở nên có chút mềm mại, nhìn mắt nàng giống như nai con bị hoảng sợ, nhẫn nhịn, chỉ đành phải đứng dậy trước, nhưng mà bởi vậy, không khí lại trở nên lúng túng, hắn có phần tức giận, đưa lưng về phía nàng, hai người nhìn nhau chẳng nói gì. Quý Phi Nhi cắn chặt môi nhìn bóng lưng hờ hững của hắn, muốn xin lỗi, ngược lại lại không biết nên nói cái gì. Hắn rõ ràng đã nói phải tôn trọng ý nguyện của nàng, nhưng hành động mới vừa của hắn dọa đến nàng. Nàng cũng hiểu, là bởi vì nàng làm hắn tức giận, cho nên mới phải khiến hắn phẫn nộ mất đi lý trí. Cứ như vậy giằng co một lát, Túc Ly Mị đột nhiên đứng dậy, chuẩn bị rời đi. Hắn quá thất vọng với nàng rồi! Trong lòng Quý Phi Nhi căng thẳng, liều mạng từ phía sau ôm thật chặt lấy hắn: "Đừng đi!" Hắn ngoan độc nhẫn tâm, vẫn là quyết định tách tay nhỏ bé của nàng ra, nhưng hắn lại bị ôm chặt hơn. "Tiểu Bạch, ta sai rồi, ta biết sai rồi còn không được sao?" Thân thể của hắn từ từ cứng đờ, hắn chịu không nổi nhất là nàng gọi hắn Tiểu Bạch, vừa nghe đến cách xưng hô này, cả tâm hắn đều đã mềm hoá. Thanh âm rầu rĩ của nàng từ phía sau hắn truyền đến: "Là ta không tốt, không có quan tâm cảm nhận của chàng, chàng đợi ta lâu như vậy, ta nên hiểu tâm tình của chàng, ở thật tốt với chàng không nên lại để cho chàng lo được lo mất, mấy ngày nay ta đều ở một chỗ với Mẫu Đơn, để cho chàng một người độc thủ tẩm cung, chàng nhất định cực kỳ mất hứng đi!" Lúc này nàng mới bắt đầu kiểm điểm mình, có phải có chút chậm hay không? Liên tiếp mấy ngày đều không trở lại, hắn tự mình đi tìm nàng, nàng còn một bộ không muốn trở về, hắn cưỡng chế ôm nàng trở lại, còn gặp phải nàng kịch liệt giãy giụa và phản kháng. Một chút chuyện nhỏ như vậy cuối cùng làm thành cái bộ dáng này, là lỗi của ai? Hắn không nói lời nào, vậy nàng cứ tiếp tục nói: "Mấy ngày nay ta vẫn ở cùng Mẫu Đơn, là có nguyên nhân, bởi vì nàng là tỷ muội tốt trước kia của Tử Huyên, nàng khẳng định rất hiểu rõ Tử Huyên. Nếu như ta thật đúng là  Tử Huyên, như vậy ta cũng muốn nhiều một chút từ trong miệng nàng biết được chuyện tình của Tử Huyên, tìm hiểu mình lúc trước một phen rốt cuộc là một người như thế nào." Túc Ly Mị không nghĩ tới nàng vậy mà lại chủ động nhắc tới tên Tử Huyên, trong khoảng thời gian ngắn cũng có chút kinh ngạc. "Trước kia ta một lòng chỉ nghĩ tới trốn tránh, nhưng mà về sau lại phát hiện, vô luận như thế nào ta căn bản cũng không trốn tránh được, ta phát hiện mình thật là ngốc thật là ngây thơ, không phải chàng xem ta thành Tử Huyên, phải coi ta như Quý Phi Nhi đến đối đãi. Nhưng mà ta lại quên, nếu như không phải bởi vì thân phận Tử Huyên này, ba chữ Quý Phi Nhi này, liền căn bản cũng không là cái gì, chàng cũng không thể mắt liếc nhìn ta." Nghe đến đó, hắn nhẹ nhàng nắm tay nhỏ bé của nàng, không muốn làm cho nàng bi quan như thế. "Cho nên, ta cũng suy nghĩ cẩn thận, Tử Huyên là thân phận ta vĩnh viễn không cách nào trốn tránh, nếu trốn tránh không được, vậy thì dũng cảm đi đối mặt thôi. Cho nên ta chỉ muốn từ nơi đó của Mẫu Đơn biết được nhiều một chút chuyện tình Tử Huyên, nếu như ta thật sự là Tử Huyên, như vậy ta có thể hiểu rõ mình trước kia hơn. Nếu như không phải, vậy ta chỉ có thể xem Tử Huyên thành tình địch, chẳng qua ta tin tưởng tuyệt đối sẽ không thua nàng. Nàng có thể làm chuyện gì vì chàng, ta cũng có thể." Nàng cho tới bây giờ đều sẽ không nói những lời này với hắn, hắn nguyên tưởng rằng nàng ngây thơ thuần khiết, không rành việc đời, nhưng chưa từng nghĩ đến tâm tư của nàng cũng là kín đáo như vậy. Nàng như vậy, làm cho hắn cảm giác đau lòng. Không muốn lại đi so đo cái đề tài Tử Huyên này, giờ khắc này, hắn chỉ muốn ôm chặt nàng: "Phi Nhi, cám ơn nàng!" Quý Phi nhi chớp chớp mắt: "Ôi chao, ai, ôi, chàng không phải tức giận à?" Hắn cười khẽ, nhu nhu sợi tóc của nàng: "Giận, như thế nào không giận, cũng là bản thân ta quá hẹp hòi, không có tiền đồ như vậy, hận không thể thời thời khắc khắc đều ở cùng với nàng, thật không biết cái nữ nhân không có lương tâm này tới cùng có cái gì tốt, lại khiến ta vì nàng biến thành bộ dáng điên cuồng này." Lời của hắn nói mặc dù nghe qua rõ ràng vẫn mang theo cảm xúc, cũng không quá xuôi tai, nhưng nàng lại vô cùng cảm động. "Ta dịu dàng đáng yêu, khéo hiểu lòng người, xinh đẹp đại lượng, dịu dàng động lòng người, chàng yêu thích ta cũng là chuyện rất bình thường." Nàng cười ha hả ở trong lòng hắn, chơi đùa một sợi tóc màu bạc của hắn, màu sắc thật là đẹp, ở hiện đại cho dù dùng thuốc nhuộm tóc cũng không được như vậy. Hắn nghe nàng ở đó khoe khoang bản thân, khóe miệng lại tạo nên nụ cười, dịu dàng đáng yêu, khéo hiểu lòng người? Nàng đang nói ngược sao? "Ôi chao, ai, ôi, tóc của chàng tại sao là màu trắng bạc?" Nàng chơi đùa tóc của hắn chơi đến nghiện, còn dắt qua tóc của mình nhiều lần: "Chàng có biết hay không, ở thế giới kia chúng ta, chỉ có lão nhân gia rất già rất già tóc mới có thể biến trắng. Hơn nữa cũng là, chàng đều đã là lão yêu quái sống ngàn vạn năm rồi." Túc Ly Mị đối với lời nói kinh người của nàng thấy nhưng không thể trách, nói hắn là lão yêu quái, có lão yêu quái tuyệt sắc vô song, phong độ nhanh nhẹn như hắn sao? "Còn có mắt của chàng, tại sao là đỏ như máu? Mặc dù rất đẹp, nhưng mà thời điểm đầu tiên ta mới vừa thấy chàng, còn dọa hoảng sợ." Mắt của Túc Ly Mị hắn lâm vào trong hồi ức, lúc trước hắn trơ mắt nhìn Tử Huyên nhảy xuống Tru Tiên Đài, mà mình lại không thể cứu được nàng, hắn gào thống khổ gầm thét, trong đôi mắt chảy ra huyết lệ, cho nên mắt của hắn cũng trở thành một cặp tròng mắt máu. Còn nhớ rõ lúc hắn vừa trở về, Thương Mặc Tuyết nhìn đến ánh mắt của hắn, quả thật lắp bắp kinh hãi, không ngờ Tử Huyên rời khỏi lại mang cho hắn đả kích như vậy. "Không có gì, trời sinh." Ánh mắt hắn nhàn nhạt, cũng không có nói ra thật tình, bởi vì hắn không muốn làm cho nàng lo lắng.