Cả đêm Nhược Khê đều nơm nớp lo sợ, tâm tình cũng xuống thấp hết sức, đồ trên bàn căn bản ăn không vô, vì giết thời gian cho nên đã cầm ly rượu trên bàn lên.
Nàng căn bản không hay uống rượu, mới uống một ly mà đã cảm giác cay không dứt, sặc hồi lâu, ngồi đối diện ánh mắt Cảnh Hiên truyền đến tia lo lắng.
Nàng khẽ mỉm cười, cũng sử dụng ánh mắt bày tỏ chính mình không có việc gì, sau đó lại châm một ly rượu cho mình, lần này có thể do có một chút kinh nghiệm, sẽ không xúc động như vậy, nhẹ nhàng uống hết ly rượu.
Rượu này chính là rượu thượng hạng ngàn năm-Trần Nhưỡng, có tác dụng rất chậm, lúc mới vừa uống sẽ không có cảm giác gì quá lớn, cho nên Nhược Khê uống liền mấy chén. Nhờ vậy mà nàng cũng cảm giác ánh mắt nhìn chằm chằm như muốn giết nàng từ bên cạnh bớt đáng sợ phần nào, nếu không áp lực này sẽ ép nàng không thở nổi mất.
Người ngồi bên trên nàng cách đó không xa, nhìn nàng một ly tiếp một ly uống xong rượu Trần Nhưỡng ngàn năm, lập tức sợ đến muốn chết.
"Nhược Khê, ngươi không thể uống nữa, ngươi căn bản không hay uống rượu, làm sao có thể chịu được?" Một người đàn ông uống rượu Trần Nhưỡng ngàn năm này cũng sẽ say mèm ba ngày, mà nàng một ly lại một ly uống hết, thật là muốn chết.
Bình thường tính tình Nhược Khê khiếp nhược xấu hổ, nhưng sau khi uống rượu ngược lại trở nên dũng cảm.
"Phụ vương, đừng cản ta, rượu ngon, rượu ngon nha, người tới, thêm, thêm một vò nữa."
Cái gì! Nàng đã uống hết một vò, bây lại còn muốn thêm một vò nữa, thật không biết có nên khen ngợi sự dũng cảm của nàng không đây.
Người khác không biết, nhưng Cảnh Hiên lại có chút không ngồi yên, bởi vì chỉ có hắn biết, Nhược Khê còn có thai, uống nhiều rượu như vậy đối với đứa nhỏ trong bụng không tốt.
Nhìn mặt của Nhược Khê đã uống đến đỏ bừng, ánh mắt mê ly, hắn đã có chút ngồi không yên.
Mơ mơ màng màng, Nhược Khê chỉ cảm giác bị một người kéo. Nàng say lảo đảo đứng không vững, yếu đuối dựa trong ngực hắn.
Tuy đã uống rất nhiều rượu, nhưng giờ đây rượu mới chậm rãi phát huy tác dụng, khiến cả người nàng đều nóng lên, còn có chút miệng đắng lưỡi khô, bởi vì cảm giác cổ thân thể ôm nàng hơi lạnh, cho nên nàng cũng giang hai cánh tay chôn ở trong ngực của hắn, cả người đều cọ trên người hắn.
Vì vậy, tại chỗ tất cả Vương tộc đại thần cùng với thân quyến, bao gồm Túc Ly Mị và Quý Phi Mhi, đều thấy được tình cảnh như vậy.
Chung quanh mọi ánh mắt tất cả đều tề tụ trên người bọn hắn làm Cảnh Hiên có chút xấu hổ, nhưng cũng không có đẩy Nhược Khê ra, nhẹ nhàng vỗ vỗ mặt của nàng: "Nhược Khê, tỉnh."
Nàng hơi hí ra mắt, trong thoáng chốc giống như thấy được mặt của Thương Mặc Tuyết, nàng si ngốc cười một tiếng: "Ta...... Ta thích ngươi."
Lời này làm không khí xung quanh trở nên xôn xao, hai người này không chỉ ở trước mặt mọi người mập mờ, mà còn có trước mặt mọi người thổ lộ?
Quý Phi Nhi thuần túy là đang xem náo nhiệt, trời ạ, này tốc độ phát triển cũng quá nhanh rồi, quả thật không thể dùng ngôn ngữ để diễn tả nổi.
Nhất kiến chung tình, nhị kiến khuynh tâm, tam gặp đính ước...... Nhưng mà hai người bọn họ phát triển so với cái này còn nhanh hơn, trực tiếp đi vào hàng ngũ đính ước. Bọn họ từ lúc gặp mặt đến bây giờ không còn tới một ngày nha.
Túc Ly Mị ý vị ánh mắt thâm trường liếc về phía nơi nào đó, Lang Vương bệ hạ sầm mặt lại gắt gao nhìn chằm chằm đôi nam nữ đang mật mờ cùng nhau, nhiệt độ cả đại điện giống như đã muốn giảm xuống mấy chục độ.
Tinh linh vương bị dọa sợ đến mức trợn to hai mắt, trời ạ, nữ nhi của hắn thế nhưng trước mặt mọi người ôm lấy một nam nhân, hơn nữa còn công khai thổ lộ, trái tim của hắn quả thật đã không chịu được gánh nặng nữa rồi.
Nam nhân này là người mới nhậm chức quân thượng Hồ Tộc, Hồ Tộc ở giới yêu ma cũng là một đại Vương tộc, hắn có chút lo lắng, hành động của nữ nhi mình ngộ nhỡ chọc giận Hồ Vương, vậy......
Hắn vội vã đứng dậy, muốn nhận lấy nữ nhi trong ngực hắn: "Hồ Vương, thật xin lỗi, Nhược Khê nàng......"
Cảnh Hiên cúi đầu, phát hiện mặt của Nhược Khê đã đỏ không còn hình dáng, vả lại quanh thân nóng bỏng, phải lập tức giúp nàng xử lý một chút, nếu không đối với thân thể hao tổn cực lớn, cũng không do dự, hướng về phía Tinh linh vương nhẹ nhàng gật đầu một chút, ôm ngang Nhược Khê lên, dẫn đầu rời đi.
Quý Phi Nhi vừa nhìn, cũng muốn đi theo, nhưng mà Túc Ly Mị lại nắm chặt cổ tay của nàng: "Cảnh hiên đã đi rồi, nàng cũng rời đi là muốn mọi chuyện trở nên loạn hơn sao?"
Nhân vật chính của hôm nay là Cảnh Hiên, nhưng hắn lại ôm công chúa Tinh linh tộc rời đi mất, hơn nữa mới vừa rồi hai người bọn họ còn ở trước mặt mọi người ân ái mập mờ, tất nhiên sẽ không thiếu được có rất nhiều lời nghị luận ầm ĩ sau lưng, nếu như hắn và Quý Phi Nhi rời đi nữa, tình cảnh kia nhất định sẽ thành mớ hỗn loạn.
Đáng thương Tinh Linh kia vương còn chưa kịp phản ứng, nữ nhi đã bị ôm đi, hắn còn ngây người tại chỗ không biết nên làm sao làm sao đây.
Bởi vì Đế Quân đã lập gia đình, hơ nữa lại yêu duy nhất một người là Đế hậu, những cô gái có lòng cầu ái chỉ có thể dời đi ánh mắt, mà hôm nay thanh niên anh tuấn tài năng ưu tú nhất chính là Lang Vương Thương Mặc Tuyết cùng Hồ Vương Cảnh Hiên.
Mà Thương Mặc Tuyết tính khí nóng nảy, mặc dù thời điểm không có chuyện gì là một công tử tuyệt nhã, nhưng một khi nổi nóng quả thật rất đáng sợ, khiến rất nhiều cô nương Vương tộc chùn bước, ngược lại lại có rất nhiều người cả gan cảm thấy như vậy có khí khái nam nhân, ngược lại càng phát ra ái mộ.
Mà lý do họ thích Cảnh Hiên, vậy thì không cần nói nói.
Nghe nói vị công chúa Tinh linh tộc kia nổi tiếng xinh đẹp lại được Đế Quân nhận làm nghĩa muội, cái này đủ làm cho người ta ghen tỵ rồi, không ngờ Hồ Vương nho nhã dịu dàng thế nhưng cũng đối với nàng tốt như vậy, thật là muốn tức giận đến điên rồi. Trước kia Quý Phi Nhi là đối tượng ghen tỵ của tất cả các nữ nhân trong giới yêu ma, bây giờ nhìn lại vị trí này sắp đổi người rồi.
Túc Ly Mị cúi đầu uống một hớp rượu, ngẩng đầu lên lần nữa thì phát hiện phía dưới hắn đã lại nhiều hơn một chỗ trống. Một là Cảnh Hiên, một là......
Ha ha, xem ra lại có kịch hay để xem rồi.
Quý Phi nhi hiển nhiên cũng phát hiện tình huống này, nhưng mà nàng lại cảm thấy rất là khó hiểu, Thương Mặc Tuyết chạy đi đâu? Chẳng lẽ lại muốn tìm Nhược Khê gây phiền toái?
Người ta thật vất vả mới cùng Cảnh Hiên phát triển tình cảm, hắn không nên đi làm loạn thêm chứ.
Chỉ là cũng tốt, nếu là Thương Mặc Tuyết dám khi dễ Nhược Khê, Cảnh Hiên còn có thể đến làm anh hùng cứu mỹ nhân, sau đó tình cảm sẽ ngày càng sâu đậm hơn, không chừng ngày mai Nhược Khê sẽ thúc giục Cảnh Hiên hướng Tinh linh vương xin cưới.
Nghĩ đến lúc đi Nhược Khê giống như uống say, Cảnh Hiên cũng uống không ít rượu, vậy bọn họ hai người...... Hắc hắc, hắc hắc hắc......
Quý Phi nhi hoàn toàn yên lòng, thưởng thức thức ăn ngon phía trước, tâm tình rất tốt.
......
Dưới tác dụng của rượu, Nhược Khê cảm giác mình sắp không kiên trì nổi, tác dụng chậm của rượu đều đã phát huy hết, Cảnh Hiên ôm nàng, nàng cũng không nhịn được ở trong lòng hắn mè nheo.
"Ta thích ngươi, ta thật sự vô cùng thích ngươi, tại sao ngươi không chịu yêu ta."
Cảnh Hiên có chút bất đắc dĩ, biết nàng nhất định đã coi mình là Thương Mặc Tuyết rồi, tình cảm quả nhiên là chuyện tình giày vò nhất thế gian này.
"Ta rốt cuộc nơi nào so ra kém nàng, nàng có thể làm được, ta cũng vậy có thể, van cầu ngươi, đừng xa cách ta."
Không ngờ sau khi say rượu nàng lại phát tiết hết tất cả cảm xúc trong lòng mình ra ngoài, cái này cũng không biết là chuyện tốt hay chuyện xấu đây.
Cảnh Hiên không nghĩ cái khác nữa, nhìn tình hình này, hắn nên lập tức đưa nàng trở về Lan u các, thi châm thêm cho nàng, giúp nàng bức khí nóng trong cơ thể ra, rượu mạnh thương thân, nếu không nhất định sẽ có ảnh hưởng tới đứa nhỏ trong bụng nàng.
"Nhược Khê, ngươi tạm thời nhịn một chút, ta lập tức sẽ đưa ngươi về."
Đi ngang qua khúc quanh ở vườn hoa, có một cái bóng dáng áo lam đứng ở nơi đó, toàn thân tản ra lãnh ý.
Cảnh Hiên biết hắn là ai, nhưng không có để ý tới, ôm chặt Nhược Khê muốn trực tiếp lướt qua hắn, sau đó đi nhanh một chút, nhưng mà Thương Mặc Tuyết lại đột nhiên ngăn ở trước mặt của hắn, ngăn cẳn bọn họ lại.
"Hồ Vương, sắc trời nay đã tối, mà các ngươi cô nam quả nữ còn chưa thành thân đã thân mật như vậy, e rằng có chút không tốt?" Trăng trong như nước, thái độ Thương Mặc Tuyết lại tản ra hàn ý lạnh lẽo, làm cho người ta không rét mà run.
Cảnh Hiên rốt cuộc dừng bước: "Đây là chuyện của hai người chúng tôi, Lang Vương vẫn là đừng xen vào việc của người khác thì tốt hơn."
"Cái này làm sao có thể? Bổn vương hiệp trợ Đế Quân thống trị giới yêu ma, biết rằng... một nước không thể vô pháp, coi như Hồ Vương nóng lòng muốn cùng mỹ nhân ân ái, cũng nhất định phải đợi đến sau khi đại hôn, nếu không các ngươi cứ như vậy ở chung một chỗ, còn ra thể thống gì nữa? Hồ Vương là nam tử có thể không quan tâm, nhưng cũng phải suy nghĩ vì Tinh Linh tộc một phen chứ."
Cảnh Hiên lộ ra nét mặt cười như không cười: "Lang Vương chẳng lẽ là đang ghen?"
Thương Mặc Tuyết thân thể đột nhiên run lên một cái, hắn kích động nhìn Cảnh Hiên, "Ngươi ở đây nói hưu nói vượn những thứ gì, Bổn vương chỉ là tốt bụng nhắc nhở ngươi không nên gặp nữ nhân này, ngàn vạn lần không được bị nàng lừa, ngươi thật không biết tốt xấu."
"Vậy bản vương đa tạ ý tốt của Lang Vương, nhưng là Lang Vương có nghe qua một câu nói?, chết dưới Hoa Mẫu Đơn Thành Quỷ cũng Phong Lưu, đừng nói Nhược Khê lừa Bổn vương, dù là muốn mệnh của Bổn vương, Bổn vương cũng cam tâm tình nguyện."
Hắn nói như vậy là vì muốn chọc giận Thương Mặc Tuyết, cũng muốn thử một chút Thương Mặc Tuyết đối với Nhược Khê rốt cuộc có tình cảm hay không.
Bây giờ nhìn lại, xem ra cũng không phải là không có tình cảm.
Thương Mặc Tuyết giận đến nổi trận lôi đình, đáng chết, Cảnh Hiên này chính là cố ý muốn cùng hắn đối kháng sao?
Kiên nhẫn rốt cuộc dùng hết, hắn tự tay tiến lên cướp người, Cảnh Hiên nhẹ nhàng lùi lại một chút, để cho hắn chụp hụt.
"Lang Vương đây là ý gì? Nếu ngươi cũng xem trọng mỹ nhân này, vậy bản vương không ngại cùng Lang Vương cùng hưởng."
Cái gì? Cùng...... Cùng hưởng? Thương Mặc Tuyết bị hai chữ này làm cho nghẹn chết, đáng chết Hảnh Hiên này, Quý Phi Nhi còn nói hắn một lòng si tình, chỉ yêu một người! vậy mà còn có ý định xấu xa như vậy, mặc dù hắn cực kỳ ghét Nhược Khê, nhưng ân oán giữa hắn và Nhược Khê chỉ có thể do chính hắn hoàn thành, cũng không thể nhìn người khác khi dễ đồ chơi của hắn.
Hắn rốt cuộc giận tái mặt, trong lòng bàn tay vận đủ pháp lực tiến lên đặc biệt hướng Cảnh Hiên đánh tới, nhưng không là vì đánh nhau, mà là vì cướp người.
Cảnh Hiên thoáng ý tứ ứng phó mấy chiêu, xem ra Thương Mặc Tuyết và Nhược Khê cũng chưa chắc hoàn toàn không thể, nghĩ vậy hắn đã cố tình để bị Nhược Khê đoạt mất.
Dưới ánh trăng, liền nghe thấy Cảnh Hiên cất tiếng cười: "Lang Vương bệ hạ, Bổn vương khuyên ngươi một câu, thân thể công chúa Nhược Khê yếu đuối, sợ là không chịu nổi Trần Nhưỡng ngàn năm này, nếu ngươi không muốn nàng chết, tốt nhất giúp nàng bức độc trong cơ thể đi ra.
Muốn ngươi xen vào việc của người khác! Thương Mặc Tuyết còn chưa nói ra này câu, bóng dáng của Cảnh Hiên đã biến mất không thấy gì nữa.
Truyện khác cùng thể loại
53 chương
107 chương
14 chương
29 chương
24 chương
54 chương