"Thật xin lỗi......" Nhược Khê cảm giác mình dã hỏi chuyện đau lòng của hắn, cho nên cảm thấy rất hổ thẹn.
Lúc ở cùng Cảnh Hiên, nàng không có cảm giác bị áp bức mãnh liệt như ở cùng Thương Mặc Tuyết, ngược lại còn cảm thấy hắn rất bình dị gần gũi, giống như không có bất kỳ trở ngại gì về thân phận, giống như hắn là bằng hữu của mình vậy. Có thể do giữa bọn họ có sự đồng bệnh tương liên chăng.
Nàng không khỏi cười khổ một tiếng: "Thật ra thì ta với ngài giống nhau, cả đời này ta cũng sẽ không gả cho ai."
"Cái gì?" Điều này khiến Cảnh Hiên hết sức kinh ngạc: "Người còn trẻ tuổi hơn nữa tướng mạo lại xinh đẹp, tại sao có thể có suy nghĩ như vậy?"
Nghĩ đến chuyện mình đã trải qua, thật sự không mặt mũi nào để nói cho người ngoài biết, cũng không thể nói cho người khác biết, không thể làm gì khác hơn là ra vẻ như không có chuyện gì xảy ra: "Cũng không có gì, có khả năng là ngươi chưa gặp được người định mệnh của mình thôi."
"Ngươi là một cô nương tốt, sau này nhất định sẽ gặp được người quý trọng ngươi."
"Vậy hãy để cho chúng ta chúc phúc lẫn nhau." Khó gặp được một người giống bản thân như vậy, cảm giác như gặp được tri kỷ.
Đột nhiên, Nhược Khê đi tới đi lui bị một viên đá trật chân té, mắt thấy sắp phải té ngã trên đất, Cảnh Hiên vội vàng kéo eo của nàng, ôm nàng vào trong ngực, Nhược Khê chưa tỉnh hồn ghé vào trước ngực hắn, trái tim đập thật nhanh do bị sợ, nếu vừa rồi nàng ngã xuống, chỉ e đưa bé sẽ không giữ được.
"Tạ...... Cám ơn." Nàng mới vừa nói hết câu, đã nghe thấy một giọng châm chọc cất lên từ sau lưng.
"Ha ha, ban ngày ban mặt, Hồ Vương thật là có nhã hứng."
Nhược Khê phát hiện, mấy ngày này số lần chính mình khỏ xử so với cả đời nàng còn muốn nhiều hơn, chủ nhân của cái thanh âm này, coi như nàng chết cũng không thể quên là ai.
Chỉ là tại bản thân đang nằm ở trong lòng Cảnh Hiên, nếu bị hắn nhìn thấy mặt của mình...... Hiện tại nàng chỉ có thể cầu nguyện không có bị nhìn hắn nhìn ra, hình tượng mình ở trong lòng hắn đã là không tốt như vậy rồi, nếu lại bị hắn hiểu lầm, nàng thật không biết nên nói cái gì cho phải.
Cảnh hiên vừa nhìn thấy Lang Vương Thương Mặc Tuyết, vội gật đầu: "Thì ra là Lang Vương."
Hắn nghĩ muốn buông Nhược Khê ra, nhưng là nữ nhân trong ngực lại ôm lấy hắn chặt hơn, ánh mắt nhìn hắn tràn đầy cầu khẩn. Cảnh hiên ngẩn ra, trong mắt nhiều hơn mấy phần phức tạp cùng nghi ngờ, nàng đang muốn trốn tránh Lang Vương sao?
Mặc dù rất nghi hoặc, nhưng hắn cũng không có nói gì, cho phép nàng làm chuyện nhỏ này, vung ống tay áo to lớn lên, dáng người nhỏ nhắn của nàng đã bị che khuất trong lồng ngực ấm áp, lúc này Thương Mặc Tuyết cũng đã đi tới.
"Bổn vương chuẩn bị đi tìm Đế Quân, không nghĩ đi ngang qua vừa hay nhìn thấy Hồ Vương ở chỗ này, còn có mỹ nhân đi theo, thật là rất tự tại."
Cảnh Hiên chỉ cười cười, không hề nói gì, giọng nói có ý hơi lạnh nhạt: "Nếu Lang Vương còn có việc, vậy chúng ta không quấy rầy, đi thôi!"
Hắn ôm lấy Nhược Khê, muốn mang nàng rời khỏi.
Thương Mặc Tuyết quay đầu lại nhìn bóng lưng của hai người, cảm giác có chút kỳ quái.
Lúc trở lại hắn có nghe Quý Phi Nhi nói qua chuyện xưa của Cảnh Hiên và Nguyệt Phi Yên, cũng biết Cảnh Hiên là một người si tình như thế nào. Hiện nay, hắn lại đang này trong Ngự Hoa Viên ôm một nữ nhân khác, còn dáng vẻ thân thiết như vậy, quả thật rất cổ quái.
Hắn nhìn lại, nữ nhân kia, bóng dáng có chút quen thuộc.
Ánh mắt của hắn đột nhiên lạnh, bước nhanh đến trước mặt bọn họ, Nhược Khê lập tức phản ứng, lần nữa dúi đầu vào trong ngực Cảnh Hiên.
"Lang Vương không phải nói muốn đi tìm Đế Quân sao?" Nhìn hắn quay trở lại, Cảnh Hiên cũng có chút phòng bị nhìn hắn, nguyên nhân hắn trở lại là bởi vì Nhược Khê sao? Hai người này rốt cuộc có ân oán rối rắm gì?
Không cần cúi đầu, đã có thể cảm thấy nữ nhân này đang run lẩy bẩy ở trong ngực hắn.
Khóe môi Thương Mặc Tuyết hơi nhếch lên, cười như không cười: "Sớm nghe nói về Hồ Vương si tình, nhanh như vậy đã có niềm vui mới? Chắc hẳn niềm vui mới nhất định là một nữ tử đẹp như thiên tiên đi, Bổn vương rất là tò mò, có mỹ nhân cũng không thể che giấu như vậy, để Bổn vương xem một chút mới phải."
"Không cần, nàng tương đối nhát gan, sợ là không thể gặp người lạ."
"Hồ Vương làm sao biết chúng ta chính là người lạ, nói không chừng là quen biết cũ đấy." Hắn đưa tay muốn kéo Nhược Khê đi, Cảnh Hiên giơ tay lên đỡ, sau đó ôm Nhược Khê xoay một vòng, cùng hắn giữ vững khoảng cách nhất định.
"Lang Vương xin tự trọng."
Sắc mặt Thương Mặc Tuyết của hoàn toàn trầm xuống: "Hôm nay Hồ Vương là không cho Bổn vương mặt mũi sao? Vậy Bổn vương sẽ không khách khí nữa."
Hắn đột nhiên ra tay, Cảnh hiên vừa ôm Nhược Khê, một mặt ứng đối, thật có chút đuối sức, cuối cùng vẫn là thất bại khiến Thương Mặc Tuyết đoạt mất nàng.
Một giây kế tiếp, hắn đã thấy được khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy vẻ hoảng sợ.
Thế nhưng...... Lại để hắn cho thấy được! Nhược Khê cảm giác không đất dung thân, tâm như đã chết, hắn nhất định sẽ hiểu lầm nàng, cảm thấy nàng là một cô nương không có lòng tự trọng.
Quả nhiên, sau khi Thương Mặc Tuyết thấy mặt nàng, liền hung hăng hất tay của nàng ra, giống như đụng phải vật gì rất bẩn: "Quả nhiên là nữ nhân này, ngươi khát vọng nam nhân như vậy sao? Hồ Vương vừa mới đến ngươi đã quyến rũ được hắn, thật là không có liêm sỉ."
"Ta...... Ta không có......" Nàng cắn chặt môi, đôi mắt lập tức đỏ.
"A...... Không có? Chẳng lẽ Bổn vương là người mù, sẽ tin tưởng lời nguỵ biện của ngươi?"
"Ta......" Nhược Khê không nói, nàng cũng không thể nói cái gì nữa rồi, mới rồi nàng không muốn để Thương Mặc Tuyết thấy, sở dĩ chủ động ôm Cảnh Hiên là vì tìm kiếm trợ giúp, việc nàng đã ôm Cảnh Hiên là sự thật, giải thích thế nào đi nữa hắn cũng sẽ không tin tưởng, hơn nữa cho tới bây giờ hắn cũng không có tin tưởng nàng.
Cảnh Hiên nhìn dáng vẻ Nhược Khê quẫn bách bất lực, liền lên trước trợ giúp nàng: "Lang Vương chớ có nói bậy, Bổn vương và Nhược Khê là trong sạch."
"Ha ha ha, trong sạch? Ban ngày ban mặt ở Ngự Hoa Viên tán tỉnh, đây quả thật là trong sạch, ta xem ngươi cũng bị nữ nhân này lừa rồi."
Xem ra giữa Nhược Khê và Thương Mặc Tuyết không chỉ là có ân oán nghiêm trọng, hơn nữa còn là ân oán rất sâu, Nhược Khê là một cô nương tốt, làm sao có thể giống như hắn nói xấu xa như vậy hơn nữa trong chuyện này, hắn và Nhược Khê không thẹn với lương tâm, chính bản thân Thương Mặc Tuyết suy nghĩ nhiều nên mới hiểu lầm.
"Mới vừa rồi Nhược Khê thiếu chút nữa ngã xuống, cho nên Bổn vương mới dìu nàng đi, ngươi không cần bôi nhọ một cô nương trong sạch." Hắn có chút bất mãn giọng của Thương Mặc Tuyết, có cần phải gây khó dễ cho một nữ tử yếu đuối như vậy không? Lang Vương cũng thật là không có phong độ rồi.
"Trong sạch?" Nhắc tới hai chữ này, nụ cười trên mặt Thương Mặc Tuyết phát ra càng mỉa mai: "Công chúa Tinh linh tộc đẹp như thiên tiên, ngươi biết hai chữ trong sạch viết thế nào sao?"
Nhược Khê không cầm được nước mắt rơi xuống, cắn chặt môi, vẻ mặt khuất nhục: "Đừng nói ahhh... Van cầu ngươi đừng nói."
"Thế nào, chuyện mình đã làm còn sợ người khác đi nói sao? Nếu làm được, thì nên thừa nhận, hiện tại Hồ Vương đang trước mặt, ngươi giả bộ nhu nhược cái gì."
Nhìn Nhược Khê khóc đến toàn thân phát run, Cảnh Hiên rốt cuộc nghe không nổi nữa, "Đủ rồi, ta không cho phép ngươi vũ nhục Nhược Khê như vậy."
Thương Mặc Tuyết không có nhìn Cảnh Hiên, ngược lại cười lạnh nhìn Nhược Khê: "Ngươi thật có bản lãnh không nhỏ, nhanh như vậy lại quyến rũ được một nam nhân khác, còn để cho hắn khăng khăng một mực vì ngươi như vậy, thủ đoạn thật là cao minh!" Vừa nghĩ tới hình ảnh hai người bọn họ ôm nhau, hắn càng thêm khống chế không được cơn giận của mình nói ra những lời đã thương người, thậm chí ngay cả Cảnh Hiên vô tội cũng bị kéo theo.
"Câm mồm, ta và Nhược Khê chỉ là bằng hữu, thu hồi tư tưởng xấu xa của ngươi lại, chúng ta đi!" Không muốn tiếp tục tại đây nữa, hắn kéo Nhược Khê nhanh chóng rời đi.
Cũng không có tâm tình tiếp tục đi dạo, Cảnh Hiên bèn hỏi chỗ ở của nàng, sau đó tự mình đưa nàng trở về.
Nhìn tâm tình Nhược Khê không tốt, Cảnh Hiên có chút bận tâm nàng xảy ra chuyện gì, nên không có lập tức rời đi, ở lại chỗ này nói chuyện cùng nàng một lát.
"Ngươi...... Ngươi không sao chứ?" Nghe những lời nói của Thương Mặc Tuyết đã cho hắn biết, giữa Nhược Khê và Thương Mặc Tuyết chắc chắn tồn tại mối quan hệ nào đó, làm cho hắn có chút tò mò, nhưng chỉ là bằng hữu quan tâm nhau mà thôi.
"Thật xin lỗi, làm liên lụy tới Hồ Vương rồi." Nhược Khê cảm giác thật xấu hổ, không nghĩ tới hắn vì nàng mà bị kéo xuống nước, hơn nữa còn bị Thương Mặc Tuyết nhục nhã như vậy, nàng cảm thấy thật có lỗi với hắn.
"Không có việc gì, chúng ta là bằng hữu, chút việc nhỏ này Bổn vương sẽ cố hết sức giúp ngươi một tay, chỉ là ngươi và Lang Vương đến tột cùng là có ân oán gì, vì sao hắn lại nói ngươi nặng lời như vậy, theo Bổn vương thấy, hay là cứ nói ra để giải quyết sự tình một cái cho thỏa đáng nhất."
Nhược Khê khóc lắc đầu một cái: "Là lỗi của ta, đều là ta không tốt, hắn nói gì cũng là ta đáng đời."
Nghe Thương Mặc Tuyết nói Nhược Khê như vậy, nhưng hắn lại không tin, hắn cảm thấy Nhược Khê Không phải cô nương như thế.
Trên thực tế Thương Mặc Tuyết cũng không phải là cố ý gây khó dễ cho nàng ở trước mặt người khác, lúc trước hắn vẫn cho là nàng cố ý quyến rũ hắn cho nên mới làm những chuyện như vậy, làm cho hắn đối với nàng hết sức thất vọng. Lúc này mới cách mấy ngày, nàng lại cùng nam nhân khác thân mật ở chung một chỗ, khiến Thương Mặc Tuyết cảm giác mình bị nhục nhã quá lớn.
"Đừng nói mình như vậy, ta tin tưởng ngươi không phải là người như thế."
"Có thật không? Ngươi thật nguyện ý tin tưởng ta sao?"
Cảnh Hiên nghiêm túc gật đầu một cái: "Tướng sinh ra từ tâm, hơn nữa ngươi giống như một nữ tử hồn nhiên lương thiện, tuyệt đối không thể nào làm ra chuyện gì không chịu nổi."
Một người xa lạ cùng nàng mới chỉ nhận biết không tới nửa ngày đã chịu tin tưởng nàng như thế, vậy mà người kia lại......
Nhược Khê đau lòng nhắm mắt lại: "Cám ơn ngươi đã nguyện ý tin tưởng ta."
"Có chuyện gì vẫn là giải quyết sớm một chút thì tốt hơn, đây cũng chỉ là một lời khuyên của Bổn vương mà thôi."
Nhược Khê lắc đầu một cái: "Biện pháp giải quyết tốt nhất, chính là tránh né, chính là giấu giếm, nếu là thật sự bị vạch trần, như vậy ta sẽ vạn kiếp bất phục."
Mỗi lần nhìn thấy Thương Mặc Tuyết đều sẽ bị một chút kích thích, huống chi mới vừa rồi phải trải qua đánh nhau giãy giụa, trên vai nàng vết thương lại bị rách, máu rỉ ra ngoài váy màu xanh lam, khiến Cảnh hiên kinh ngạc.
Nhìn lại sắc mặt tái nhợt vủa Nhược Khê, rõ ràng chính là linh khí không đủ, mắt thấy nàng lại muốn té xỉu, Cảnh Hiên vội vịn nàng, sau đó đem nàng ôm lên trên giường.
Truyện khác cùng thể loại
58 chương
44 chương
3767 chương
6 chương
94 chương
80 chương
70 chương